Quyến Rũ

Chương 1 (Kích H)

Cảm giác nhộn nhạo chi chít từ sâu trong thân thể chậm rãi lan tràn ra toàn thân.

Cơ thể tự dưng khô nóng, bụng dưới thì như thiêu như đốt, có một đôi tay to thô ráp mang theo ngọn lửa dạo chơi khắp người.

"..." Muốn thở gấp, muốn thét lên, nhưng cổ họng như bị tắc một cục bông, rầm rì không phát ra được tiếng nào. Cơ thể gắng sức giãy giụa lại bị người phía sau dùng lực mạnh hơn khóa lại, tiếp theo, đột nhiên có thứ gì đâm vào nơi yếu ớt của mình!

"...!"

Diệp Minh Hoan bừng tỉnh!

Cặp mắt to mê man chớp mấy cái, trước mắt vẫn là một mảnh đen kịt, lông mi hoạt động theo mí mắt, quét lên miếng vải đen.

Chẳng mất bao lâu thì Diệp Minh Hoan đã nhận ra đây là tình huống gì, y nghiến răng nghiến lợi.

Đáng ghét... Lại tới nữa!

Ngón tay dài thô ráp cắm vào đoá cúc non mềm, cơ thể Diệp Minh Hoan không khỏi căng thẳng.

Dường như cảm giác được ngón tay bị tầng tầng lớp lớp cơ thịt ngọt ngào xoắn lấy, gã đàn ông cười trầm thấp một tiếng, hai ngón trỏ móc vào, nhẹ nhàng kéo cái lỗ hồng phấn ra hai bên. Cái lỗ mật ngọt kia e thẹn co rúm lại, mỗi một cái nếp gấp đều dính đầy dâʍ ɖị©ɧ óng ánh. Gã đàn ông ẩn trong bóng tối híp mắt nhìn ngắm thật kỹ một lúc, ngón tay banh cái lỗ ra càng rộng, dưới ánh nến mông lung, dường như có thể nhìn thấy vách thịt không ngừng co bóp bên trong.

Chợt, gã kề sát mặt vào chỗ đó, bờ môi mỏng hơi nhếch lên, hôn vào cái lỗ đang chầm chậm mấp máy như con cá đòi ăn.

Diệp Minh Hoan chợt run lên.

Thứ trơn nhớt, ấm nóng, ươn ướt đang ở cái chỗ mắc cỡ kia... là cái gì...?!

Chỉ thấy gã không nhanh không chậm liếʍ láp một vòng ngoài cửa động, hút sạch sẽ nước mật ngọt ngào*, nương theo một cái nếp gấp ái muội, dò vào trong động mật.

*Này là dịch ruột nhe mấy má =..= Dịch ruột tiết nhiều hay ít là tùy người, thường thì sẽ không nhiều, trừ khi bị rối loạn, hãy xem như em thụ này là cực phẩm, trời sinh làm thụ đi :v

Hai ngón tay đang kéo cửa động vừa buông lỏng, cái lỗ nhỏ hẹp kia rụt lại ngay tức khắc, mυ'ŧ chặt lấy đầu lưỡi gã. Đầu lưỡi căng lực lia trái lia phải, ra sức chui chui vào trong từng tấc từng tấc một.

Đừng... đừng tiến vào nữa...

Cảm giác bị dị vật xâm lấn cơ thể khiến Diệp Minh Hoan cảm thấy xa lạ và sợ hãi, mà cái mầm tai họa đằng trước lại run run rẩy rẩy dựng lên.

Bàn tay to cực nóng của gã nhẹ nhàng chậm rãi kɧıêυ ҡɧí©ɧ ở chỗ đáy chậu, chọc cho háng thiếu niên mỏi nhừ, run bần bật, làn da trắng ngần dần dần nhuộm một màu đỏ hồng xinh xắn. Đôi tay to ghẹo người xoa tới xoa lui, từ bắp đùi xoa dần đến mông, hai gò mông thịt đầy đặn mịn mượt của thiếu niên đột nhiên bị bóp mạnh một phát, thô bạo xoa nắn theo vòng tròn.

Hơi thở nặng nề của Diệp Minh Hoan phả lên chiếc chăn mỏng từng hồi từng hồi.

Thân hình thiếu niên thon gầy nhưng mông thịt lại no đủ như quả đào, trông cực kỳ khiêu gợi, gã vô cùng thích bóp cặp mông trắng như tuyết này ở trên giường. Năm ngón tay lún sâu vào mông thịt, bóp véo, nhào nặn. Theo động tác dồn nén qua lại, cái lỗ ngọt ngào giữa kẽ mông cũng khép khép mở mở, chẳng bao lâu sau, lại có nước mật tí tách chảy ra.

Gã hóp chặt hai má, hút mạnh một phát, từ trong cái động khiến người ta mất hồn kia tức khắc truyền ra một tiếng "sột ——" đầy da^ʍ mỹ.

Trong một vùng tăm tối, dường như động tĩnh này được phóng đại vô số lần, như sấm sét nổ bên tai. Diệp Minh Hoan ngượng đến nỗi hận không thể ngất đi!

Rốt cuộc là biếи ŧɦái phương nào... Ác ôn!... Dám nhiều lần sỉ nhục bỡn cợt y như vậy...

Nhưng mà chỗ phía trước khó chịu quá, giày vò quá...

Thiếu niên sống không bằng chết nghĩ, ai ngờ gã đàn ông phía sau dường như có thể cảm được cảm giác của người kia, bàn tay ấm áp chuyển qua bao phủ lấy khúc ngọc đang kích động đến chảy nước của y, sau đó vuốt ve một cách rất thành thạo.

Tiếng thở dốc của Diệp Minh Hoan càng lúc càng lớn, môi không ngừng khép mở. Nếu lúc này không bị điểm huyệt câm, nhất định có thể nghe được từng tiếng thở gấp yêu kiều thơm ngọt được ngâm ra từ đôi môi duyên dáng ấy.

Khúc ngọc của thiếu niên không xấu xí dữ tợn như đàn ông bình thường, có lẽ do chưa từng trải nên màu sắc sạch sẽ, cũng như hai nụ hoa trước ngực y, đều là màu hồng nhạt, dài chừng một bàn tay như đa số đàn ông bình thường, chỉ có điều là mới tuốt mấy cái đã run rẩy tiết dương tinh.

Trong đầu Diệp Minh Hoan chợt lóe ánh chớp, giống như đột nhiên lên tới cung điện cực lạc, thân thể căng cứng cũng dần thả lỏng. Không biết là do kɧoáı ©ảʍ kịch liệt hay là vì mê hương đặt cạnh giường mà không lâu sau đó y lại hôn mê.

Hôm sau, viện Hương Mai.

Trong phòng, mê hương đã chầm chậm tiêu tán, ánh nắng ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Diệp Minh Hoan cũng vừa tỉnh mộng, đờ đẫn một lát mới bật nảy lên khỏi giường như cá chép lộn mình.

Y luống cuống tay chân kéo vạt áo trong ra, nhìn lên nhìn xuống bộ ngực trần của mình, lại cởi tiết khố kiểm tra nơi riêng tư. Sạch sẽ, không có gì không ổn.

Lẽ nào... lại là một cơn mộng tinh hoang đường?

Nghĩ đến "cảnh mộng" khiến người ta xấu hổ trong mơ, y lại giật mình, run rẩy đưa ngón tay thăm dò cửa sau...

"—— Lại là hắn!"

Nhìn đầu ngón tay dính chất lỏng sền sệt bất minh*, thiếu niên đấm mạnh lên đệm, "Biết ngay là không phải mộng. Lại là hắn! Lại là hắn! Lại là hắn!!"

*Chẳng biết đây là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tên kia hay dịch ruột của thụ, cơ mà lúc này em nó chưa bị phá thân nha.

Đã là lần thứ ba.

Lần thứ ba, trong lúc ngủ mơ, thần không biết quỷ không hay bị bịt mắt, điểm huyệt câm, trói chặt tay, sau đó bị người nọ vuốt ve liếʍ mυ'ŧ toàn thân không kiêng nể gì, tiện đà xâm phạm chỗ mắc cỡ nhất của mình.

Tại Diệp phủ - nơi được canh phòng nghiêm ngặt cỡ này, một tiểu thiếu gia luôn ru rú trong nhà như y thế mà lại gặp chuyện hoang đường như vậy!?

Diệp Minh Hoan bình ổn lại tâm tư rối loạn, lớn tiếng gọi nha hoàn đến, trầm giọng hỏi: "Đạp Tuyết, Tầm Mai, tối hôm qua... các ngươi có nghe thấy trong phòng ta có gì bất thường không?"

Hai vị nha hoàn mặc đối khâm nhu quần* vàng nhạt lắc đầu, cùng nói không có.

*Đối khâm nhu quần:Diệp Minh Hoan cũng xấu hổ không muốn hai tiểu nha đầu này biết, chỉ nóng nảy dạo bước trong phòng, hồi lâu, lại vội vàng lấy vài cái lục lạc chỉ chạm nhẹ sẽ rung động linh đinh lang đang từ trong ngăn tủ ra, sau đó lại mang ra một con dao găm sắc bén.

Thiếu niên treo lục lạc lên cửa sổ, bốn góc giường cũng buộc mấy cái, con dao găm thì nhét dưới gối. Mọi chuyện đã chuẩn bị xong, lúc này Diệp Minh Hoan mới giãn đôi lông mày. Chắc hẳn nếu đêm nay tên da^ʍ tặc kia lại xông vào Hương Mai viện thì nhất định có thể bắt hắn ngay tại chỗ!

"Không sao, hầu hạ ta mặc quần áo đi. Đúng rồi, hôm nay ta muốn mặc bộ y phục bằng lụa có ống tay thẳng, thêu chỉ vàng* mà di nương chuẩn bị cho ta vài ngày trước đó."

Đạp Tuyết đáp: "Dạ thiếu gia. Hôm nay thiếu gia muốn đi tìm đại thiếu gia?"

Nhắc tới đại thiếu gia, Diệp Minh Hoan mang theo vài phần ý cười gật gật đầu, nhìn nhìn bên ngoài, "Còn không nhanh lên, sắp đến giờ Thìn rồi, đừng lỡ thời gian dùng bữa của đại ca."

Hai nha đầu trước sau chuẩn bị thỏa đáng cho Diệp Minh Hoan, tiểu thiếu gia gọn gàng xinh xắn mặc một bộ xiêm y mới tinh, y phục xanh trắng với ống tay thẳng càng tôn lên đôi môi hồng và hàm răng trắng, thoạt nhìn phó phấn hà lang*, tuấn tú hào hoa phong nhã. Diệp Minh Hoan nhanh nhẹn xỏ một đôi ủng da dê vào, mang theo Đạp Tuyết Tầm Mai vội đến biệt viện Tùng Đào.

*Phó phấn hà lang: Phu phấn - thoa phấn, Hà lang: Hà Yến, tự Bình Phúc, dưỡng tử của Tào Tháo. Ban đầu là chỉ Hà Yến mặt trắng như thoa phấn. Sau này dùng để chỉ trai xinh.

---

TUYỆT ĐỐI KHÔNG CHUYỂN VER!