Nguồn: s1apihd.com/842634639
Sau khi đơn giản giải quyết bữa sáng, mọi người trong nhà ăn từng người rời đi.
Lần này người vừa mất đi bạn gái, Vương Thiên Tâm, lại không có ý muốn ra cửa, hắn ngượng ngùng nói muốn về phòng. Có người rất không khách khí hỏi hắn, nói: "Vương Thiên Tâm, cậu tính trốn trong phòng à?"
Vương Thiên Tâm đột nhiên bị đặt câu hỏi, tuy rằng biểu tình có chút xấu hổ, nhưng thái độ lại vô cùng kiên quyết: "Đúng vậy, tôi cảm thấy không khỏe, hôm nay không muốn đi ra ngoài."
Người hỏi hắn ta cười lạnh một tiếng: "Sợ là mấy ngày kế tiếp cậu cũng đều thấy không khỏe đi."
Vương Thiên Tâm thẹn quá thành giận: "Anh quản nhiều vậy làm gì, tôi không khỏe thì sao, có bản lĩnh thì anh với tôi cùng không khỏe đi!"
Lời này của hắn ta cực kỳ vô sỉ*, mọi người nghe xong đều nhìn hắn với ánh mắt đầy khinh thường.
*vô sỉ: nói tắt của vô liêm sỉ
Ở chỗ này ngoại trừ hai người mới ra, hầu hết mọi người đều đã đi qua vài cánh cửa, cũng từng gặp được ở bên trong cánh cửa loại người không có chí tiến thủ giống như Vương Thiên Tâm này.
Loại người này sẽ không chủ động đi tìm manh mối, trong đầu chỉ nghĩ làm thế nào để bảo toàn mạng sống, không hề có chút giá trị mà còn là gánh nặng cho đoàn đội.
Nguyễn Nam Chúc liếc mắt nhìn Vương Thiên Tâm một cái, nhưng không thèm nói gì mà cùng Lâm Thu Thạch rời khỏi phòng.
Sau khi ra khỏi khách sạn, Nguyễn Nam Chúc mới không mặn không nhạt nói một câu: "Nếu mà tính tình của tôi vẫn còn như trước kia thì loại người như Vương Thiên Tâm đừng mong mà sống sót rời khỏi nơi này."
Lâm Thu Thạch: "Không phải là trong cánh cửa không thể gϊếŧ người sao?"
Nguyễn Nam Chúc cười như không cười: "Tôi chính là một công dân tuân thủ luật pháp, làm sao mà gϊếŧ người được. Nhưng phương pháp làm người chết nhiều như vậy, việc gì tôi phải tự mình động thủ."
Chính xác là như thế. Thế giới bên trong cánh cửa vốn hung hiểm vô cùng, những thứ như mạng người đã trở thành thứ vô giá trị nhất.
Nguyễn Nam Chúc: "Người như hắn ta một khi xuất hiện thêm hai ba cái liền rất dễ dàng gϊếŧ chết cả đoàn đội."
Lâm Thu Thạch: "Là sao?"
Nguyễn Nam Chúc: "Anh nghĩ xem, con người đều chỉ cho nhau tương đối. Lúc anh đang vất vả tìm manh mối, có người lại trốn ở trong phòng việc gì cũng không làm, trong lòng anh có thể cảm thấy công bằng sao?"
Lâm Thu Thạch: "Cũng đúng......"
Nguyễn Nam Chúc không tiếp tục nói về đề tài này nữa, nhưng vẻ mặt của cậu lại rất rõ ràng. Vương Thiên Tâm chỉ cần còn dám làm ra chuyện xấu gì, sợ là hắn cũng không còn mạng để rời khỏi cánh cửa này.
Hôm nay bọn họ định lại đi tới mấy nhà có trẻ con kia xem xét. Tuy rằng Đổng Thiên Vi trong đội nói rằng người trong mấy căn nhà kia sống chết cũng không cho bọn họ nhìn mấy đứa trẻ, nhưng chung quy Lâm Thu Thạch cảm này mấy đứa trẻ đó có thể là manh mối mấu chốt có tính đột phá. Anh cùng Nguyễn Nam Chúc đi xuyên qua trấn nhỏ, tới một loạt căn nhà thoạt nhìn hết sức cũ kỹ trước mặt.
Lớp sơn trên những căn nhà đã rớt xuống gần hết, góc tường mơ hồ có thể thấy được dấu vết bị nước mưa ăn mòn, cổng nhà khóa chặt, khoảng sân nho nhỏ dùng lưới sắt bao quanh mọc đầy cỏ dại rậm rạp —— nói thật, nếu không phải trong nhà có ánh đèn thì nơi này thật không giống như là nơi có người ở.
Nhưng mà những căn nhà này đều có phong cách khá tương đồng, đều là trông như người sống đạm mạc như không khí.
Buổi sáng Lâm Thu Thạch đã tỉ mỉ hỏi Đổng Thiên Vi về tình huống của những người trong nhà, Đổng Thiên Vi trả lời là: Tuy rằng lúc ấy bọn họ có thể đi vào trong nhà, nhưng lại không thấy bất kỳ đứa trẻ nào, thái độ của những người trong nhà đều rất lạnh nhạt, hỏi cái gì cũng không chịu trả lời.
Lâm Thu Thạch nói: "Vậy cô đã kiểm tra trong nhà rồi sao?"
Đổng Thiên Vi: "Kiểm tra thì kiểm tra rồi, nhưng mà không có thu hoạch gì hết, cũng không đứa trẻ nào bên trong."
Lâm Thu Thạch đã biết.
Trong lúc Lâm Thu Thạch đang tự hỏi, Nguyễn Nam Chúc đã ấn chuông cửa.
Sau khi tiếng chuông thanh thúy vang lên, cánh cửa nhà cũ kỹ phát ra tiếng kẽo kẹt nho nhỏ, một bà lão từ trong nhà lộ ra khuôn mặt âm trầm. Bà dùng đôi mắt vẩn đυ.c nhìn quanh bốn phía, thấy được Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc đứng trước cổng.
Lâm Thu Thạch vốn dĩ cho rằng bà ta sẽ hỏi bọn họ là tới làm gì, không ngờ bà lão này cái gì cũng không nói, đi đến trước mặt bọn họ mở cổng ra, sau đó xoay người trở vào trong, một bộ tôi cái gì cũng không nói cho mấy người, mấy người muốn làm gì thì làm.
Nguyễn Nam Chúc: "Chào bà." Cậu chào một tiếng, bà lão kia lại không thèm để ý tới cậu, dường như cái gì cũng không nghe thấy mà quay vào trong nhà.
Nếu bà ta không muốn nói chuyện, Lâm Thu Thạch bọn họ cũng không miễn cưỡng.
Trước khi vào nhà, bọn họ kiểm tra khoảng sân nho nhỏ trước, nhưng không có phát hiện ra manh mối nào hữu dụng. Nguyễn Nam Chúc cùng Lâm Thu Thạch nói: "Trong trấn cho chúng ta tin tức là trong ngôi nhà này có một cô bé bảy tuổi, hiện tại vẫn chưa mất tích. Nếu tin tức của trấn trưởng không sai thì nơi này khẳng định có trẻ con, nhưng đã bị người nhà giấu đi rồi."
Lâm Thu Thạch gật gật đầu, lời này Đổng Thiên Vi cũng nói qua.
"Cho nên, tìm thử xem đi." Nguyễn Nam Chúc đẩy ra cửa gỗ trước mắt, hai người đi vào trong nhà.
Trong nhà vô cùng lộn xộn, các loại đồ vật kỳ kỳ quái quái chất đầy cả căn nhà. Bà lão vừa rồi mở cửa cho bọn họ đang ngồi trên một cái ghế lắc lư, bộ dáng mơ màng sắp ngủ. Toàn bộ căn nhà được chiếu sáng chỉ bằng một bóng đèn nhỏ trên tỏa ra ánh sáng mỏng manh, có vẻ tối tăm lại cổ xưa.
"Chia ra tìm đi, có chuyện thì kêu lên một tiếng." Nguyễn Nam Chúc đè thấp giọng nói với Lâm Thu Thạch, "Thời điểm mấu chốt thì không cần cố kỵ quá nhiều." Dù sao thì giả trang là dùng để gạt người, mạng sắp mất thì còn lừa ai để làm gì.
Lâm Thu Thạch gật gật đầu, chỉ chỉ lầu hai, sau đó đánh chữ: Tôi đi lên lầu hai nhìn xem.
Nguyễn Nam Chúc ừ một tiếng.
Ngay lúc Lâm Thu Thạch tỏ vẻ anh muốn đi lên lầu hai, bà lão kia ngước mắt nhìn anh một cái. Tuy rằng động tác này vô cùng kín đáo nhưng vẫn bị Lâm Thu Thạch bắt được. Trong lòng anh hơi sáng tỏ, đứa trẻ hẳn là bị giấu ở lầu hai.
Đi lên cầu thang thật dài, Lâm Thu Thạch đã lên tới trên lầu.
Lầu hai hẳn là phòng ngủ và thư phòng của chủ nhân, cũng rất cổ xưa nhưng ít ra không có những đồ đạc linh tinh như ở dưới lầu.
Lâm Thu Thạch kiểm tra từng gian phòng một, nhưng vẫn không có phát hiện tung tích của đứa trẻ. Anh thậm chí còn kiểm tra trong tủ quần áo với gầm giường nhưng vẫn không phát hiện ra bất luận thứ gì.
Căn nhà này chỉ lớn có nhiêu đây, một người sống sờ sờ thì có thể bị giấu ở chỗ nào được?
Lâm Thu Thạch thật sự nghĩ mãi không ra.
Lúc Lâm Thu Thạch đang lâm vào nghi hoặc, thính lực nhạy bén của anh bắt được một loại âm thanh không bình thường.
Âm thanh kia giống như tiếng móng tay cào lên phiến gỗ, tiếng động nhỏ xíu nhưng Lâm Thu Thạch chắc chắn rằng mình có nghe thấy. Anh ngước mắt nhìn quanh bốn phía, rất nhanh tìm được nơi phát ra âm thanh kia...... Đó là trong góc nhà.
Lâm Thu Thạch đi qua nhìn, thấy trong một góc có một cái rương gỗ to khoảng nửa thước. Lấy kích cỡ của rương gỗ này khẳng định là không thể chứa được một người, có lẽ là có đường hầm ở trong rương.
Lâm Thu Thạch nghĩ như thế, khom người kiểm tra một chút, xác định trong rương gỗ này chính là nơi phát ra âm thanh, chỉ là trên rương có gắn một ổ khóa bằng đồng. Lâm Thu Thạch nghĩ nghĩ, quyết định gọi Nguyễn Nam Chúc ở dưới lầu lên, bảo cậu đem ổ khóa mở ra thử.
"Đây là chỗ có âm thanh phát ra sao?" Nguyễn Nam Chúc hỏi Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch đánh chữ cho cậu xem: Đúng, trong đây chắc có đường hầm gì đó.
Nguyễn Nam Chúc: "Được." Cậu ngồi xổm xuống, bắt đầu mở khóa.
Ổ khóa này cũng không phức tạp, chỉ dùng một chút kỹ thuật Nguyễn Nam Chúc đã mở ra được. Nhưng mà ngay khi mở cái rương ra, Lâm Thu Thạch đột nhiên mở to hai mắt —— anh nhìn thấy được cảnh tượng trong rương.
"A...... A......" Đứa bé chân tay như đã gãy, vặn vẹo nằm ở trong rương, phát ra tiếng rêи ɾỉ mỏng manh. Cơ thể cô bé gần như đã biến dạng hoàn toàn, bị cưỡng ép nhét vào cái rương trước mắt, nhìn bộ dáng của bây giờ rất khó tưởng tượng ra lúc còn sống cô bé trông như thế nào.
Nguyễn Nam Chúc thấy một màn như vậy, nhíu mày.
Lâm Thu Thạch đang muốn bước tới kéo đứa trẻ ra ngoài, Nguyễn Nam Chúc lại duỗi tay ngăn anh lại: "Không cần, con bé đã chết."
Lâm Thu Thạch: "Cái gì...... Nhưng...... Cô bé......"
Nguyễn Nam Chúc: "Anh nhìn cổ con bé kìa."
Lâm Thu Thạch nhìn kỹ mới phát hiện này cổ của đứa bé gần như đã tạo thành một góc 90 độ. Người bình thường bị bẻ cổ thành như vậy tuyệt đối không có khả năng còn sống. Việc này ở ngoài cửa là không thể nào xảy ra, nhưng ở trong cánh cửa lại hoàn toàn có thể, bởi vì cô bé đã không phải là người sống. Đứa trẻ trước mắt nâng đôi con ngươi màu đen lên, oán hận nhìn Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc, đôi môi trắng bệch ngập ngừng lẩm bẩm vài lời khó hiểu, giống như là đang nguyền rủa.
Lâm Thu Thạch nhỏ giọng mắng vài câu thô tục.
"Phương pháp bọn họ giấu mấy đứa trẻ thật là không thể lý giải mà." Nguyễn Nam Chúc đang nói chuyện, phía sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng rít gào.
Lâm Thu Thạch quay đầu, thấy được bà lão vốn đang ngồi ở lầu một không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở ngoài cửa. Bà ta thấy Nguyễn Nam Chúc cùng Lâm Thu Thạch đã mở được cái rương ra, phát ra tiếng gào thét phẫn nộ, nhào tới chỗ hai người.
Sau khi Lâm Thu Thạch linh hoạt né tránh, phát hiện bà lão này vậy mà còn cầm trên tay một con dao ——
"Đi!" Nguyễn Nam Chúc kêu một tiếng liền chạy đi, Lâm Thu Thạch chạy như điên theo sau lưng cậu hướng tới cầu thang. Hai người vội vàng chạy xuống lâu, chạy cả ra khỏi sân. Vốn dĩ cho rằng bà lão kia sẽ đuổi theo bọn họ, lại không nghĩ rằng căn nhà lại trở nên im ắng.
"Bà ta không đuổi theo à?" Lâm Thu Thạch há miệng thở hổn hển, ngây người nhìn cánh cửa đang mở toang.
"Có vẻ như là không." Nguyễn Nam Chúc cũng đang nhìn, sau khi xác định đích xác không có người đuổi theo liền kỳ quái nói, "Không thì tôi quay lại coi thử nhé?"
Lâm Thu Thạch: "...... Thật sự phải quay lại coi hả?"
Nguyễn Nam Chúc: "Anh đứng ở chỗ này đợi đi, để tôi quay vào coi."
Lâm Thu Thạch nghĩ nghĩ: "Thôi thôi, hai chúng ta cùng đi, vạn nhất xảy ra chuyện gì còn có thể giúp đỡ nhau."
Nguyễn Nam Chúc nói: "Được."
Vì thế hai người lại quay vào trong nhà. Lần này bọn họ rất cẩn thận, đầu tiên là đứng ngoài cửa cẩn thận quan sát, sau khi xác định bà lão kia không có ở trong mới đi vào.
Hai người thận trọng leo lên cầu thang dẫn tới lầu hai. Lâm Thu Thạch vừa đến đầu cầu thang liền nghe được một âm thanh không ổn...... Âm thanh đó vô cùng thanh thúy, lại hơi giống tiếng xương cốt bị bẻ gãy.
Nguyễn Nam Chúc nhìn Lâm Thu Thạch một cái, rõ ràng cậu cũng nghe được.
Hai người đi vào căn phòng vừa rồi, sau khi đi tới cửa, thấy rõ ràng chuyện đang xảy ra ở bên trong.
Bà lão kia bị một đôi tay bắt lấy. Đôi tay kia từ trong rương vươn ra, thon dài tinh tế, làn da trắng bệch, giống như một con rắn quấn quanh bà lão, sau đó kéo thân thể bà ta vào trong rương.
Cái rương không lớn vốn dĩ đã bị nhét đầy, nhưng bởi vì đôi tay kia sức lực quá lớn, bà lão kia vẫn bị kéo vào một nửa người. Xương cốt bà ta rõ ràng đã gãy nát, thân thể vặn vẹo run rẩy một cách bất thường...... Cũng không còn hơi thở.
Một màn này quá mức kinh dị, Lâm Thu Thạch nhìn một lúc mà trên lông tơ trên cánh tay đã dựng thẳng cả lên.
"Làm sao bây giờ?" Lâm Thu Thạch hỏi Nguyễn Nam Chúc.
Nguyễn Nam Chúc trầm mặc một lát, châm một điếu thuốc: "Đi tới căn nhà khác xem thử."
Lâm Thu Thạch: "Ừm......"
Hai người ăn ý đóng lại cánh cửa gỗ trước mặt, xoay người rời đi.
"Cô bé kia chắc là bị bà lão nhét vào nhỉ? Là sợ cô bé bị Slenderman bắt đi sao?" Trên đường, Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc thảo luận.
"Chắc là vậy." Nguyễn Nam Chúc nói.
Chuyện này rất kỳ quái, theo lý thuyết thì người nhà phải bảo đảm cho đứa trẻ còn sống, nhưng vì "bảo hộ" những đứa trẻ mà họ có thể nhẫn tâm nhét chúng vào những cái rương nhỏ hẹp làm cho chúng chết thảm. Bọn họ thà làm như vậy còn hơn là nhìn những đứa trẻ bị Slenderman bắt đi.
"Ơ, nhìn người đằng kia sao trông quen quá vậy?" Trong lúc hai người đang đi tới mấy nhà còn lại xem xét, Lâm Thu Thạch lại thấy được một bóng dáng quen thuộc. Anh cẩn thận phân tích trong chốc lát, mới kinh ngạc nói: "Đó không phải cô bạn gái bị mất tích của Vương Thiên Tâm sao??"
Nguyễn Nam Chúc nhìn nhìn: "Đúng là cô ta."
Hai người đứng ở ven đường, thấy cô gái tên Lưu Nhã từ trong trấn theo một con đường mòn hẻo lánh đi vào hướng rừng cây hoang vắng. Sắc mặt cô ta lạnh lùng, hoàn toàn không giống cô gái nhút nhát mang theo chút lấy lòng trong trí nhớ của Lâm Thu Thạch.
"Đi theo xem thử?" Nguyễn Nam Chúc đề nghị.
Lâm Thu Thạch gật gật đầu.
Sau đó hai người liền đi theo sau lưng Lưu Nhã, muốn xem thử cô ta rốt cuộc muốn đi đâu.
Lưu Nhã đi thẳng về phía trước, rất nhanh liền ra khỏi thị trấn, đi vào bên trong khu rừng hoang vắng, bao quanh cây cối đều là sương mù, chỉ có con đường nhỏ trước mặt này là rõ ràng.
"Cứ đi theo cô ta như vậy có thể đi ra tới khu vực cấm không?" Lâm Thu Thạch nhỏ giọng hỏi Nguyễn Nam Chúc.
Nguyễn Nam Chúc: "Chắc là không, hiện tại trạng thái của cô ta rất kỳ lạ...... Tôi cảm thấy, cô ta hẳn không phải là người."
Lâm Thu Thạch mím môi, kỳ thật thời điểm biết hôm qua Lưu Nhã đi theo chị gái của Lauren, bọn họ liền cảm thấy cô gái này đã lành ít dữ nhiều. Dù sao lúc này cũng là thế giới bên trong cánh cửa, dù cho có thấy người, cũng không nhất định là "Người".
Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc sợ Lưu Nhã phát hiện, không dám đi quá gần cô ta. Cách một lớp sương mù, Nguyễn Nam Chúc nhìn thấy bước chân Lưu Nhã ngừng lại, cậu vươn tay kéo Lâm Thu Thạch ý bảo anh dừng bước.
Lúc này bọn họ đã đi tới bên trong một khu phế tích. Phế tích này từng là một bộ phận của trấn, nhưng hiện tại đã bị bỏ đi. Nơi nơi đều là những mảnh tường vỡ, còn có cả cỏ dại mọc thành cụm, thoạt nhìn tràn ngập một loại hoang vắng quái dị.
Lưu Nhã lẳng lặng đứng ở sâu trong khu phế tích, có vẻ như đang chờ đợi cái gì đó.
Lâm Thu Thạch nghe được trong màn sương mù dày đặc truyền đến âm thanh sột sột soạt soạt, như là có thứ gì đó đang di chuyển.
Nguyễn Nam Chúc cùng anh ngồi xổm sau một mảnh phế tích. Hai người ngừng thở, không dám phát ra chút tiếng động nào.
Rất nhanh, một cái bóng màu đen từ sâu trong màn sương mù nồng đậm đi ra.
Đó là một người cao lớn, mặc một bộ âu phục màu đen, đội một cái mũ phớt cao thẳng. Hắn không có ngũ quan, trên mặt là một mảnh màu trắng, tay chân thon dài vặn vẹo như rắn. Hắn chậm rãi đi tới trước mặt Lưu Nhã rồi dừng bước.
Lưu Nhã trầm mặc chăm chú nhìn người trước mặt.
Tiếp theo, Slenderman làm ra một hành động mà Lâm Thu Thạch không ngờ tới. Hắn vươn tay, cầm lấy cái mũ trên đầu sau đó bắt đầu đem mũ lấy xuống.
Nhưng mà cái mũ kia lại giống như bị dính chặt vào cùng đầu của hắn...... Lâm Thu Thạch thậm chí nghe được âm thanh như tiếng vải gấm bị xé xuống —— Slenderman kia lại đem cái mũ dính chặt vào làn da của chính mình cưỡng ép gỡ xuống.
Hình ảnh này thoạt nhìn quá đau đớn, Lâm Thu Thạch cảm thấy nhìn cũng vô cùng khó chịu.
Nguyễn Nam Chúc nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay Lâm Thu Thạch, trấn an cảm xúc của anh.
Lâm Thu Thạch muốn nói mình không có sao, nhưng lại sợ phát ra âm thanh, vì thế chỉ có thể từ bỏ.
Sau khi đem cái mũ phớt ép buộc kéo xuống, Slenderman đem cái mũ kia đưa cho Lưu Nhã.
Lưu Nhã trịnh trọng tiếp nhận cái mũ phớt còn dính đầy máu tươi, ôn nhu vuốt ve một lát, sau đó đem cái mũ đội lên trên đầu.
Tiếp theo, thân thể của cô ta bắt đầu phát sinh biến hóa vô cùng quái dị.
Thân hình bắt đầu trở nên cao lớn, tay chân bắt đầu thon dài, da thịt trở nên trắng bệch, mà ngũ quan trên mặt cũng bắt đầu biến mất...... Nói tóm lại, Lưu Nhã đang biến thành bộ dáng của Slenderman.
Mà theo biến hóa của Lưu Nhã, Slenderman nguyên bản liền phát ra tiếng kêu bén nhọn. Hắn há miệng, phun ra một búng máu đỏ tươi cùng những cái răng nhọn hoắc...... Nói thật, đây là lần đầu tiên Lâm Thu Thạch thấy Slenderman há miệng.
Slenderman ban đầu bắt đầu thấp xuống, thân thể như là bị rút hết nước, càng ngày càng thấp, cũng càng ngày càng khô quắt.
Cuối cùng trực tiếp biến thành một khối giống như là da người, máu thịt dường như đã bị bốc hơi.
Lưu Nhã thì đã hoàn toàn biến thành Slenderman. Quần áo cô ta bởi vì thân thể biến hóa mà rách hết, vì thế khom lưng, đem bộ âu phục rơi xuống đất nhặt lên, cẩn thận mặc từng cái vào, lại đỡ cái mũ trên đầu mình. Sau khi nó phát ra tiếng cười quái dị thì duỗi tay cầm lấy bộ da người khô quắt kia.
Lâm Thu Thạch trơ mắt nhìn Slenderman mới sinh ra đem bộ da người khô quắt nhét vào trong miệng, sau đó từng ngụm nuốt xuống.
Một màn này vốn nên là cực kỳ ghê tởm cùng khủng bố, nhưng lực chú ý của Lâm Thu Thạch lại đặt trên những thứ khác —— Anh nhìn thấy rõ ràng bên trong bộ da người kia hình như có một đồ vật bằng kim loại. Tuy rằng Lâm Thu Thạch rất muốn lừa mình dối người, nhưng anh hoàn toàn xác định thứ đồ kim loại mình thấy được là cái gì...... Không sai, chính là chiếc chìa khóa để thoát khỏi nơi này.
Chìa khóa của cánh cửa này vậy mà ở bên trong cơ thể của Slenderman.
Trong lúc nhất thời, không khí giữa Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc trở nên trầm trọng.
Sau khi Lưu Nhã ăn luôn da của người tiền nhiệm, lộ ra vẻ mặt mỹ mãn, liền xoay người biến mất bên trong màn sương mù dày đặc. Nhìn bóng dáng nó rời đi, Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc ăn ý không nói gì, mà là xoay người rời khỏi chỗ đó, mãi đến khi về tới trấn, mới đem ngụm khẩu khí nghẹn trong cổ họng kia phun ra.
Nguyễn Nam Chúc ở bên cạnh biểu tình thâm trầm: "Anh có thấy không?"
Lâm Thu Thạch: "Thấy chứ."
Nguyễn Nam Chúc: "Rất dài nha......"
Biểu tình Lâm Thu Thạch đình trệ: "Cái gì dài cơ?" Tay chân sao? (Lời editor: anh ơi sao anh trong sáng dữ vậy ⊙.☉)
Nguyễn Nam Chúc cười cười không nói.
Lâm Thu Thạch từ trong nụ cười của cậu nhìn ra ý cười chế nhạo, rốt cuộc phản ứng được Nguyễn Nam Chúc ý nói rất dài là bộ phận nào. Anh hơi nhăn nhó: "......Cậu nhìn kỹ tới vậy sao?"
Nguyễn Nam Chúc: "Thật ra tôi cũng không muốn nhìn, chỉ là do thị lực của tôi tốt quá thôi."
Lâm Thu Thạch: "Tội nghiệp cậu ghê ha."
Nguyễn Nam Chúc: "Cũng còn ổn."
Rất tốt, rất tuyệt. Sau khi tận mắt theo dõi quá trình biếи ŧɦái* của Slenderman, cuối cùng xác định được giới tính của Slenderman là theo nam giới, bộ phận nào đó vô cùng tiêu chuẩn, thậm chí còn rất dài lại nam tính. Thu hoạch của bọn họ hôm nay không hề nhỏ chút nào...... Lâm Thu Thạch bi thương nghĩ.
*biếи ŧɦái: sự thay đổi đột ngột về hình thái, cấu tạo và sinh lí
"Xem ra bọn họ biến thành Slenderman đều theo một khuôn mẫu thống nhất." Nguyễn Nam Chúc đùa giỡn xong bắt đầu vào chính sự, "Mũ chính là vật để truyền thừa."
Lâm Thu Thạch: "Chìa khóa kia làm sao bây giờ?"
Nguyễn Nam Chúc: "Có hai biện pháp, một, chúng ta đi đánh nhau với Slenderman, mổ bụng hắn đem chìa khóa lấy ra."
Lâm Thu Thạch: "Còn biện pháp thứ hai thì sao?" Anh không cảm thấy với sức chiến đấu của mình có khả năng đánh nhau với thứ kia, trên thực tế dù có thêm Nguyễn Nam Chúc, anh cũng cảm thấy chuyện này là bất khả thi.
Nguyễn Nam Chúc: "Hai là, thừa dịp bọn chúng trao đổi liền động thủ."
Lâm Thu Thạch lâm vào trầm tư.
Nguyễn Nam Chúc: "Tôi đoán cái mũ kia rất quan trọng. Cho nên ngay lúc cái quỷ ảnh thứ nhất gỡ mũ xuống, chúng ta lập tức động thủ, phá hỏng truyền thừa của chúng."
Lâm Thu Thạch: "Ý kiến hay."
Ý kiến dù hay thì vẫn là ý kiến, vấn đề là nên phá hỏng như thế nào, hơn nữa việc tồi tệ hơn là một khi phá hỏng thất bại, bọn họ đều phải bỏ mạng nơi đây. Slenderman kia thoạt nhìn cũng không phải là nhân vật có tính tình tốt.
"Chuyện này không nhất định chỉ có hai người chúng ta làm." Nguyễn Nam Chúc nói, "Tuy manh mối rất quan trọng, nhưng mạng sống lại càng quan trọng. Chúng ta có thể đem chuyện này nói cho mọi người, đến lúc đó tất cả mọi người cùng nhau tới."
Lâm Thu Thạch cảm thấy rất có đạo lý, dù sao nhiều người thì lực lượng càng lớn, nhiều người cũng càng có nhiều biện pháp, nhưng mà cũng còn vấn đề khác: "Nếu bọn họ không chịu thì sao?"
Nguyễn Nam Chúc: "Không chịu......" Anh cười lạnh , "Không chịu thì ở đó chờ chết đi." Anh cười cười, nhìn Lâm Thu Thạch vô cùng nghiêm túc, nói: "Tôi bảo đảm bọn họ sẽ chết trước chúng ta."
Lâm Thu Thạch cảm giác Nguyễn Nam Chúc thật sự không hề nói đùa.
Hai người chạy khắp nơi cả một ngày, lúc này đều có hơi mệt mỏi, liền tính toán quay về khách sạn tắm rửa nghỉ ngơi.
Lúc đi ngang qua quảng trường, Lâm Thu Thạch phát hiện những tờ thông báo bị anh gỡ xuống ngày hôm qua lại lần nữa xuất hiện trên bảng thông tin, chỉ là lần này lại có thêm một tờ.
Lâm Thu Thạch thấy được tấm ảnh dán trên tờ thông báo mới nhất, đúng là cô bé bị người nhà cưỡng ép nhét vào trong rương kia.
"Tôi thấy chúng ta giống như là sao quả tạ vậy." Lâm Thu Thạch thuận miệng nói, "Những đứa trẻ mà chúng ta nhìn thấy đều bị xui xẻo."
Nguyễn Nam Chúc nghe xong lời anh, nói: "Có vẻ đúng là vậy."
Lâm Thu Thạch: "Hả? Ý cậu là sao?"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Ý tôi là, kỳ thật chúng ta chính là đồng lõa của Slenderman, chẳng những sẽ biến thành thứ kia, còn phải thay hắn ta đi tìm trẻ con."
Lâm Thu Thạch: "......" Anh vậy mà cảm thấy Nguyễn Nam Chúc nói rất có lý.
Nhưng mà Lâm Thu Thạch chung quy vẫn cảm thấy mình giống như đã quên mất chuyện gì đó, nhưng lại nghĩ không ra. Anh cắn môi, bộ dạng mặt ủ mày chau.
"Sao vậy?" Nguyễn Nam Chúc hỏi anh.
Lâm Thu Thạch: "...... Tôi có cảm giác mình hình như đã bỏ sót chuyện gì." Loại cảm giác này thực kỳ diệu, giống như là trong lúc nhất thời không thể nhớ ra, nhưng trực giác lại đang không ngừng nhắc nhở anh.
Nguyễn Nam Chúc: "Không vội, cứ từ từ mà nhớ."
Lâm Thu Thạch gật gật đầu.
Hai người trở về khách sạn, tùy tiện ăn chút gì.
Lâm Thu Thạch vốn dĩ cho rằng Nguyễn Nam Chúc sẽ đem việc này trực tiếp nói cho mọi người, lại không ngờ căn bản một lời cậu cũng không nói.
Đối mặt với nghi hoặc của Lâm Thu Thạch, Nguyễn Nam Chúc giải thích rất có đạo lý, cậu nói: "Chờ xác định lúc chúng ta muốn đi lấy chìa khóa rồi nói sau, dù sao những người ở đây có khả năng sẽ biến thành thứ kia, tốt hơn là đừng nói manh mối cho địch nhân."
Lâm Thu Thạch: "Cũng đúng."
Anh ngồi bên cửa sổ, nhìn về hướng cảnh sắc xa xăm, bỗng nhiên đầu óc minh mẫn: "Tôi nhớ ra rồi!!"
Nguyễn Nam Chúc: "Cái gì?"
Lâm Thu Thạch: "Tôi nhớ ra là mình đã bỏ sót cái gì —— cậu còn nhớ trước đó tôi đã nói là nhìn thấy Slenderman vài lần không?"
Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu ý bảo mình nhớ rõ.
Lâm Thu Thạch nói: "Chính là những Slenderman mà tôi nhìn thấy đều không có đội mũ."
Nguyễn Nam Chúc nhíu mày.
Lâm Thu Thạch cảm thấy không thể tưởng tượng, nói: "Chẳng lẽ, trong cái trấn này, kỳ thật có tới hai Slenderman?"
Nguyễn Nam Chúc ánh mắt nặng nề, giọng nói có chút thấp: "Vô cùng có khả năng."
Nếu thật là như vậy, chuyện kia càng không xong.