Nguồn: s1apihd.com/842634639
Sau khi trong đoàn đội xuất hiện những người hi sinh đầu tiên, không khí trong đội ngũ toàn bộ đều trở nên đình trệ.
Cô gái mới tới kia nhìn căn phòng hỗn độn, cẩn thận hỏi có cần quét tước hiện trường, đem thi thể xử lý hay không. Nguyễn Nam Chúc lắc đầu, nói: "Không cần, mấy thi thể này rất nhanh sẽ biến mất thôi." Việc này đã là quy củ trong cánh cửa, tất cả các thi thể đều sẽ biến mất bằng các phương thức khác nhau.
Cô gái kia hình như không rõ cái gì gọi là rất nhanh sẽ biến mất, tất cả biểu tình trên mặt chỉ có lo sợ bất an, toàn thân run bần bật. Mà dù cho có sợ hãi cũng không có ai an ủi cô một chút. Những người khác sắc mặt cũng không quá tốt, không ai mở miệng nói chuyện.
Lâm Thu Thạch đối với mấy việc này đã trở thành thói quen cho nên còn có vẻ tương đối bình tĩnh, ngược lại Hạ Như Bội lại mang sắc mặt trắng bệch, sau khi nhìn thoáng qua thi thể liền trốn vào trong phòng, gọi ra sao cũng không chịu bước ra.
Nhìn bộ dáng cô ấy nhát gan tới như vậy, Lâm Thu Thạch cảm thấy có chút tò mò, rốt cuộc cô vượt qua ba cánh cửa trước bằng cách nào. Chẳng lẽ tất cả đều là dựa vào sự hỗ trợ của Lê Đông Nguyên? Nhưng nhìn Lê Đông Nguyên cũng không giống loại người vô lợi dậy sớm (ý chỉ thấy việc không có lợi mà vẫn làm.), chỉ là không biết Hạ Như Bội có ưu điểm gì để cho hắn che chở tới vậy.
"Đi thôi, hôm nay trước tiên tới phòng hồ sơ xem thử, xem có thể tìm được tư liệu về lớp 12-2 không." Xem xong thi thể, Nguyễn Nam Chúc đưa ra đề nghị về hành trình của ngày hôm nay.
"Được." Lê Đông Nguyên gật gật đầu.
Vì thế bốn người chuẩn bị xong xuôi liền đi tới nhà ăn ăn bữa sáng, sau đó tính toán đi tới phòng hồ sơ.
Đại khái là bởi vì nhìn thi thể, khẩu vị Hạ Như Bội trở nên rất kém, đồ ăn đặt trước mặt cũng không đυ.ng vào một miếng, bộ dáng vẫn mặt ủ mày chau.
Cũng may Nguyễn Nam Chúc lúc này thông cảm cho chuyện đã xảy ra, bằng không chỉ sợ cậu ta lại muốn diễn một tuồng kịch.
Nhìn bộ dáng Hạ Như Bội không chịu ăn uống gì, Lê Đông Nguyên khuyên vài câu, nhưng thấy cô vẫn nhất quyết không chịu ăn đành phải thở dài từ bỏ, nghĩ chờ đến lúc cô đói bụng, tự nhiên sẽ muốn ăn.
Vị trí của phòng hồ sơ hơi xa, ở tận góc trường. Toàn bộ phòng hồ sơ tổng cộng có ba phòng, thoạt nhìn cũng khá cổ xưa. Nhân viên quản lý là một người đã hơn 60 tuổi, Nguyễn Nam Chúc chủ động đi chào hỏi một chút, ông ta cư nhiên cũng không ngăn trở, đồng ý cho bốn người bọn họ vào phòng hồ sơ tìm tư liệu.
Phòng hồ sơ tràn ngập mùi giấy cũ mốc meo, làm người khác cực kỳ khó chịu. Hạ Như Bội đi vào liền bắt đầu nhỏ giọng ho khan, Lê Đông Nguyên hỏi cô bị sao vậy.
"Hình như em bị dị ứng với bụi bặm." Hạ Như Bội gian nan nói.
"Vậy cô đứng ở đây chờ đi." Lê Đông Nguyên ngược lại cũng không có ép buộc cô.
Hạ Như Bội vui vẻ gật gật đầu. Ánh đèn trong phòng hồ sơ lờ mờ, nơi nơi đều là tủ hồ sơ cao cao, từ bên ngoài nhìn vào đã rất đáng sợ, càng không cần phải nói tới việc đi vào. Có thể không cần phải đi vào trong, Hạ Như Bội tự nhiên là rất vui mừng. Lê Đông Nguyên dặn cô ngồi ở cửa, không nên đi lung tung, bọn họ sẽ mau chóng ra tới.
Ba người đi vào bên trong, Nguyễn Nam Chúc cười như không cười, nói: "Thật không ngờ, thủ lĩnh Bạch Lộc cư nhiên là một người biết thương hương tiếc ngọc."
"Manh Manh ghen hử?" Lê Đông Nguyên cười tủm tỉm nhìn Nguyễn Nam Chúc.
Nguyễn Nam Chúc: "Không tới mức ghen, tôi chỉ là tò mò, cái cô Hạ Như Bội này rốt cuộc có mị lực gì, khiến cho anh phải lo cho cô ta tới vậy."
Lê Đông Nguyên chỉ cười cười, chỉ là đáp lại một câu: "Quả nhiên là ghen tị."
Nguyễn Nam Chúc thấy hắn không chịu nói, cũng không hỏi thêm, xoay người đi vào phòng hồ sơ.
Hồ sơ trong phòng đều được phân loại theo thời gian. Sau khi tìm kiếm một lúc, bọn họ rất nhanh tìm được tư liệu của lớp 12-2 ba năm trước, mà khi đó đám học sinh này chỉ mới là học sinh lớp 10 vừa mới vào trường.
Nguyễn Nam Chúc duỗi tay đem hồ sơ của lớp đó xuống, mở ra trang đầu tiên, liền thấy được một tấm ảnh chụp chung cả lớp, mặt sau dùng bút mực màu đen viết mấy chữ: lớp 11-2.
"Tìm được rồi." Nguyễn Nam Chúc nói, "Đây là hình chụp chung của lớp bọn họ."
Lâm Thu Thạch lại gần bên cạnh Nguyễn Nam Chúc, nhìn tấm ảnh trên tay cậu.
Tấm ảnh này thoạt nhìn rất là bình thường, cũng không có điểm gì đặc biệt, ảnh chụp bọn học sinh bộ dáng ai nấy đều còn non nớt, đứng hai bên cạnh là các giáo viên của nhiều khoa.
Nguyễn Nam Chúc nói: "Lớp bọn họ có 34 người......" Anh đột nhiên nhíu mày, "Nhưng tấm ảnh này có chỗ nào đó không đúng."
Lâm Thu Thạch cũng chưa cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng sau khi nghe Nguyễn Nam Chúc nói như vậy, liền phát hiện có gì đó sai sai, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết sai ở chỗ nào.
"Từ từ......" Lâm Thu Thạch chợt nhận ra, anh nói, "34 người? Trong tấm ảnh này chỉ có 33 học sinh mà."
Mười một người đứng thành một hàng, tổng cộng ba hàng, vị trí mỗi người đều được xếp chỉnh chỉnh tề tề, liếc mắt một cái liền có thể đếm được sĩ số lớp học.
"Đúng! Chính là sĩ số!" Nguyễn Nam Chúc nói, "Trên tư liệu viết là 34 học sinh, còn có một người nữa đâu?"
Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc liếc nhau, ở trong ánh mắt đối phương thấy được biểu tình giống nhau. Hiển nhiên, bọn họ đều cảm thấy người bị thiếu mất chính Tá Tử.
"Hẳn là phải có sơ yếu lý lịch của từng học sinh chứ." Lê Đông Nguyên lấy quyển hồ sơ qua, bắt đầu cẩn thận lật lật, rất nhanh liền tìm được lý lịch học sinh, "...... Có một tờ bị ai đó xé mất."
Vốn nên có 34 trang sơ yếu lý lịch, lúc này lại chỉ còn có 33 trang, trong đó một tờ đã bị xé đi, biến mất giống như là người trong tấm ảnh chụp chung kia.
"Người này chúng ta đã gặp qua rồi." Nguyễn Nam Chúc đột nhiên chỉ vào một người trong tấm ảnh, nói.
"Gặp rồi?" Lâm Thu Thạch bị Nguyễn Nam Chúc làm hoảng sợ.
"Anh không nhớ sao?" Nguyễn Nam Chúc nói, "Ngày hôm qua lúc đang ăn cơm, chúng ta gặp được nam sinh lớp 12 kia đó."
Lâm Thu Thạch liền nhớ ra: "Cậu ta không phải học lớp 12-3 sao?"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Cậu ta đương nhiên là học lớp 12-3, trường học này còn có lớp 12-2 không mới là vấn đề."
Lâm Thu Thạch: "Ý cậu là học sinh lớp 12-2 tất cả đều đã chết?"
Nguyễn Nam Chúc: "Có khả năng."
Nếu người nọ không chết, có nghĩa là cậu ta đã làm điều gì đó đặc biệt mới có thể chạy trốn khỏi vận rủi mất mạng, đây là một manh mối cực kỳ quan trọng.
Ba người bọn họ lại tìm kiếm thêm một lúc, muốn tìm xem còn có thông tin nào khác không.
Trong lúc bọn họ đang cúi đầu tra tư liệu, Lâm Thu Thạch nghe có tiếng bước chân từ bên cạnh giá sách truyền đến. Mới đầu anh tưởng là Hạ Như Bội, còn mở miệng kêu một tiếng, lúc sau lại cảm thấy không đúng lắm, bởi vì tiếng bước chân này không phải tiếng chân trái chân phải bước theo tiết tấu mà lại là tiếng thịch thịch thịch kỳ lạ...... giống như là âm thanh nhảy lên nhảy xuống đã nghe được trong khu trường cũ.
Lâm Thu Thạch vội chộp lấy tay Nguyễn Nam Chúc, hất hất cằm ra dấu.
Nguyễn Nam Chúc hiển nhiên cũng không có nghe thấy thanh âm kia, nhưng thấy sắc mặt Lâm Thu Thạch, vẫn hiểu rõ là anh hẳn đã phát hiện cái gì.
"Chúng ta đi thôi." Lâm Thu Thạch mở miệng, "Dù sao cũng tìm đủ rồi."
Lê Đông Nguyên còn muốn nói cái gì, Nguyễn Nam Chúc lại ra dấu im lặng, vì thế hắn cũng ngầm hiểu, nói: "Được."
Ba người bỏ hồ sơ xuống, bắt đầu đi ra ngoài cửa.
Lúc bọn họ vừa mới đi được vài bước, tủ hồ sơ nặng trịch ở đằng sau đột nhiên đổ xuống, nện thật mạnh xuống chỗ bọn họ vừa mới đứng.
Tiếng vang lớn này kinh động đến nhân viên quản lý, ông thấy tủ hồ sơ bị đổ liền cực kỳ tức giận, hướng bọn họ răn dạy một hồi.
Nguyễn Nam Chúc cũng không giải thích, chỉ nhỏ giọng xin lỗi. Dù sao cũng là một cô gái xinh đẹp, bộ dáng hối lỗi cũng thực sự làm người thương tiếc, nhân viên quản lý hồ sơ kia cuối cùng vẫn tha cho bọn họ, không tiếp tục trách cứ nữa.
Ba người lúc này mới có thể rời đi, sau khi ra tới cửa, Nguyễn Nam Chúc nhỏ giọng nói: "Có thấy không?"
Lâm Thu Thạch: "Thấy gì?"
Nguyễn Nam Chúc: "Dấu tay máu phía sau tủ hồ sơ kia."
Lâm Thu Thạch: "Không thấy."
Lê Đông Nguyên bên cạnh lại thực nhiệt tình nói: "Anh có nhìn thấy."
Nguyễn Nam Chúc: "Không có gì hết, thấy cũng không để làm gì."
Lê Đông Nguyên: "......"
Lâm Thu Thạch đứng một bên nghe đoạn đối thoại của hai người liền dở khóc dở cười.
Ba người ra ngoài cửa, thấy Hạ Như Bội nhàm chán ngồi trên cái ghế trước cửa, thấy bọn họ bước ra, nói: "Mọi người nhanh vậy? Tiếng động trong kia là xảy ra chuyện gì thế?"
"Tủ hồ sơ đổ." Lê Đông Nguyên, "Bị người đẩy."
"Bị người đẩy? Có phải là do cái người mới vừa đi vào kia?" Hạ Như Bội hỏi.
"Người mới vừa đi vào? Có người đi vào phòng hồ sơ?" Nguyễn Nam Chúc bắt được trọng điểm trong lời nói của cô.
"Có a, một nữ sinh, nói là học sinh trong trường, nhân viên quản lý hồ sơ liền cho cô bé đi vào." Hạ Như Bội ôm cánh tay, bộ dạng sợ hãi muốn chết, "Mọi người không phát hiện sao?"
"Không có." Nguyễn Nam Chúc lắc đầu.
Lâm Thu Thạch thật ra có nghe thấy tiếng người đi vào, nhưng căn cứ vào sự việc vừa mới phát sinh, thứ tiến vào có lẽ căn bản không phải là người.
"Học sinh đó trông như thế nào?" Lê Đông Nguyên nói.
"Một nữ sinh, thoạt nhìn còn rất trẻ, mặt thì em không thấy rõ, tóc dài." Hạ Như Bội, "Chính là một nữ sinh trẻ trung bình thường."
"Chắc là đúng rồi." Nguyễn Nam Chúc nói, "Chúc mừng cô, có thể cô là người đầu tiên nhìn thấy BOSS."
Hạ Như Bội: "......"
Nguyễn Nam Chúc: "May mắn tới vậy nói không chừng điểm kinh nghiệm còn được nhân đôi đó nha."
Hạ Như Bội thiếu chút nữa là trực tiếp bị Nguyễn Nam Chúc dọa cho khóc.
Lê Đông Nguyên bất đắc dĩ kêu Nguyễn Nam Chúc đừng dọa Hạ Như Bội, làm cô nàng sợ hãi cũng không hay ho gì.
Nguyễn Nam Chúc liền dựa vào bên người Lâm Thu Thạch nhõng nhẽo, nói người ta cũng rất sợ a, vì sao anh không lo cho người ta.
Lê Đông Nguyên: "......" Em sợ sao? Sao anh còn thấy lá gan của em so với anh còn lớn hơn vậy.
"Muốn đi WC." Lúc ba người đi ra ngoài, Nguyễn Nam Chúc chợt nói, "Lâm Lâm anh đi chung với em đi."
Lê Đông Nguyên nói: "Mọi người đi chung với nhau đi."
Lâm Thu Thạch nghĩ thầm: Người anh em, anh khẩn trương như vậy làm gì, chẳng lẽ giờ tôi nói với anh rằng cậu ta thật sự có thể vào cùng WC với tôi? Bất quá WC trong trường học này đều có chia từng thành từng gian có chốt cửa, bằng không bí mật của Nguyễn Nam Chúc thật có khả năng sẽ bị lộ mất.
Bốn người tới bên ngoài WC , Hạ Như Bội cùng Nguyễn Nam Chúc vào WC nữ, Lâm Thu Thạch cùng Lê Đông Nguyên vào WC nam.
Lâm Thu Thạch vào một gian, đang chuẩn bị cởϊ qυầи, liền nghe được có người gõ gõ trên vách gian WC của anh, anh vừa định nói Lê Đông Nguyên anh gõ phòng tôi làm gì, liền cảm thấy hình như không đúng lắm...... Lê Đông Nguyên rõ ràng là vào WC bên phải, vì sao bên bị gõ lại là bên trái.
"Dư Lâm Lâm." Giọng Lê Đông Nguyên vang lên, "Trên vách tường bên cậu có chữ gì đó hay không?"
Lâm Thu Thạch nghe vậy sửng sốt, phát hiện trên vách tường đằng sau thật sự có mấy hàng chữ, chỉ là đọc xong, sau lưng Lâm Thu Thạch lại nổi lên một tầng lông tơ.
Chỉ thấy trên vách tường trắng toát xuất hiện mấy dòng chữ viết bằng mực đỏ:
"Tá Tử từ nhỏ gọi là Tá Tử thật buồn cười nha.
Nàng rất thích chuối tiêu nhưng mỗi lần chỉ có thể ăn được một nửa thật đáng thương nha.
Tá Tử đi xa hẳn đã quên tôi rồi, thật là cô đơn nha Tá Tử"
Mà dưới mấy dòng này là câu cấm ngữ không thể đọc ra tiếng kia: Ta không có chân, ngươi cho ta có được không?
"Cậu có thấy không?" Lê Đông Nguyên nói.
Lâm Thu Thạch nhìn hàng chữ mà trầm mặc một lát, nói: "Thực xin lỗi, tôi thật ra không biết đọc chữ."
Bên trái Lê Đông Nguyên: "......"
Lâm Thu Thạch: "Nhà tôi nghèo không có tiền đi học, mặt chữ cũng không thuộc được mấy cái, bằng không lát nữa anh qua đây xem?"
Bên kia không có tiếng hồi đáp, Lâm Thu Thạch suy đoán ý đồ của thứ kia, hẳn là muốn anh đọc ra tiếng mấy hàng chữ này rồi từ từ mà đùa chết anh.
Nhưng mà Lâm Thu Thạch cũng không dám tiếp tục đi WC, từ trong chạy nhanh ra ngoài, ai ngờ khi anh ra tới cửa, lại thấy ba người kia đã chờ ở bên ngoài.
"Sao mà lâu như vậy?" Nguyễn Nam Chúc hỏi hắn.
"Thận yếu?" Lê Đông Nguyên cười tủm tỉm đối Lâm Thu Thạch tiến hành công kích tinh thần.
Lâm Thu Thạch không để ý đến hắn: "Tôi vào đó bao lâu rồi?"
Nguyễn Nam Chúc nhìn đồng hồ: "Khoảng hơn mười phút."
Lâm Thu Thạch thở dài: "Tôi vừa rồi ở bên trong gặp được Tá Tử."
Lời này vừa dứt, ba người còn lại biểu tình đều nháy mắt đình trệ, đặc biệt là Hạ Như Bội. Dây thần kinh vốn đã căng chặt liền muốn đứt phụt, cô hoảng sợ lui về phía sau vài bước: "Tá Tử? Là Tá Tử trong manh mối kia?"
"Ừ." Lâm Thu Thạch nói, "Thứ đó bắt chước giọng Lê Đông Nguyên kêu tôi đọc to mấy câu ở trên tường, nếu không có manh mối đã nhắc nhở trước, có thể tôi đã thật sự đọc ra."
"Vào xem." Nguyễn Nam Chúc nói.
Bốn người đi vào WC nam một lần nữa, vẻ hoảng sợ của Hạ Như Bội liền bị ngượng ngùng thay thế, Nguyễn Nam Chúc thì hoàn toàn không có gì gọi là ngại —— rốt cuộc chỗ này mới là chỗ cậu nên vào.
Lâm Thu Thạch tìm thấy gian WC ban nãy mình đi vào, đẩy cửa ra lại phát hiện trên vách tường màu trắng bị che kín bằng những dấu tay đẫm máu, đem mấy dòng chữ anh vừa mới thấy hoàn toàn che kín. Mà những vết máu này ở phòng bên trái lại càng thêm rõ ràng, thậm chí máu còn đọng thành một lớp mỏng trên sàn nhà. Thoạt nhìn giống như thứ đã ngồi trong đó thật lâu là một người bị trọng thương.
"Khoan đã, đột nhiên tôi nhớ ra rồi ——" nhìn máu tươi đầm đìa thế này, Hạ Như Bội đột nhiên trợn tròn đôi mắt, "Vừa rồi nữ sinh đi vào phòng hồ sơ hình như là một người què!!"
Nói đến người què, bọn họ lập tức nhớ tới thứ mất một chân kia - Tá Tử .
"Cô ta lúc ấy đi đường khập khiễng, tôi cũng không để ý lắm, hiện tại nhớ tới......" Hạ Như Bội cả người run càng thêm lợi hại.
"Đi thôi." Nguyễn Nam Chúc nói, "Dù sao hiện tại chúng ta đã biết cụ thể điều kiện tử vong, chỉ cần không đọc ra tiếng là được."
Lúc này tầm quan trọng của manh mối liền thể hiện ra. Nếu không phải đã biết rõ thì thật sự là rất khó để không trúng chiêu, thảm nhất chính là tới lúc chết cũng không biết mình vì sao mà chết. Mà Tá Tử này cư nhiên còn biết tiêu hủy chứng cứ......
Lê Đông Nguyên lộ vẻ mặt bất đắc dĩ: "Nhiều như vậy hai người ăn có hết không?"
Nguyễn Nam Chúc: "Nhiều gấp đôi cũng ăn hết, nhưng mà người ta cũng không muốn ăn quá nhiều." Cậu nhìn Hạ Như Bội thẹn thùng cười cười, "Sợ mập lên." Còn cố tình liếc mắt nhìn eo Hạ Như Bội.
Hạ Như Bội thiếu chút nữa là bị Nguyễn Nam Chúc đâm chọt tới mức ngất xỉu, tức giận bừng bừng: "Ăn được hết!! Em mới không sợ mập lên!!"
Lê Đông Nguyên không còn lời nào để nói, đứng dậy đi mua đùi gà cho hai người.
Vài phút sau, Nguyễn Nam Chúc cùng Hạ Như Bội bắt đầu cầm lấy đùi gà ăn. Hương vị đùi gà trong nhà ăn của trường học này thật ra không tồi, thịt kho tới nhừ tử, tràn đầy nước thịt lại rất mềm mại, tràn ngập mùi thơm độc đáo của gia vị.
Truy cập fanpage https://facebook.com/TruyenDKM để tham gia các event hấp dẫn.
Hạ Như Bội buổi sáng không ăn gì, kỳ thật cũng hơi đói bụng, lúc này gặm đùi gà liền mở công tắc thèm ăn, ăn một lúc bốn cái, miễn cưỡng nuốt xong cái thứ năm, sau đó nhìn chằm chằm hai cái dư lại bắt đầu phát sầu.
Nguyễn Nam Chúc không nhanh không chậm gặm xong bốn cái đùi gà, cầm lấy cái thứ năm, sau khi ưu nhã ăn xong liền hướng Lâm Thu Thạch vẫy vẫy tay: "Ăn không nổi."
Cậu nói như vậy, Hạ Như Bội cũng nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng nói: "Mông ca, em cũng ăn không nổi."
"Không sao." Lê Đông Nguyên nói, "Để đó cho anh." Hắn vốn đang lo lắng Nguyễn Nam Chúc tiếp tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ Hạ Như Bội đem dạ dày ăn no tới hỏng, không nghĩ tới Nguyễn Nam Chúc vẫn là có chừng mực.
Ăn xong đùi gà, lau khô tay, Nguyễn Nam Chúc đề nghị bọn họ đi xem thử lớp học của học sinh lớp 12.
Mọi người đều tỏ vẻ đồng ý.
Vì thế mấy người bọn họ hướng tới khu dạy học mà đi.
Nguyễn Nam Chúc lại tiếp tục nghiên cứu tấm ảnh kỳ quái kia, cậu tựa hồ từ trên tấm chụp chung đó phát hiện ra manh mối gì, nhưng Lâm Thu Thạch lại căn bản nhìn không thấy sương mù màu đen trong lời cậu...... Giống như Lâm Thu Thạch lại có thể nghe thấy vài âm thanh mà bọn họ đều không nghe thấy.
"Hình như bọn họ đang lên lớp." Đi tới phía dưới khu dạy học, Lâm Thu Thạch nghe được phía trên truyền đến thanh âm các giáo viên đang giảng bài.
"Bọn họ không phải sắp thi cuối kỳ sao?" Nguyễn Nam Chúc đột nhiên nhớ tới, "Từ giờ tới lúc khi cuối kỳ còn mấy ngày?"
"Không biết, phải hỏi thử." Lâm Thu Thạch lắc đầu.
Từ giờ tới lúc tan học còn hơn mười phút, bốn người liền dạo qua một vòng khu dạy học. Tòa nhà này hầu hết là dành cho học sinh lớp 12, tổng cộng có mười sáu lớp, vừa có lớp khoa học tự nhiên lẫn khoa học xã hội, chia đều ra bốn năm tầng.
Mà bọn họ trước khi tan học đã tìm được lớp 12-3, phòng học trên tấm ảnh chụp chung kia.
Bốn người ở bên ngoài đợi một lúc, rốt cuộc cũng tới giờ tan học.
Chờ giáo viên rời đi, Nguyễn Nam Chúc trực tiếp đi vào phòng học, đi thẳng đến mục tiêu của mình.
Học sinh kia thấy Nguyễn Nam Chúc, hiển nhiên là nhớ tới lúc bọn họ ngày hôm qua ở nhà ăn ngẫu nhiên gặp được, biểu tình trở nên hơi khẩn trương.
"Có thể nói chuyện một chút không?" Nguyễn Nam Chúc nói.
"Nói cái gì?" Học sinh kia thái độ trở nên cảnh giác.
"Đứng ở đây nói?" Nguyễn Nam Chúc nhìn quanh bốn phía.
Người vốn chói mắt đi đâu cũng hấp dẫn ánh mắt mọi người, bởi vì Nguyễn Nam Chúc, toàn bộ ánh mắt trong lớp đều tụ tập trên người hai người.
Học sinh kia mím môi, biểu tình thập phần căng thẳng, đứng lên nói: "Đi ra ngoài nói đi." Hắn ta nói, "Tôi không biết cái gì hết."
Bốn người đi theo học sinh kia ra ban công nho nhỏ ở cuối hành lang, Nguyễn Nam Chúc mở miệng hỏi: "Có thể nói cho chúng tôi biết tên của cậu không?"
"Tôi là Giang Tín Hồng." Học sinh nói, "Mấy người có chuyện gì thì trực tiếp hỏi đi, tôi còn phải đi học tiếp."
"Chúng tôi đang điều tra về chuyện của lớp các cậu." Nguyễn Nam Chúc đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp lấy ra tấm ảnh bọn họ tìm thấy trong phòng hồ sơ kia, "Chúng tôi muốn hỏi, người bị thiếu trong tấm ảnh này tên là gì?"
Lúc cậu đem ảnh chụp lấy ra, Giang Tín Hồng chỉ nhìn thoáng qua sắc mặt liền đại biến: "Mấy người tìm được thứ này ở chỗ nào?"
Nguyễn Nam Chúc nhướng mày: "Tấm ảnh này có gì đặc biệt sao?"
Giang Tín Hồng không hé răng, nhưng Lâm Thu Thạch lại từ sâu trong ánh mắt của hắn thấy được sự sợ hãi, phảng phất tấm ảnh trước mắt không phải chỉ là tấm ảnh, mà là oan hồn lệ quỷ đòi mạng. Hắn nuốt nước miếng thật mạnh, trong giọng nói mang theo run rẩy: "Tôi không hiểu ý của mấy người."
"Ý trên mặt chữ." Lê Đông Nguyên đột nhiên mở miệng, ngữ khí của hắn cực kỳ bình tĩnh, nói, "Chúng tôi cũng không muốn làm khó cậu, chỉ là muốn hỏi rõ là trên ảnh chụp rốt cuộc thiếu ai, tên người đó là gì?"
Giang Tín Hồng nhìn chằm chằm tấm ảnh, không nói chuyện, chân lại không tự chủ được lui về phía sau một bước.
"Cậu không muốn kết thúc chuyện này sớm một chút sao?" Giọng nói Lê Đông Nguyên nhẹ nhàng, giống như dẫn người mở ra cánh cổng ma quỷ, mang theo hương vị mị hoặc nhân tâm, "Nói đi, nói ra thì tốt rồi, cậu cũng đã rất sợ hãi mà."
Giang Tín Hồng miệng hơi hơi mấp máy, thốt ra một cái tên: "Lộ Tá Tử."
Lê Đông Nguyên: "Lộ Tá Tử?"
"Đúng vậy, chính là cô ta." Giang Tín Hồng nói, "Một người vốn không nên tồn tại ở lớp chúng tôi......"
Hắn đang muốn nói tiếp, tiếng chuông vào học lại đột nhiên vang lên, làm hắn bừng tỉnh. Hắn tựa hồ phản ứng được chính mình rốt cuộc đã nói gì, biểu tình hoảng sợ vô cùng, không hề để ý tới Lê Đông Nguyên nữa, xoay người liền chạy.
Lê Đông Nguyên nhìn bóng dáng hắn chạy đi, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: "Chỉ thiếu một chút."
"Đúng vậy." Nguyễn Nam Chúc thâm trầm nhìn Lê Đông Nguyên, liếc mắt một cái, "Chỉ thiếu một chút, thật là, đáng tiếc quá nhỉ."
Tác giả có lời muốn nói:
Liền...... Liền rất muốn dinh dưỡng dịch sao, liền...... Liền đem mèo nhà ta xoay người lộ cái bụng trắng trắng cho các ngươi sờ một chút đổi dinh dưỡng dịch. (hong hiểu tác giả nói gì luôn)
Miêu: Ủy khuất ba ba.
Giải thích một chút: Cánh cửa ra ngoài chỉ có một, chỉ cần cửa đã được mở, tất cả mọi người đều có thể đi ra ngoài, nhưng lúc đi ra ngoài có quái vật canh cửa hay không, phải xem độ may mắn rồi......