Kính Vạn Hoa Chết Chóc

Chương 38: Ra Khỏi Cửa

Nguồn: bigdckgirl.blogspot.com

Quái vật điên cuồng xông ra từ trong thần miếu rất nhanh đã lôi về một người mà họ rất đỗi quen thuộc. Đúng như Nguyễn Nam Chúc đoán, Từ Cẩn vẫn luôn ở trong cánh rừng im lặng theo sát họ.

Cô bị những con quái vật đó tóm lấy, sống sờ sờ mà lôi từ trong cánh rừng ra ngoài, nét mặt kinh sợ vô cùng, trong miệng không ngừng kêu cứu. Nếu như không phải trước kia đã nhìn thấy bộ dạng lột da đáng sợ vào đêm đó của cô, có lẽ Lâm Thu Thạch sẽ tìm cách cứu cô, nhưng lúc này một bước cậu cũng không nhấc, mắt nhìn những con quái vật đó tóm chặt Từ Cẩn leo lên giào giáo, sau đó đưa cô đến trước mặt cô gái toàn thân đầy máu.

“Cứu với, cứu em với!!!” Từ Cẩn nhìn thấy Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc đứng bên cạnh, phản ứng đầu tiên là cầu cứu hai người họ, khắp mặt cô toàn nước mắt, bộ dạng bất cứ lúc nào cũng có thể ngất lịm đi.

Nguyễn Nam Chúc lạnh lùng nhìn cô, không hề có chút động lòng.

Từ Cẩn vẫn muốn chạy, nhưng chân tay lại bị quái vật tóm chặt lấy, cô gái trên đỉnh thần miếu dùng tay chống đỡ cơ thể, tiếp đó vươn tay ra, nặng nề ấn xuống mặt Từ Cẩn: “Trả cho tao! Trả cho TAO!!”

“AAAAA!!” Từ Cẩn phát ra tiếng gào thét thảm thiết, như phát điên mà bắt đầu vùng vẫy kịch liệt, chỉ thấy bàn tay của cô gái nhỏ đó trực tiếp xuyên qua làn da của cô, ấn vào máu thịt của Từ Cẩn, sau đó đôi tay cô gái dùng sức tách ra, loại âm thanh như xé rách vải phát ra ngay lúc đó: Da của Từ Cẩn cứ như vậy mà bị trực tiếp xé xuống.

“AAAAA!!! ĐỪNG MÀ ĐỪNG MÀ ĐỪNG MÀ!!!!!! CHỊ HAI, DỪNG TAY!!” Người bình thường bị như vậy sớm đã chết ngắc, nhưng Từ Cẩn vẫn tiếp tục vùng vẫy, thậm chí sức lực dường như mạnh hơn một chút, nỗi kinh sợ trong ánh mắt cô cũng bắt đầu nhạt đi, mà thay vào đó là cảm xúc khác, Lâm Thu Thạch nhìn ra, đó là không cam tâm.

Cuối cùng, một bộ da hoàn chỉnh bị lột xuống, cô gái phát ra tiếng cười sắc nhọn, như cướp được của báu mà ôm chặt lấy bộ da vào lòng.

Ánh mắt Từ Cẩn rơi xuống mặt trống rách toác, sự oán hận càng ngày càng nồng đậm: “Vì sao chị lại làm vậy, không phải chị đồng ý cho em rồi sao, chị đã đồng ý cho em!!”

“Đồ lừa đảo, im mồm!” Cô gái ôm bộ da đột nhiên gầm một tiếng, mặt trống dưới thân cũng phát ra âm thanh cực lớn, dường như cô ta hận đến điên lên, như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt: “Em gái, em gái ngoan của chị, chị tìm em thật vất vả, em đi đầu rồi, em đi đâu mất rồi!”

Từ Cẩn đã biến thành bộ dạng quái vật đã không thể đáp lại câu hỏi của chị gái, trông độ tuổi của cô lớn hơn bé gái rất nhiều, đã hoàn toàn không thể từ ngoại hình phân biệt ra hai người họ là chị em sinh đôi.

“Thật may em đã trở về , cuối cùng em cũng về rồi.” Vừa nói, cô ta vừa ung dung thong thả vuốt phẳng tấm da vừa được lột xuống từ trên người Từ Cẩn, sau đó tỉ tỉ mỉ mỉ mặc lên người. Vẻ mặt cực kỳ vui sướиɠ, giống như mặc lên bộ quần áo mới đã mong đợi từ lâu, “Em gái, sau khi em bỏ đi, có lúc nào nhớ đến chị không?”

Lớp da đó vừa chạm vào cơ thể cô gái, đã dần dần dính lên cơ thể cô ta, thân hình cô ta cũng bắt đầu biến hóa, từ quái vật thịt máu lẫn lộn, biến thành một bé gái dễ thương. Mà bộ dáng của bé gái, Lâm Thu Thạch đã từng nhìn thấy bức tranh trên trang giấy mà Từ Cẩn mang trên người, chính là chị em sinh đôi trong bức tranh.

Lúc này Từ Cẩn và bé gái đã hoàn toàn thay đổi bộ dáng, thớ thịt đỏ lòm bại lộ trong không khí, ánh mắt oán độc bất cam, nhưng lại chẳng thể phản kháng người trước mặt.

Mặc xong lớp da của mình, cô bé cười hỉ hả bò quanh Từ Cẩn một vòng, cô ta sai quái vật ép Từ Cẩn quỳ xuống, rồi vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc của Từ Cẩn, cười nói: “Đừng sợ mà, em gái của chị, chị đã chuẩn bị cho em rất nhiều thứ hay ho đấy, chỉ cần em quay lại, chị sẽ tha thứ cho em, em xem……” Cô ta nói xong rất vui vẻ mà vỗ vỗ tay.

Lâm Thu Thạch cảm thấy dưới chân rung động một trận, cậu cúi đầu, bàng hoàng phát hiện mặt trống da người khổng lồ dưới chân trở nên ngọ nguậy, từng mảng từng mảng da người bị khâu lại với nhau, mỗi mảng da đó đều bắt đầu đau khổ khóc than, dường như bọn họ chưa chết, mà ngụ trong những lớp da này tiếp tục sống tồn.

“Hahahaha……” Cô gái nghe thấy những âm thanh khóc rên đó liền nở nụ cười mãn nguyện, cô ta tóm lấy tóc Từ Cẩn, cười mỉm nói: “Mau cảm ơn bọn họ, không có chúng thì chị cũng không thể tìm được em.”

Đương nhiên Từ Cẩn không thể nói huống gì cảm tạ cô ta, nếu không phải Lâm Thu Thạch bọn họ mang trống của cô đi, cô cũng sẽ không đuổi theo ba người đến đây, bị chị gái của mình bắt.

“Nói đi, mau nói đi.” Nụ cười của cô bé dần trở nên dữ tợn, “Không phải mày thích nói chuyện lắm sao, NÓI ĐI!!” Cô ta bắt chặt lấy cánh tay của Từ Cẩn, sau đó dùng sức giật một cái, suýt nữa kéo đứt cánh tay của Từ Cẩn.

Từ Cẩn thét lên đau đơn, run rẩy bất cam mà mở miệng: “Cảm ơn… mọi người.”

“Hahahaha……” Cô gái lại nở nụ cười tươi rói.

Nguyễn Nam Chúc nói: “Cô đã tìm được em mình, vậy có thể nói cho chúng tôi biết vị trí cánh cửa rồi đúng không?”

Cô gái nghe xong gật gật đầu, vươn tay ra với Nguyễn Nam Chúc: “Trả sáo xương cho tôi, đó là xương của tôi.” Cô ta thương tiếc mà sờ lên bộ phận trên đùi bị gãy mất của Từ Cẩn, “Em gái, xương của em đâu, em giấu xương của em đi đâu rồi.”

Từ Cẩn nói: “Mất rồi, bị những người đó làm mất.”

Nụ cười trên mặt cô gái nhỏ chợt tắt, ánh mắt cô ta âm lạnh vô cùng nhìn Từ Cẩn, rồi nói: “Nếu đã như vậy, thì chị sẽ cho em mượn xương mà dùng, đợi đến khi bọn họ chết hết, chị sẽ lại chặt đứt cẳng chúng để em dùng.”

Từ Cẩn không đáp lại, trên mặt cô không còn da, gần như không thể nhìn ra biểu cảm nữa, những Lâm Thu Thạch vẫn có thể nhìn ra, bây giờ cô đích xác là vừa sợ vừa hận.

Cô gái nhận lấy cây sáo bằng xương, cầm sáo trên tay rạch ra một đường trên mặt trống dưới thân, mảng da rêи ɾỉ sau khi bị rạch rách, liền lộ ra một cánh cửa bằng sắt màu đen.

“Mời.” Cô gái mỉm cười nói với họ.

Nguyễn Nam Chúc bước lên phía trước, lấy ra chiếc chìa khóa mở cửa, khoảnh khắc cửa mở ra, trên cửa rơi ra một trang giấy nhỏ, bị Nguyễn Nam Chúc nhặt lấy bỏ vào túi.

“Đi thôi.” Nguyễn Nam Chúc nói xong thì bước vào trong cửa.

Trình Thiên Lí đi theo sau hai người họ, lúc Lâm Thu Thạch định cả ba cũng vào cửa, thì bé gái đột nhiên chạy đến sau lưng cậu, vỗ sau lưng cậu một cái.

Lâm Thu Thạch bị vỗ hơi sững người, bên tai nghe thấy cô ta nói: “Nó thích anh, vì thế tôi không thích anh.”

Mặc dù sau lưng phát lạnh, nhưng Lâm Thu Thạch không dám ngừng bước, một bước chân đặt vào trong cửa.

Bước qua con đường dài màu trắng, ba người họ cuối cùng cũng trở về thế giới hiện thực.

Lâm Thu Thạch vừa mới trở về đã cảm thấy rất không bình thường, đang muốn nói chuyện, thì một trận đảo lộn trời đất, cả người mềm nhũn ngã xuống đất.

……

Tối tăm, tối tăm dài đằng đẵng, sau bóng tối mịt mùng đó, cuối cùng Lâm Thu Thạch cũng thấy được ánh sáng.

Cậu vừa tỉnh đã thấy Nguyễn Nam Chúc đang ở bên cạnh cầm điện thoại cãi nhau với người khác, không giống trong cánh cửa, hắn của thế giới hiện thực ngữ khí rất lạnh lùng sắc bén, đâm chọc từng góc độ, rất nhanh đã làm người ở đầu dây bên kia cấm khẩu.

“Tỉnh rồi?” Thấy Lâm Thu Thạch đã tỉnh, Nguyễn Nam Chúc liền dập máy.

Lâm Thu Thạch gật gật đầu: “Tôi sao thế này……”

Nguyễn Nam Chúc: “Viêm phổi cấp tính, suýt nữa là vào ICU*.”

(Đơn vị điều trị tích cực: đơn vị chăm sóc đặc biệt/đơn vị trị liệu chuyên sâu/đơn vị chăm sóc quan trọng/… Là một bộ phận đặc biệt của bệnh viện hoặc cơ sở chăm sóc sức khỏe cung cấp thuốc điều trị chuyên sâu.)

Vì trước đó bị vỗ một cái sau lưng, Lâm Thu Thạch cũng biết ra ngoài chắc chắn sẽ sinh bệnh, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng thế này.

“Con nhãi nhép khốn khϊếp đó.” Nguyễn Nam Chúc rất không vui vẻ, “Cũng may lời lãi được quyển sổ.”

Lâm Thu Thạch nói: “Lãi được quyển sổ?”

Nguyễn Nam Chúc lấy ra từ trong túi một thứ, đưa cho Lâm Thu Thạch.

Đó là một quyển sổ dày, bìa có chút quen mắt, Lâm Thu Thạch cầm lên nhìn, phát hiện vậy mà là quyển sổ nhật ký bọn họ tìm được trên đỉnh tháp, không ngờ Nguyễn Nam Chúc mang ra ngoài.

Sau khi Lâm Thu Thạch lật mở, nhìn thấy trong sổ có một bức tranh sặc sỡ bên trong, dường như đang thuật lại một câu chuyện gì đó. Mà chất liệu giấy cũng biến thành một chất liệu khác, sờ lên có xúc cảm như da dê, nhưng dựa vào những chuyện xảy ra trong cánh cửa, Lâm Thu Thạch cảm thấy đây không phải là da dê……

“Đồ vật bình thường trong cửa không thể mang ra ngoài được.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Nhưng có một số thứ có thể mang ra ngoài, ví dụ như khuyên tai của em, và quyển nhật ký trước mặt, những thứ này đều có tác dụng đặc thù.”

Lâm Thu Thạch nhìn rồi lại nhìn: “Quyển sổ này thì có gì đặc thù?”

Nguyễn Nam Chúc: “Hiện giờ vẫn chưa biết, còn phải nghiên cứu thêm, thứ là là em phát hiện ra, giữ lại đi.”

Lâm Thu Thạch còn đang muốn khước từ, Nguyễn Nam Chúc đã có cuộc gọi đến, hắn nhìn số điện thoại, liền đứng dậy ra khỏi phòng bệnh nghe máy.

Lâm Thu Thạch cúi đầu, lật mở quyển sổ, sau khi tỉ mỉ đọc, phát hiện trong nhật ký ghi lại câu chuyện của đôi chị em đó.

Trong ngôi làng cách biệt thế giới bên ngoài, có một nghi thức hiến tế rất quan trọng, đó là cứ cách một đoạn thời gian, sẽ tuyển chọn ra một cô gái trong trắng nhất trong những thiếu nữ vị thành niên của làng, lột sống bộ da, dùng lớp da mềm mịn của cô làm ra một cái trống đỏ đẹp đẽ, đặt tại ngọn tháp nơi hạ táng dân làng, cung phụng thánh thần. Tình cảm của chị em họ rất thân thiết, em gái hoạt bát cởi mở, chị gái tú lệ thông minh nhưng ít nói, thế nhưng một ngày nọ, em gái bỗng trở thành mục tiêu bị tư tế nhìn trúng.

Sau đó cô bị bắt đi, làm thành một cái trống.

Chị gái phát hiện em gái đột nhiên mất tích, bắt đầu cuộc hành trình kiếm tìm, thế nhưng đây không phải cái kết của câu chuyện, mà là sự khởi đầu.

Cô em gái chưa chết, không những chưa chết, còn biến thành quái vật không da. Cô từ trong nơi sâu kín nhất của ngọn tháp tỉnh lại, bắt đầu lang thang quanh ngôi làng, tìm kiếm những người đơn độc, lột da của họ xuống mặc lên người. Nhưng cô em gái lại phát hiện da của những người đó đối với cô mà nói không hề vừa vặn, cô cần một lớp da hoàn hảo…… Đương nhiên là cô nghĩ đến người chị gái giống hệt mình.

Lừa dối, bịa đặt, cô em gái biến thành quái vật lừa chị gái vào thần miếu, dễ như trở bàn tay mà lột xuống bộ da của chị, sợ chị truy đuổi, liền chặt đứt chân của chị.

Chị hai cứ như vậy mà bị bỏ lại trong ngôi thần miếu.

Người chị bị lột mất da không chết, cũng giống cô em lừa gạt của mình sống trong hình hài quái vật, nỗi hận thù và oán niệm làm cô ta biến thành quái vật gớm ghiếc hơn, thậm chí cô ta dùng đôi chân bị chặt làm thành sáo, bắt đầu thao túng những vật tế cùng cảnh ngộ bị dâng lên tế thần.

Nhưng thần miếu cũng giới hạn sức mạnh của cô ta, bị nhốt trong đó, ngày qua ngày chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi ngày cướp về bộ da của mình.

Thời gian trôi qua, người em mặc lên bộ da của chị gái cũng trưởng thành.

Mà Lâm Thu Thạch bọn họ, lúc đó vào trong thế giới của hai chị em.

Lâm Thu Thạch xem hết cả câu chuyện, đóng quyển sổ lại, ngón tay cậu du di mặt sổ trong phút chốc, tạm thời vẫn chưa phát hiện ra nó có gì đặc biệt.

Mà lúc này Nguyễn Nam Chúc đã nghe xong điện thoại, đi từ ngoài vào, nói: “Cảm thấy thế nào?”

Lâm Thu Thạch ho hai tiếng: “Cũng tạm.”

Nguyễn Nam Chúc ngồi xuống cạnh cậu, phân tích tình huống: “Em hiện tại đã qua cánh cửa thứ năm, vì thế cánh cửa tiếp theo sớm nhất cũng là nửa năm sau, trong thời gian này chăm sóc sức khỏe thật tốt.” Hắn nói đến đây thì dừng một lúc, “Em bị thương là chuyện ngoài ý muốn, trước đó tôi còn có sắp xếp khác, nhưng xem ra chỉ còn cách hoãn lại.”

Lâm Thu Thạch hỏi: “Có sắp xếp gì vậy?”

Nguyễn Nam Chúc: “Sau hẵng nói, nếu thân thể em hồi phục không tốt, thì việc này cũng không cần nói nhiều.”

Lâm Thu Thạch cứ cảm thấy chuyện này có lẽ rất quan trọng, những Nguyễn Nam Chúc trước mặt và Nguyễn Nam Chúc trong cửa thật sự quá khác nhau, mặc dù hắn có gương mặt xinh đẹp mắt ngọc mày ngài nhưng lại lạnh lùng , như một tảng băng tỏa ra khí lạnh bức người.

Nếu là trong cửa, có lẽ Lâm Thu Thạch dám mặt dày truy hỏi, nhưng đây là ngoài cửa, đối mặt với Nguyễn Nam Chúc trong bộ dạng này, Lâm Thu Thạch chỉ còn biết ngoan ngoãn gật đầu, không tiếp tục nói nữa.

Có lẽ biết Lâm Thu Thạch đã tỉnh, không đến một lúc Trình Thiên Lí đã xách một túi hoa quả vắt giò chạy vào phòng bệnh, cậu nhóc nói anh Thu Thạch à, sao mà anh xui xẻo vậy, bình thường người ta vào cửa sẽ không bị thương đâu.

Nguyễn Nam Chúc ở bên cạnh nghe vậy, tát một chậu nước lạnh: “Đúng vậy, bình thường không bị thương, mà trực tiếp lên bàn thờ ngồi.”

Lâm Thu Thạch: “……”

Trình Thiên Lí: “……Nguyễn ca anh thật độc miệng.”

Trình Thiên Lí vừa đến không lâu, Nguyễn Nam Chúc đã lại nhận điện thoại, bận bịu rời khỏi.

Lâm Thu Thạch thấy hắn bận như vậy, hỏi Trình Thiên Lí có phải xảy ra chuyện gì không.

“Cũng không tính là có chuyện xảy ra.” Trình Thiên Lí nói, “Bên Bạch Lộc đã bắt đầu nghe ngóng thân phận của Chúc Manh, tổ chức Bạch Lộc cũng to lắm, muốn tìm khẳng định sẽ tìm ra, chẳng qua bọn họ cũng sẽ không biết Chúc Manh chính là anh đại nhà chúng ta.”

Lâm Thu Thạch: “……Ừa.”

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, cậu có nằm mơ cũng không ngờ đến Chúc Manh lắm trò trong cánh cửa lại là Nguyễn Nam Chúc giả nữ.

Vì bị cô gái trong cánh cửa vỗ một Long hình bát quái chưởng vào lưng, Lâm Thu Thạch phải nằm trên giường bệnh tròn một tháng, phục hồi vẫn không được nhanh chóng. Đợi đến cuối cùng cũng có thể xuất viện về biệt thự, vừa thấy Hạt Dẻ đã xông đến.

Hạt Dẻ đang nằm trên sô pha, đối mặt với Lâm Thu Thạch hổ đói vồ mồi mà tỏ ra cực kỳ khinh thường, nhổm dậy, xoay người, lắc mông nhảy ra đằng trước, để lại bóng hình cô đơn của Lâm Thu Thạch đằng sau.

Lâm Thu Thạch suýt nữa khóc tại chỗ.

Vẫn là Trình Thiên Lí ngoan ôm Bánh Gối sáp lại, để Lâm Thu Thạch sờ mó cặp mông đẫy dà của Bánh Gối bình tĩnh lại. Bánh Gối dâng hiến cặp mông đặc sản chỉ có ở loài Corgi ra, đôi mắt đen láy to tròn vô tội nhìn cậu chớp chớp, Lâm Thu Thạch cũng coi như được an ủi, không làm ra chuyện gì quá khích.

Lâm Thu Thạch vừa về biệt thự được mấy ngày, thì nhận được cuộc gọi của bạn mình là Ngô Kỳ, trong điện thoại, Ngô Kỳ tỏ ra cực kỳ hoài nghi có phải Lâm Thu Thạch bị điều khiển bởi tổ chức đa cấp nào đó, còn nói bản thân nhất định sẽ đến xem xem, nếu Lâm Thu Thạch không đồng ý, cậu ta sẽ báo cảnh sát.

Lâm Thu Thạch không biết làm sao, đành nói chuyện này với Nguyễn Nam Chúc.

Nguyễn Nam Chúc vậy mà lại dễ dàng đồng ý yêu cầu của Lâm Thu Thạch.

“Nhưng tôi khuyên em không nên nói cho bạn em những chuyện này.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Nếu em không muốn bị đưa vào viện tâm thần.”

Lâm Thu Thạch: “Có trường hợp như vậy rồi à?”

Nguyễn Nam Chúc chỉ vào Dị Man Man đang cãi nhau với Trình Thiên Lí: “Bọn tôi tự cứu ra.”

Sau đó Lâm Thu Thạch mới biết, sau khi Dị Man Man chuyển đến ở biệt thự không lâu, thì đem những chuyện này nói hết với gia đình anh ta, kết quả người nhà nghĩ bọn Nguyễn Nam Chúc là một tổ chức đa cấp nguy hiểm, vì muốn Dị Man Man không lầm đường lỡ bước, vậy mà tiễn anh ta vào viện tâm thần, về sau vẫn là Nguyễn Nam Chúc liên hệ với người ta thả Dị Man Man ra.

Lâm Thu Thạch không ngờ chuyện này có thể xảy ra, nhưng dù sao thì, nếu như có người nói chuyện này với cậu, tám mươi phần trăm cậu không tin.

“Được, tôi nghĩ xem nên nói gì với cậu ấy.” Lâm Thu Thạch đáp.

Nguyễn Nam Chúc ừ một tiếng, im lặng một lúc, lại hỏi một câu: “Cha mẹ em thì sao? Có cần giải thích với họ không?”

Lâm Thu Thạch: “Không sao, bên đó không quan tâm lắm.”

Nghe xong Nguyễn Nam Chúc mới gật đầu đi mất.

Lâm Thu Thạch học tiểu học cha mẹ đã li hôn, hai người họ đều lập gia đình mới, từ nhỏ cậu đã ở với bà nội, về sau thời gian học đại học bà nội cũng mất, vậy là gần như chẳng còn mối ràng buộc. Đây là một trong những lí do cậu chọn ở lại thành phố này, vì quê hương đối với cậu, không còn có chút lưu niệm.

Vài ngày sau, Ngô Kỳ thật sự đến biệt thự nơi Lâm Thu Thạch sống, lúc cậu ta đến hình như còn mang theo vũ khí phòng thân, mặt mũi hoài nghi cùng Lâm Thu Thạch vào biệt thự.

Bọn Trần Phi đều biết bạn của Lâm Thu Thạch đến, thấy cậu ta cảnh giác đi vào trong, không nhịn được có chút buồn cười.

Thằng nhóc Trình Thiên Lí da dẻ ngứa ngáy, Ngô Kỳ vừa vào đã xông đến đóng sầm cửa lại, sau đó nói với Lâm Thu Thạch: “Sao bây giờ anh mới mang người tới.”

Lâm Thu Thạch: “……”

Trình Thiên Lí nói: “Chúng tôi ấy à, rất coi trọng phát triển hạ tiễn, nào, anh bạn, đến tìm hiểu đi……”

Ngô Kỳ vẻ mặt hồ nghi, Lâm Thu Thạch thì dở khóc dở cười.

Cũng may lúc này anh của Trình Thiên Lí xuất hiện kịp thời, tiến lên mặt không cảm xúc xách tai cậu nhóc bỏ đi, trước khi đi còn tạ lỗi với Lâm Thu Thạch: “Xin lỗi anh, tôi quên nhốt cái đứa ngốc này lại.”

Trình Thiên Lí kêu đau ai ái, nhưng cũng không dám vùng ra, mắt ngập nước tủi thân cực kỳ, bị anh trai xách lên lầu, Bánh Gối vui vẻ chạy bên cạnh góp vui mà kêu ngao ngao.

Lâm Thu Thạch: “Ngô Kỳ, đó là bạn của tớ, cậu nhóc đùa thôi, mấy vị này đều là bạn cùng trọ, còn đây là bạn tôi Ngô Kỳ.”

Bọn Trần Phi Dị Man Man thân thiện chào hỏi, sau đó đi làm việc của mình. Ngô Kỳ đi quan sát một vòng, trong phòng này gần như không phát hiện được có chỗ nào bất thường, cậu ta vẫn không yên tâm, kiên quyết muốn lên tầng trên xem. Còn hỏi Lâm Thu Thạch ngày thường có lên lớp không*.

(Giống như công ty đa cấp ở Việt Nam, sẽ có những buổi học/họp về kinh nghiệm đa cấp, làm sao để lừa đảo…)

Lâm Thu Thạch: “……Không, nào có lớp mà lên, ở đây thật sự không phải đa cấp.”

“Thật sự không phải??” Ngô Kỳ, “Vậy sao gần tháng rồi cậu không liên lạc với tớ?”

“Không phải tớ ốm sao.” Lâm Thu Thạch giải thích, “Vào ICU nằm một thời gian……” Thật ra như thông thường, thì bệnh trạng của cậu không nằm ba đến năm tháng khẳng định không xuất viện nổi, nhưng có lẽ do cánh cửa đã thay đổi thể chất của cậu, vì thế tốc đọc hồi phục rất nhanh, hơn một tháng đã xuất viện, đến bác sĩ chính cũng tấm tắc lấy làm lạ, nói Lâm Thu Thạch như một kì tích trong y học, hỏi cậu có hứng thú muốn tham gia nghiên cứu y học hay không.

Lâm Thu Thạch từ chối với thái độ kiên quyết, bác sĩ chủ trị đối với việc này tỏ ra vô cùng tiếc nuối, còn bảo nếu Lâm Thu Thạch đổi ý nhất định phải đến tìm ông.

Lâm Thu Thạch chỉ biết cười khổ.

“Vì sao cậu ốm không nói với tớ?” Ngô Kỳ vừa nghe thì phát hỏa, “Lâm Thu Thạch, cậu còn xem tôi là bạn không hả?”

Lâm Thu Thạch biết mình đuối lý, vội vàng tạ tội, thuyết phục rất lâu mới làm Ngô Kỳ nguôi giận.

Bạn đang đọc truyện tại T.r.u.y.e.n.D.K.M.com

Hai người đang tôi nhìn cậu cậu nói tôi, thì cánh cửa phòng khách bỗng mở ra, Nguyễn Nam Chúc từ bên ngoài về, đi đằng sau là một người đàn ông trẻ tuổi, anh ta trông mới chỉ hơn hai mươi, mặt mày như búp bê búng ra sữa, rất đáng yêu.

“Nguyễn ca, lính mới à?” Trần phi hỏi.

“Ừ.” Nguyễn Nam Chúc đơn giản giới thiệu, “Đây là Trương Miện.”

Tính cách của Trương Miện có vẻ rất cởi mở, mỉm cười chào hỏi mọi người.

Nguyễn Nam Chúc phân phó: “Trần Phi, anh lên lớp cho cậu ta.”

(Ý ở đây là giải thích cho lính mới về cánh cửa)

Trần Phi nói được, đứng dậy dẫn người mới lên tầng.

Sự chú ý của Lâm Thu Thạch vẫn đang ở lính mới, kết quả bỗng nhiên cảm thấy lời của Nguyễn Nam Chúc nói với Trần Phi hình như có gì đó không bình thường, cậu vừa quay đầu nhìn Ngô Kỳ, đã thấy Ngô Kỳ tỏ ra ‘quả nhiên là vậy’, còn trầm trầm mở miệng: “Không phải cậu nói ở đây không lên lớp sao?”

Lâm Thu Thạch: “……” Rốt cuộc tôi phải giải thích thế nào đây.

Đang lúc Lâm Thu Thạch không biết nên mở miệng kiểu gì, Nguyễn Nam Chúc đã bước đến bên cạnh bọn họ, hắn đứng trước mặt Ngô Kỳ, vươn tay ra với cậu ta: “ Tôi là Nguyễn Nam Chúc.”

Ngô Kỳ cao một mét bảy sáu, bị Nguyễn Nam Chúc một mét chín mấy từ trên nhìn xuống, khí chất đè bẹp người đối diện, cậu ta bắt tay Nguyễn Nam Chúc, cũng nói ra họ tên của bản thân: “Còn tôi là Ngô Kỳ.”

“Tôi là bạn của Lâm Thu Thạch, tôi sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt, anh không cần lo lắng.” rất tự nhiên mà nói ra lời này, Nguyễn Nam Chúc hơi nâng cằm, “Cũng hoan nghênh anh đến đây chơi.”

Ngô Kỳ nói cảm ơn.

Nguyễn Nam Chúc nói xong, quay đầu nhìn Lâm Thu Thạch, gật đầu với cậu thì xoay người bỏ đi. Ngô Kỳ nhìn bóng lưng hắn nửa ngày không hé răng, cuối cùng nặn ra một câu: “Tớ cũng coi như tin là cậu không làm đa cấp.”

Lâm Thu Thạch: “Thế này là cậu tin rồi?”

“Đúng vậy.” Ngô Kỳ nói, “Người như vậy cần phải đi đa cấp không?”

Lâm Thu Thạch: “……Vậy cậu cảm thấy tớ không dễ nhìn à?”

Ngô Kỳ: “Thuận mắt đấy, nhưng dù sao cũng chỉ là mức độ bình thường, anh ta đứng đâu cũng thành hàng hiếm đó.”

Lâm Thu Thạch phát hiện bản thân không thể phản bác, khí chất tướng mạo của Nguyễn Nam Chúc đúng là xuất chúng hơn người, nếu như muốn ép cậu hình dung, thì đúng là giống một pho tượng bằng ngọc. mắt ngọc mày ngài, mĩ nhân như hoa, khí chất càng không thể bàn cãi.

Mặc dù quá trình chả hiểu ra làm sao, nhưng cũng may đã đánh tan hoài nghi trong lòng Ngô Kỳ. Vì muốn tạ lỗi bản thân đã mất tích không liên lạc, Lâm Thu Thạch làm một bữa trưa phong phú chiêu đãi Ngô Kỳ và những thành viên trong biệt thự.

Thành viên mới đi cùng Nguyễn Nam Chúc cũng ngồi vào bàn, tính cách của anh ta cũng vô cùng hướng ngoại, may sao có lẽ Trần Phi đã dặn trước, anh ta không hỏi vấn đề kì quái gì trước mặt Ngô Kỳ.

Sau khi ăn cơm xong, Lâm Thu Thạch tiễn bạn về, cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.

Cậu không có bạn bè thân thiết, chỉ có mỗi Ngô Kỳ này, đương nhiên là cậu không muốn vì một vài chuyện vặt vãnh mà tạo khoảng cách với bạn thân.

Tiễn Ngô Kỳ về, Lâm Thu Thạch mới có thời gian nói chuyện với Trương Miện, cậu được biết Trương Miện cũng là lần đầu tiên vào cửa, đồng thời giống hệt với cậu gặp được Nguyễn Nam Chúc.

Mà hiển nhiên rằng Nguyễn Nam Chúc nhân lúc cậu đang dưỡng bệnh, lại vào cửa vài lần.

Chỉ là không biết vì sao hắn vào cửa nhiều lần như vậy, Lâm Thu Thạch đoán có lẽ liên quan đến cánh cửa thứ mười một của hắn.