Vị Vua Bị Lãng Quên - Bóng Tối Trở Về

Chương 31: Duy ngã độc tôn

"Hắc hắc! Nhóc ranh, còn nhỏ như vậy đã chán sống rồi sao? Được thôi, ta sẽ giúp ngươi! A lần này phải nhẹ lực chút! 1 con búp bê nhỏ nhắn xinh đẹp như thế, ta cũng không nỡ đập nát bét đâu!"

Con rắn đen cười, trong ánh mắt ngập tràn lấy khinh miệt cùng xem thường.

Đối với sự khinh thường của nó, Yuu cũng không muốn nói nhiều. Cô bé nhẹ nhàng bay lên, lơ lửng giữa không trung.

Bàn tay nhỏ vung lên, 1 đường phong nhận phóng thẳng về phía cổ của con rắn đen.

Nhìn thấy phong nhận cấp tốc tới gần kia, đôi mắt nó trừng lớn, vội rụt cổ, lội nước lùi ra xa.

Phong nhận xẹt ngang qua đỉnh đầu nó, cắt vào biển cả, ven đường không khí bùng nổ. Mặt biển bị chẻ đôi, kéo dài hơn ngàn mét, sâu hoắm, dưới ánh trăng, mơ hồ có thể nhìn thấy đáy biển cũng bị cắt ra 1 đường.

Trợn mắt nhìn lấy biển cả bị chia tách phía sau, ánh mắt rắn đen bắt đầu chăm chú lên, nó thu hồi khinh miệt. Con nhóc nhân loại này, mạnh có chút không hợp thói thường.

"Được rồi, con bé kia, là ta xem thường ngươi, có thể khiến ta dùng ra thực lực chân chính! Ngươi chết cũng có thể tự hào...!"

Giọng nói của nó bỗng nhiên im bặt lại, chỉ trong khoảnh khắc kia, Yuu đã xuất hiện ngay trước mặt nó. Nắm tay nhỏ vung lên, trực tiếp đập thẳng vào dưới cằm nó.

Cả thân hình đồ sộ của nó bị Yuu 1 đấm nhấc lên khỏi biển cả, văng lên cao 10m có hơn.

Rắn đen khϊếp sợ, Yuu cũng sững sờ, xem ra chính cô bé cũng xem thường sức mạnh của bản thân hiện tại.

Không dừng lại quá lâu, Yuu lập tức phóng lên không đuổi theo. Lại 1 đấm nữa chấn rơi con rắn kia về biển cả. Từ trên thiên không nhìn xuống, Yuu ép 2 bàn tay vào nhau, không khí xung quanh tập trung vào giữa 2 bàn tay, 1 quả cầu khí bắt đầu áp súc.

Cô bé không định kéo dài cuộc chiến, để tránh đêm dài lắm mộng, hơn nữa, Yami, chỉ cho cô 3 phút, đòn này, là kết thúc.

"Đi!"

Yuu ném quả cầu gió về phía con rắn đen, như 1 quả bóng tuyết càng lăn càng lớn, kích cỡ của nó to dần, to dần, cuối cùng đã đạt tới trình độ sánh ngang với Titanic II.

"Đùng! Đùng! Đùng!"

Vào khoảnh khắc quả cầu và con rắn tiếp xúc, 1 trận gió lốc phô thiên cái địa xuất hiện, cuồng phong sắc như dao cạo như muốn xoắn nát tất cả những gì nó đi qua.

.....

Cách cuộc chiến vài ngàn mét phía ngoài, những người trên Titanic II cũng nghẹn họng nhìn trân trối. Này, còn là người sao? Cả 2 tiểu thư nhà Kirisame đều là quái vật hình người hả? Sức mạnh này, thật khiến người ta khó mà tiếp nhận. Bất hạnh cho thằng nào cưới phải họ.

Micheal cố gượng dậy, tựa người vào lang cang, nhìn lấy cơn lốc xoáy kinh khủng kia. Hắn đã kinh ngạc không thốt nổi nên lời, sức mạnh đó, đổi lại là hắn, tuyệt đối sẽ bị cơn lốc kia xoắn thành thịt vụn.

"Anh Micheal!"

"Anh hai! Anh bị thương sao? Chuyện gì đã xảy ra!"

Nghe tiếng gọi, hắn quay đầu lại rồi trợn trừng mắt, là Kokuren và Alice. Nhưng đây không phải là điều khiến hắn ngạc nhiên, mà điều đó chính là, lũ quái vật kì dị làm hắn cũng phải chật vật đối phó kia, mới nãy còn bao vây lấy mọi người, giờ khắc này đều đã bị đông thành tượng băng, không sót con nào.

"Anh không sao? Không đáng ngại lắm! Quan trọng hơn là, ngoài kia..."

Hắn khó khăn nói ra từng chữ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cơn lốc kia.

"Cái gì thế này!"

Alice kinh ngạc, che miệng thốt lên.

"Là Yuu."

Kokuren trả lời.

"Hả? Yuu?"

Alice nhìn qua Micheal như muốn xác nhận, đáp lại cô là cái gật đầu của hắn, rồi cô lại nhìn sang Kokuren, nói nhỏ.

"Rốt cuộc, chuyện gì đã xảy ra với 2 người? Thứ sức mạnh đó là sao?"

Kokuren không trả lời cô, chỉ lặng yên nhìn qua cách đó không xa, Yami đang buồn chán ngáp ngắn ngáp dài.

.....

"Xoẹt!"

Đúng lúc này, 1 tia chớp phóng lên tận trời, xuyên thủng qua cơn lốc của Yuu, đánh tan nó và đâm thẳng vào người cô bé.

Yuu kéo không khí quấn quanh người, tạo ra 1 bức tường gió để chặn lại tia chớp kia, nhưng vẫn bị xung lực của nó đánh văng khiến cô bé trượt dài trên mặt biển, khó khăn ổn định lại cơ thể.

"Khá lắm, nhân loại, có thể khiến ta bị thương tới mức này! Ngươi là kẻ đầu tiên! Giờ thì có chết cũng có thể để ngươi tự hào!"

Ánh sáng tán đi, để lộ ra hình thể khổng lồ của con rắn đen bên trong. Nhưng bộ dáng hiện tại của nó cực kì chật vật, vảy nhiều nơi bong tróc, máu chảy ròng ròng. Mặc dù vậy, nó lại lấy tốc độ bằng mắt thường có thể nhìn thấy mà cực nhanh lành lại, chẳng mấy chốc lại hoàn hảo như lúc đầu. Chưa dừng lại ở đó, lớp vảy của nó bắt đầu sáng rực lên sắc đỏ, cơ thể vốn đã khổng lồ giờ bành trướng gấp đôi.

"Chết đi nhân loại!"

Nó gầm lên 1 tiếng rồi đuổi theo Yuu.

......

"Con rắn đó! Nó bay sao?"

Trên boong tàu, Alice và Watson kinh hãi thét lên, hôm nay, 2 người đã nhận quá nhiều trùng kích.

"Yuu có thể thắng được sao?"

"Kokuren, tại sao cậu không đi giúp con bé?"

Trước câu hỏi của 2 người, Kokuren chỉ nhìn về 1 góc tàu, nhưng nơi đó giờ trống không.

"Không cần đâu, Yami, hắn đã đi rồi!"

"Yami, hắn?"

"Hắn thì làm được gì?"

"Yên tâm đi, mọi chuyện sẽ ổn thôi, tớ tin vậy!"

"Cậu dựa vào đâu mà trao niềm tin ấy?"

"Không biết! Chỉ là tớ tin tưởng!"

.....

"Ta vốn dĩ định bắt bọn người kia làm nô ɭệ, nhưng ngươi đã khiến ta đổi ý, sau khi gϊếŧ ngươi, ta sẽ gửi chúng xuống suối vàng cho ngươi làm bạn."

Trên mặt biển, Yuu lần nữa bị con rắn kia quất bay, nhưng rồi cô bé được 1 bóng người giữ lại. Yuu ngẩng mặt lên, gương mặt Yami gần trong gang tất.

"3 phút, tới rồi!"

Hắn nhàn nhạt nói.

"Hắc hắc, định chơi trò anh hùng cứu mĩ nhân sao thật ngu ngốc, lẽ ra ngươi nên sớm chạy đi! Đáng tiếc, giờ ngươi sẽ chết, sẽ vì ngu ngốc của mình mà trả giá."

Rắn lớn gào thét, cuồng phong từ trong miệng tản ra, mang theo tanh hôi mùi vị tản mác, há mồm gào thét, cái đuôi hướng 2 người quất tới.

"Ồn ào!"

Yami chụp lấy cái đuôi nó, ánh mắt không chút nào gợn sóng, chậm rãi giơ cánh tay lên, tay kia vẫn giữ lấy eo Yuu.

Thấy đuôi bị giữ lại, nó há mồm cắn tới, Yami tay hơi dùng sức giật 1 phát rắn lớn lập tức mất đi đối với cơ thể khống chế. Cái đầu vô lực rũ xuống, đã mất đi phóng tới sức mạnh, phát ra tiếng gào thê lương.

Rắn lớn dài hơn trăm mét, cơ thể đường kính có thể so với xe Container, trước mặt nó, Yami nhỏ bé chẳng khác gì con kiến. Ấy vậy mà con kiến nhỏ này vừa khiến nó mất đi sức lực vùng vẩy, hời hợt như đùa chơi cùng 1 con giun.

Ngay sau đó, Yami lại vung tay lên, trong ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, rắn lớn trong tay hắn lại như 1 cái chong chóng xoay tròn, hóa thành 1 cái vòi ròng kinh khủng màu đỏ, gió lốc phóng lên tận trời, tiếng gió thét như địa ngục ác ma kêu gào, kinh dị mà dinh tai nhức óc. 1 màn này rất có năng lực đánh vào thị giác người khác.

Dưới trời đêm, tầng mây bị vòi rồng quấy tán, như bầu trời bị đυ.c ra 1 cái lỗ khổng lồ, ai nhìn thấy cũng giật mình kinh sợ.

Kokuren nỗ lực điều khiển mặt nước ổn định lại thân Titanic II, cố gắng không để nó lật úp. Cô cười khổ nhìn vào bóng người ở tâm của vòi rồng kia, biết ngay mà, hắn thật sự quá kinh dị.

Yami đột nhiên buông tay, rắn lớn mất đi điểm tựa bị phóng thẳng lên hơn 8000 m trên không.

Nó nỗ lực dùng sức, ý đồ cải biến phương hướng ngự không bỏ trốn. Nhân loại này, quá khinh khủng, kiêu ngạo và khinh miệt không còn sót lại chút gì, có chăng chỉ là vô tận khủng hoảng. Nhưng rồi nó lại sợ hãi phát hiện, đến tận lúc này, thân thể khổng lồ của nó vẫn không nằm trong điều khiển của nó, vẫn bị không ngừng bay lên cao.

Nói như vậy, nhân loại kia hời hợt ném 1 cái, lại có sức mạnh kinh khủng bao nhiêu?

"Sát thần lôi kiếp! Hóa tro tàn chúng sinh!"

Yami nhàn nhạt mở miệng, quay đầu lại, nhìn cũng không thèm nhìn thêm.

"Oanh!"

Âm bạo nổ tung, 1 tia chớp khổng lồ từ trời cao giáng xuống so với cơ thể khổng lồ của rắn lớn còn khổng lồ gấp bội lần, xé rách cả những tầng mây, lạnh lùng nện xuống cơ thể con rắn kia. Trong ánh chớp chói lòa thắp sáng cả trời đêm, cơ thể nó hóa thành tro bụi.

"Ầm!"

Tiếp sao đó là từng đợt sóng lớn lan tràn do cú va đập của tia chớp và mặt biển, như muốn đem Titanic II hoàn toàn nhấn chìm. Cũng còn tốt, dù sao Kokuren vẫn ở trên du thuyền, trình độ này, cô vẫn khống chế được.

Yami mang theo Yuu đáp xuống boong tàu, trong ánh mắt trợn trừng của những người xung quanh.

"Giờ, đi ngủ thôi..."