Trong lúc đám người vẫn còn đang rung động và rối rắm, Yami đã rão bước ra khỏi cổng trường được một đoạn.
"Đi ra!"
Hiện tại Yami cảm thấy có hơi phiền, hắn dừng bước lại ngoáy nhìn ra phía sau nhàn nhạt nói.
Từ phía sau một cột điện, Micheal lúng túng đi ra, một bên khác, Tenma cũng từ phía sau một hòm thư nhảy ra, cả hai đồng thời nở nụ cười mà bọn hắn cho là tự nhiên nhất.
"Ồ! Sư phụ! Thật tình cờ!"
"Ồ! Đại nhân! Tình cờ vậy!"
Hẳn là tình cờ. Thần mẹ nó tình cờ.
Yami có chút không biết phải nói gì với hai tên này, từ lúc hắn bước chân ra khỏi Yozakura là đã cảm thấy được hai tên này ở phía sau, nhưng hắn cứ lờ đi, chỉ là không ngờ, tới tận lúc này bọn chúng vẫn bám theo. Chẳng lẽ hai tên này đã tiến hóa thành stalker trong truyền thuyết?
"Đừng gọi ta là sư phụ, ta không nhận học trò. Còn nữa, hai ngươi muốn gì đây?"
Im lặng vài giây, hắn vẫn là quyết định hỏi.
Micheal im lặng, chỉ cười trừ không nói, chính xác mà nói, hắn không biết nên nói gì cho phải, vì hắn thật sự chỉ muốn âm thầm bám đuôi Yami, biết đâu bí quyết trở nên mạnh mẽ như Yami là do phong cách sinh hoạt hằng ngày của hắn thì sao?
Micheal không có gì để nói, Tenma càng không có gì để nói rồi, hắn đã nhận định Yami là một cái núi dựa cực lớn, bằng mọi giá phải dựa hơi cho bằng được, chính vì vậy hắn mới bám theo để tìm hiểu xem sở thích sở ghét của Yami, cốt lõi là có thể kịp thời làm vừa lòng hắn.
Yami nhìn thấy hai người chỉ có cười trừ, lúng túng không nói, hắn cũng chỉ có lắc đầu.
"Hai ngươi thật sự là dư thừa thời gian. Hôm nay ta không tính toán với các ngươi, sau này thì không tốt như vậy đâu, cẩn thận ta đập gãy giò đấy."
Nói rồi hắn lại quay người bỏ đi.
"Sư phụ! Đợi với!"
"Đại nhân! Ngày định đi đâu?"
Hai người thấy hắn muốn đi thì tức tốc chạy theo, đã Yami không cho phép bám đuôi, vậy thì bọn họ trực tiếp đi theo là được rồi.
"Đi ăn."
Yami nhàn nhạt đáp, hắn không định trở về Yozakura bây giờ, hẳn là bốn đứa kia vẫn chưa tiêu hóa xong, hắn lại lười xuống bếp, nên dứt khoát tấp vào đâu đó ăn cho nhanh.
"Vậy thì đến Thiên Thượng Nhân Gian đi! Chúng tôi vừa có một đầu bếp năm sao đẳng cấp thế giới vào làm, đảm bảo thỏa mãn khẩu vị của đại nhân!"
Tenma gấp nói, hắn không định bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để có thể lấy lòng Yami.
"Cũng được."
........
Một lần nữa đứng trong Thiên Thượng Nhân Gian, hoàn cảnh nơi này cũng không đưa đến cho hắn quá nhiều hứng thú, nhưng nhàn nhạt mùi thức ăn lan tỏa trong không khí lại làm cho ánh mắt của hắn thoáng động một chút. Dù mùi hương lúc này rất nhạt, người thường không thể nào cảm nhận được, nhưng Yami cũng không phải là người thường, xem ra vị đầu bếp năm sao mà Tenma nói hoàn toàn đúng là có tay nghề.
"Sư phụ! Chúng ta đi phòng ăn cấp nào đây?"
Micheal hỏi, hắn đã ghé nơi này vài lần, nên hệ thống của Thiên Thượng Nhân Gian, hắn cũng coi như là có hiểu biết.
"Còn phải hỏi? Với thân phận của đại nhân tất nhiên là cao cấp nhất rồi!"
"Tùy tiện chọn một cái là được."
Rồi ba người trực tiếp lên lầu, Tenma lập tức huy động đầu bếp năm sao mà hắn nói tới đến để phục vụ.
Yami ngẫm nghĩ một hồi, rồi lật tay lấy ra một khối thịt ném cho đầu bếp, bảo hắn tùy tiện chế biến, chỉ cần ngon là được.
Nhận lấy khối thịt, đầu bếp liền trợn mắt kinh ngạc, ở trong nghề lâu như vậy, lần đầu tiên hắn thấy loại thịt này. Nhưng quan trọng hơn, bằng vào khả năng của một đầu bếp đỉnh cao, hắn có thể nhận ra, khối thịt này tuyệt đối có chất lượng cực phẩm trong cực phẩm.
"Tốt! Cảm ơn ngài đã cho tôi cơ hội chế biến loại nguyên liệu đỉnh cấp thế này! Tôi tuyệt đối sẽ không làm ngài thất vọng!"
Đầu bếp kích động nói, rồi liền bắt tay vào chế biến.
Cũng không lâu lắm, một bàn thức ăn thịnh soạn đã dọn lên trước mặt ba người.
Tenma và Micheal ăn như muốn nuốt cả lưỡi, luôn miệng khen ngon, đầu bếp ở một bên ưỡn ngực tự hào.
"Sư phụ! Ngài tìm ra khối thịt này ở đâu vậy, thật sự là ngon quá!"
"Phải! Ngần ấy năm qua tôi sống đến trên thân chó rồi, lần đầu ăn ngon như vậy!"
Hai người vừa tọng vào mồm vừa hỏi.
"Ăn ít thôi. Cỡ các người ăn nhiều một chút thì vỡ bụng chết đấy!"
Yami hảo tâm nhắc nhỡ một cái, thấy bọn họ ăn không còn hình tượng gì, hắn lại nhớ tới mấy con bé vừa ăn vài miếng đã một mặt ghét bỏ, cùng nguyên liệu mà sao khác biệt vậy, hắn nhớ tài nấu ăn của hắn vẫn rất tốt mà
"Chỉ vài đĩa thức ăn thì sao vỡ bụng được... ách!"
"Ặc..."
Micheal định bảo là hắn còn có thể ăn thêm vài bàn, nhưng cảm giác đầy bụng ập tới khiến hắn lập tức im miệng, bên cạnh hắn, Tenma cũng đã ôm bụng nằm lăn ra.
Còn Yami vẫn đang từ tốn gắp lấy từng miếng mà nhắm nháp.
.......
"Mùi gì thơm quá!"
"Đúng! Thơm quá!"
"Hừ chỗ này thật tệ! Có đồ ăn ngon như vậy mà không dâng lên cho chúng ta."
"Đi xem! Là ai có mặt mũi lớn như vậy! Thức ăn tiếp đãi còn hơn cả chúng ta!"
Một nơi khác cùng tầng, ba thiếu nữ xinh đẹp tịnh lệ cùng một thiếu niên đẹp trai bước ra khỏi phòng, họ đi theo mùi thơm mà đến trước cửa căn phòng nơi mùi thơm ấy phát tán.
Thanh niên kia tiện tay đẩy cửa phòng ra, ba cô gái cũng đồng loạt theo hắn tiến vào.
Mùi thức ăn ngây ngất khiến bốn người hơi hưởng thụ hít lấy, nhưng nhìn thấy những người trong phòng họ liền nhăn lại lông mày.
Bên trong đó, một lão đầu bếp đắc ý đứng một bên sờ sờ râu mép, một bàn thức ăn đã bị ăn quá nửa. Một thiếu niên tóc trắng đang từ từ thưởng thức, cả liếc cũng không thèm liếc họ, ngoài ra còn có hai thanh niên ôm bụng lăn ra bàn rêи ɾỉ.
Xem ra cũng chỉ là một đám phàm nhân.
"Bằng hữu! Dám hỏi một bàn thức ăn này từ đâu mà tới?"
Thanh niên dẫn đầu hỏi một câu, bất quá Yami lại giống như không nghe thấy gì, hoàn toàn không để ý tới hắn.
Thấy Yami bơ mình, thanh niên hơi tức giận, nhưng vẫn nén lại.
"Xin hãy trả lời vấn đề của ta!"
Hắn tiếp tục hỏi, nhưng giọng nói đã có chút âm trầm, phàm nhân sâu kiến, vậy mà dám không để ý hắn.
Yami vẫn thờ ơ, một đũa gấp lên miếng thịt, tản mác ra hương thơm cho vào miệng, điềm nhiên nhai lấy.
"Ngươi..."
Thanh niên đã có hơi hướng nổi giận, từ nhỏ đến lớn, hắn cũng là lần đầu nhận lấy cảm giác bị bơ như loại này.
Đầu bếp cảm thấy không khí không ổn, rất nhanh chuồn đi, Tenma và Micheal cố ngẩng mặt lên xem bọn bị óc nào muốn gây chuyện, nhưng cảm giác anh ách trong người lại khiến họ phải vô lực lăn ra bàn lần nữa.
"Hừ! Chúng ta đi!"
Thanh niên vẫn là hàm dưỡng rất tốt, cũng không có nổi giận. Chỉ vì một bàn thức ăn, nổi giận với lũ thường nhân thấp kém thì không đáng chút nào.
Hắn quay người bỏ đi, thầm cảm thấy hơi mất mặt, vậy mà lại vì một bàn đồ ăn thất thố. Thật ra không thể trách hắn, nếu hắn biết nguyên liệu chế biến là thịt của quái thú cổ đại Leviathan thì hắn sẽ không cảm thấy mất mặt nữa, thậm chí là có tranh vỡ đầu cũng phải tranh lấy một miếng. Vấn đề tiên quyết là hắn có thể tranh được.
"Chờ... chờ chút..."
Hai cô gái còn lại cũng theo hắn bỏ đi, nhưng còn một người vẻ mặt nghi ngờ nhìn lấy Yami.
"Chuyện gì vậy Otome?"
Thanh niên nhíu mày quay đầu hỏi.
Không trả lời hắn, thiếu nữ kia vẫn nhìn chăm chú Yami, rồi như quyết định, cô hỏi:
"Yami... Yami Sora? Phải không?"
Đến lúc này, Yami mới dừng đũa, hắn ngẩng mặt lên, trong kí ức của Yami Sora trước đây, lóe lên một cái tên, một cái tên đầy hoài niệm, cái tên thuộc về một người đã từng vô cùng gắn bó với hắn hơn mười năm trước.
"Otome Sora?"
Thời gian phảng phất như dừng lại khi Yami gọi ra cái tên đó, cô gái sững người rồi lập tức mỉm cười, xem ra cô cũng không nhận lầm người.