Vị Vua Bị Lãng Quên - Bóng Tối Trở Về

Chương 48: Vạn Bảo Các giao dịch

Tối hôm ấy, ngồi trong phòng khách của khu nhà nghỉ, Yami đang nhàn nhã cầm lấy 1 quyển tạp chí, có lúc lại cầm tách trà trên bàn uống 1 ngụm, lộ ra lười nhác mà ung dung. Từ phía sau, chốc chốc lại truyền đến âm thanh thiếu nữ vui đùa, là năm người Kokuren đang cùng nhau tắm chung trong phòng tắm phía sau. Khu nhà nghỉ này có phòng tắm khá lớn, bên trong lại có cả một hồ nước, cùng lúc chứa vài thiếu nữ cũng không lộ ra chật hẹp, trái lại nó còn có vẻ dư thừa rộng lớn.

Tại sao các thiếu nữ lại ở đây? Đơn giản thôi, vì Yami ở đây nên bốn người Kokuren, Yuu, Sanae và Konoe tất nhiên cũng muốn ở. Alice cũng vì đó mà cùng ở lại với Kokuren, mục tiêu chủ yếu là ngăn không muốn Kokuren và Yami có quá nhiều tiếp xúc, dù cô biết làm vậy cũng bằng thừa.

Khu nhà nghỉ này Jin Matou vốn chuẩn bị để lấy lòng Yami, nên khi thấy các cô gái cũng muốn ở lại, đành phải lôi kéo Tenma đi nơi khác tìm chỗ dừng chân. Vừa may, Micheal cũng đã tìm được nơi thuê, nhưng đáng tiếc cho thanh niên là mấy cô gái đã có chỗ khác rồi, vậy nên thành ra Tenma, Jin Matou và Micheal ở cùng một chỗ, Yami và năm thiếu nữ ở cùng một nơi, hai vị trí cũng không cách xa nhau lắm.

Ban đầu, khi biết tin Yami cũng ở, Micheal kích động vô cùng, không phải là vì cừu nhân gặp lại mà kích động, chủ yếu là hắn nhìn ra Yami mạnh mẽ nên đòi sống đòi chết muốn làm đệ tử Yami, học hỏi cách để trở nên mạnh hơn, đáng tiếc vì hắn làm nhàm mãi cũng phiền, nên bị Yami 1 đấm bất tỉnh rồi được Tenma và Jin Matou mang đi, tới giờ có vẻ vẫn chưa tỉnh lại.

"Cốp! Cốp!"

Nghe tiếng gõ cửa, Yami đặt quyển sách lên bàn rồi đứng dậy đi ra.

"Ai đó?"

Hắn vừa mở cửa vừa hỏi.

"Cuối cùng cũng tìm được cậu, chàng trai trẻ,..."

Trước mặt hắn là hai lão già, tuổi độ ngoài bảy mươi, một người áo đỏ, một người áo trắng.

"Các người là?"

Lão già áo trắng trước mặt hắn nhìn khá quen mắt, dường như trước đây đã từng gặp ở đâu rồi.

"Giới thiệu một chút, tôi là Sakata Bushujima, các chủ của chi nhánh Vạn Bảo Các ở đây, còn vị này là Hono Souji, Luyện Đan Sư của Vạn Bảo Các."

Sakata cười khổ, hắn cho là hành động lúc sáng của hắn khiến Yami khó chịu mới cố tình nói vậy, nhưng chẳng qua là hắn nghĩ nhiều, một kẻ hời hợt qua đường, còn chưa đáng để Kiêu Hoành Nhân Đế nhớ lấy.

"Có việc?"

"Cậu có thể dành ít thời gian không? Hai ta muốn thương lượng với cậu việc này."

Sakata không kiêu ngạo, có chút khiêm tốn, chậm rãi cười nói.

"Có thể. Vào đi!"

Không kiêu ngạo với người khiêm tốn, tuyệt không khiêm tốn với kẻ kiêu ngạo, đó là cách sống của Yami, hắn tránh ra một bên để Sakata và Hono đi vào.

"Thiếu niên này cũng không phải là khó nói chuyện mà..."

Thấy Yami dễ dàng nói chuyện như vậy Sakata thoáng kinh ngạc, lúc trưa nhìn thấy Tenoji và Gouten bị đánh cho người thì bán sống bán chết, người thì tàn phế, hắn đã lo Yami là một kẻ kiêu ngạo cuồng bạo lực, đành chịu, tuổi còn trẻ lại có thực lực như thế, có ngông cuồng cũng dễ hiểu, nhưng có vẻ thiếu niên này trông "hiền lành" hơn hắn tưởng tượng nhiều.

"Có việc gì? Đừng vòng vo tam quốc, ta không thích lằng nhằng đâu. "

Ngồi vắt chéo chân lên lên nhau, hai tay chẩm trên đùi, Yami hỏi.

"Ta sẽ vào thẳng vấn đề vậy! Chuyện là, cậu có thể nói cho ta biết lai lịch của viên đan này không? Ta biết hỏi như thế là không hay, nhưng việc này rất quan trọng với chúng ta."

Sakata vừa nói vừa cầm ra 1 cái bình pha lê nhỏ đặt lên bàn, vẻ mặt chăm chú, bên cạnh hắn, Hono cũng im lặng chờ nghe câu trả lời.

"Là ta làm."

Yami chậm rãi cầm lấy tách trà, hớp một ngụm rồi trả lời.

"À! Ra là cậu là... Cái gì?"

"Chàng trai trẻ thật sự là cậu làm sao?"

Sakata và Hono kinh ngạc thất thố, họ đang đoán già đoán non rằng rất có thể viên Định Nhan Đan này là từ tay trưởng bối thế lực phía sau Yami mà ra, thật không ngờ rằng lại do Yami làm. Họ cũng không nghi ngờ lời Yami, bởi vì hắn không có lý do để nói dối.

"Có gì đáng ngạc nhiên? Đồ ăn vặt mà thôi, chỉ là nhấc tay nhấc chân sự tình! Mà bỏ qua đi, các người tới đây chắc không phải chỉ để hỏi lai lịch của nó đâu hả?"

"Chàng trai trẻ, cậu tên gì? Chúng ta vẫn chưa biết."

"Yami, Yami Sora."

"Được rồi, ta sẽ gọi cậu là Yami, có thể chứ?"

"Có thể."

"Vậy! Yami, cậu có hứng thú hay không làm một cuộc làm ăn với Vạn Bảo Các chúng ta?"

Sakata nhìn lấy Yami nói, con ngươi tràn ngập sự chờ mong.

"Làm ăn? Làm ăn gì đây?"

"Chúng ta muốn mua công thức luyện chế Định Nhan Đan, cậu cứ ra một cái giá đi."

"Hả? Muốn mua công thức luyện chế? Của cái đồ chơi này?"

"Đúng vậy! Vạn Bảo Các nguyện ý mua lấy nó với giá cao! Tùy ý cậu ra giá, thậm chí chúng ta có thể trích phần trăm lợi luận từ việc bán Định Nhan Đan cho cậu. Yami, cậu thấy sao?"

Yami trầm ngâm, hắn thật hơi ngạc nhiên, hắn vẫn biết Định Nhan Đan đặt trên hành tinh chỉ đang trong quá trình khôi phục linh khí như trái đất này sẽ rất giá trị, đó là lý do lúc trưa hắn hỏi Yuu rằng có mang theo không, để nếu như Vạn Bảo Các thật sự có vật làm hắn hứng thú thì vẫn có thứ để trao đổi.

Tuy nhiên, giá cao mua lại công thức? Tùy hắn ra giá? Hưởng phần trăm lợi nhuận? Yami cũng thật không ngờ giá trị nó cũng lớn tới vậy.

"Có thể. Nhưng phải xem các người có thứ gì có thể làm hài lòng ta không đã!"

"Có thể là tốt! Cậu muốn gì?"

Hono kích động đứng lên, đối với luyện đan sư, không gì có thể khiến họ hứng thú hơn là luyện đan rồi, trước mắt là cơ hội có được công thức đã thất truyền, hắn sao có thể không kích động cơ chứ.

Yami sờ cằm suy ngẫm, thứ hắn muốn cũng không nhiều lắm.

"Linh thảo hay dược liệu có khả năng chữa trị vết thương linh hồn! Các người có bao nhiêu?"

"Cái này... Cái này..."

Sakata có chút khó làm, những vật liệu có tác dụng tới linh hồn vô cùng hiếm thấy, lại luôn ở tình trạng cung không đủ cầu, hắn nhớ không lầm thì dược liệu cuối cùng có tác dụng lên linh hồn đã được giá cao bán đi từ hơn ba năm trước.

"Vậy là không có à?"

Yami thở dài, xem ra vẫn là kỳ vọng quá cao vào trình độ khôi phục của hành tinh này rồi.

"Cậu có thể đổi một thứ khác không? Thật xin lỗi, những thứ như vậy thật sự quá hiếm thấy, nếu như tìm thấy, chúng tôi nhất định sẽ thông báo cho cậu."

Sakata chắc như đinh đóng cột hứa.

"Cũng được."

Thật ra Yami có thể tự động thân chạy khắp tinh cầu này để tìm, cũng chẳng tốn thời gian bao lâu, chủ yếu là do hắn lười. Hơn nữa, cùng với năng lượng sống đang dần khôi phục, vết thương linh hồn của hắn cũng có tiến triển tốt, dù là rất chậm, nhưng cũng đủ để hắn chả muốn nhấc thây lên chạy đi tìm dược liệu dù sao đây cũng không phải việc cấp bách gì. Giờ có người chủ động tìm giúp hắn, thì dại gì không đồng ý.

"Nếu vậy, các người có Không

Gian Bảo Thạch chứ?"

"Không Gian Bảo Thạch? Có! Cái này thì có! Trong kho vẫn còn một khối."

"Tốt! Thành giao!"

Yami đứng dậy, đi lấy bút và giấy, viết lên đó công thức luyện chế Định Nhan Đan giao cho Sakata.

Sakata kích động nhận lấy, nhưng khi nhìn vào đó lão lại sững sờ kinh ngạc, hắn chuyền sang cho Hono, Hono cầm lấy rồi cũng trừng mắt ngạc nhiên.

"Bạch Thuần Thảo? Lam Vị Thạch? Chỉ đơn giản như thế?"

"Tất nhiên! Các ngươi còn cho rằng rất phức tạp? À, còn nữa..."

Yami đoạt lấy tờ giấy và viết thêm vào đó gì đó, xong đưa trờ lại cho 2 người.

"Ta vừa thêm vào đó công thức luyện chế Tụ Khí Đan, công hiệu thế nào các người có thể tự mình kiểm chứng."

"Vậy được! Không Gian Bảo Thạch chúng tôi sẽ gửi đến chỗ cậu nhanh nhất có thể! Tin rằng cậu sẽ không thất vọng vì lần mua bán này! Xin phép, chúng tôi về đây!"

Nói rồi hai người tâm tình một mảng to lớn kích động, gấp gáp trở về thử nghiệm.

Yami đóng cửa lại, vừa quay người đã thấy các thiếu nữ đang đứng đó lặng lẽ nhìn hắn.

"Định Nhan Đan? Là thứ này ư? Tại sao tên của nó lại là "Định Nhan"? Tác dụng của nó không phải phụ trợ tu luyện sao?"

Kokuren tóc vẫn còn ước, cầm lấy bình pha lê mà Hono và Sakata bỏ lại lúc nãy lên hỏi, 4 người kia cũng có cùng nghi vấn. Sự thật là họ đã tắm xong và ra đây nãy giờ, nhưng thấy Yami giống như đang có việc quan trọng nên ai cũng im lặng.

"À! Không! Thật ra phụ trợ tu luyện là tác dụng phụ thôi! Tác dụng chính của nó là vĩnh tồn nhan sắc, bảo trì dung mạo và cơ thể mãi trẻ trung tính từ thời điểm sử dụng."

Yami cười nói.

"Nghĩa là chúng ta sẽ mãi thế này? Sẽ không già đi?"

"Đúng."

"Nghĩa là ta sẽ không lớn thêm nữa?"

Yuu nhìn lấy cơ thể mình thều thào hỏi, trong năm người cô bé là nhỏ tuổi nhất, cũng là thấp nhất, cô bé chỉ đứng tới ngực Yami.

"Đúng."

Yami cảm thấy biểu cảm Yuu hơi sai sai, nhưng vẫn trả lời.

"Yami! Ta liều với ngươi!!!!!!"

"Cái...?"

Lập tức Yuu nhe nanh múa vuốt lao lên muốn cắn xé Yami trong ánh mắt không hiểu của hắn.