Vị Vua Bị Lãng Quên - Bóng Tối Trở Về

Chương 20: Đại dị biến

         "Nè Yami, sao mới chỉ mấy hôm mà mày lợi hại vậy?"

"Lẽ nào từ trước tới này mày luôn che giấu?"

"À tao biết rồi, mày thức tỉnh thành siêu năng lực gia rồi chứ gì?"

"Mày là siêu năng lực gia phải không?"

"Phải làm sao tao mới bá đạo được như vậy?"

"Ê, mày bơ tao hả tml."

"Ê. Ê. Ê!"

Yami đưa ngón tay út lên ngoáy tai, vì từ nãy đến giờ Yoru cứ liên tục ba la bô lô miếc, hắn chau mày nói:

"Mày không thể im lặng giùm tao lát à?"

"Ầm! Ầm! Ầm...!"

Bỗng nhiên mặt đất rung chuyển dữ dội, kèm theo những âm thanh sụp đổ lớn.

"Có chuyện gì? Động đất à?"

Yoru thét lớn, mặt đất lại càng lúc càng rung chuyển mạnh, chỗ Yami và Yoru đang đứng đã bị đôn cao lên hơn 5m, như có thứ gì chuẩn bị trồi lên từ bên dưới.

"Đi!"

Yami nắm lấy cổ áo Yoru, rồi nhún chân nhảy đến đỉnh 1 tòa cao ốc cách đó khoảng 1 km. Đặt Yoru xuống, Yami quay lại nhìn.

Ngay vị trí 2 người vừa đứng lúc nãy, 1 cái cây khổng lồ đang mọc lên với tốc độ khủng khϊếp. Chỉ khoảng năm phút, nó đã đạt độ cao vượt quá xa đỉnh của các tòa cao ốc lân cận, tán của nó thậm chí còn vươn xa hơn chỗ Yami và Yoru đang đứng hiện tại.

Yoru há mồm đứng chết trân tại chỗ, chuyện ly kỳ như vậy phát sinh thật sự khiến người ta khó lý giải nổi.

"Chắc là tao đang mơ..."

Yoru lẩm bẩm.

"Á đau, sao mày ngắt tao?"

"Để cho mày thấy mày không mơ."

Đại thụ phát triển được 1 lúc nữa thì dừng, theo quan sát của Yami, nó cao ít nhất phải hơn 2000m, bán kính tán cây cũng phải 2500m, thân cây đồ sộ, bóng râm phủ kín cả 1 gốc thành phố.

       "Được rồi, mày mau về nhà đi, sắp tới tình hình có vẻ sẽ hỗn loạn lắm đây."

Yami mang Yoru trở lại mặt đất, bản thân thì cũng hướng Yozakura trở về, nhưng lúc này, điện thoại hắn lại rung lên liên hồi, là Kokuren gọi đến, hắn nhấc máy.

"Ngươi cũng nhìn thấy chứ?"

Không đợi Yami lên tiếng, Kokuren lập tức hỏi.

"Thấy gì?"

"......"

.........

Trên chiếc xe Limouse đen, ở 1 cung đường vắng phía tây cách đại thụ khoảng 5km đang băng băng chạy, Kokuren xém nữa quẳng điện thoại. Lúc nào rồi mà cái tên này vẫn thích móc họng người khác tới vậy?

"Còn gì nữa, cái cây khổng lồ đột nhiên xuất hiện đó!"

"À có thấy! Thì sao?"

Yami điềm nhiên hỏi lại.

Thì sao? Thì sao? Thì sao? 2 chữ này vang vọng trong đầu cô, tên này sinh ra chắc chắn là để chặn họng cô. Cố nén xung động hét vào điện thoại, Kokuren đưa nó sang Yuu, cô sợ nói chuyện 1 chút nữa với hắn thì sẽ nộ khí công tâm mà ói máu. Kokuren không hiểu, tại sao cứ mỗi lần trò chuyện với Yami vài câu cô lại mất bình tĩnh, cô vốn dĩ không phải loại người dễ xung động như thế. Có lẽ hắn là khắc tinh của mình, Kokuren đưa ra kết luận.

"Ngươi đâu rồi, chúng ta tới đón ngươi, chuyện này không bình thường chút nào,sắp tới chắc chắn sẽ rất loạn..."

"Không cần đâu."

"Hả?"

"Không cần phải đón ta."

Yuu đang định hỏi tại sao thì nghe âm thanh gỏ cửa xe, cô quay lại nhìn thì khuôn mặt của Yami đập thẳng vào mắt cô, đùa hả? Xe vẫn đang chạy chứ?

"Konoe, dừng xe lại!"

Phải thất thần 3s Yuu mới có thể hoàn hồn mà hét lên với Konoe.

"Ngươi làm thế nào?"

"Chạy tới thôi!"

Nhìn Yami mở cửa bước lên xe, cả 4 cô gái như đang nhìn thú lạ.

"Giờ đi đâu? Các ngươi gọi ta không phải chỉ là để về Yozakura chứ hả?"

Phớt lờ cái nhìn của các thiếu nữ, hắn hỏi.

"Còn đi đâu nữa, tất nhiên là đến gần cái cây đó để nhìn rồi."

Yuu không định trả lời, Kokuren vẫn còn đang cố tĩnh tâm, Konoe thì chuyên tâm lái xe, nên Sanae, người nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, trả lời hắn.

........

1 cây cổ thụ dù cho tồn tại nghìn năm lâu, cũng không cách nào có thể đồ sộ tới trình độ này, đừng nói gì 1 cái cây chỉ vừa mọc lên vài chục phút trước, nếu trước đây có người nói đây hoàn loàn là chuyện viễn vong, thì đó là sự thật không thể chối cãi. Nhưng bây giờ, 1 tồn tại như thế đang nhiễm nhiên xuất hiện ngay trước mắt mọi người. Không muốn tin cũng phải tin.

Chuyện này dẫn phát oanh động cực lớn, rất nhiều người vẫn còn chấn kinh.

Lúc này, phụ cận xung quanh đại thụ đã bị phong tỏa, không cho phép ai tiếp cận. Thấp thoáng, có thể nhìn thấy xe quân sự, xe cứu hộ, cứu hỏa đang di chuyển xung quang gốc cây, xem ra là, sự xuất hiện của nó đã làm sụp phần lớn kiến trúc xung quanh, không ít người gặp nạn. Trên bầu trời, trực thoăng đang bay lượn, không chỉ là 1 chiếc, có trực thăng của truyền thông, cũng có trực thăng của quân đội.

5 người Yami dừng xe trước hàng rào phong tỏa, cũng không định tiến vào, dù sao họ chỉ là hiếu kì đến xem.

Bọn họ cũng không phải là những người duy nhất tới nơi này, xung quanh đã đến rất nhiều người, đang không ngừng bàn tán chỉ trỏ.

"Mọi người xem ta tìm được cái gì!"

Đột nhiên 1 người đàn ông hét lớn,  tay hắn bụm lấy 1 túm đất, trên đó là 1 gốc cỏ bình thường mà có thể dễ dàng tìm thấy ven đường, nhưng lúc này lá của nó lại xanh mơn mởn như ngọc lục, năng lượng sống tỏa ra nồng đậm, đáng ngạc nhiên nhất là nó mọc ra 1 trái cây vàng rực óng ánh,  to bằng quả táo, lan tỏa 1 hương thơm kì lạ làm người ta ngây ngất.

Mọi người túm tụm lại chỉ trỏ bàn tán, nếu là bình thường thì đây đã là chuyện lạ kinh thiên, 1 gốc cỏ dại bỗng nhiên kết quả, còn đặc biệt thơm.Nhưng hôm nay, trong vài phút còn xuất hiện 1 cây đại thụ khổng lồ cao hơn 2000m, còn chuyện gì đáng chấn kinh hơn nó.

"Mau chóng rời đi nơi này thôi, tôi cảm thấy chuyện này quỷ dị quá, cứ rợn người thế nào ấy, lẽ ra không nên hiếu kì đến đây."

1 người trung niên nói, đoạn hắn xoay người leo lên xe chạy đi mất. Có ít người cũng lo lắng rời đi, nhưng phần lớn vẫn là lựa chọn hiếu kì ở lại.

"Nhìn nè, nhìn nè, xem chúng ta mang về cái gì!"

Cách đó không xa, 1 đám người đi tới, mỗi người cầm lấy 1 cái lá khổng lồ, còn muốn to hơn họ. Trong đó 2 người đàn ông thì đang khệ nệ khiên 1 quả cây đường kính cũng phải lớn cỡ bánh xe ô tô.

"Các người hái được sao?"

1 cô gái không nhịn được hỏi.

"Làm sao có thể chứ! Là từ bên kia nhặt được."

Bọn hắn chỉ hướng xa xa.

"Nơi đó không ít người đều đã bỏ đi, bọn họ có vẻ như sợ hãi bất an lắm."

1 người trong số họ sờ sờ cằm nói.

Nơi xa xa, trên đỉnh đại thụ, mây đen quần vũ, che kín thiên không, bầu trời đột nhiên tối sầm lại, thỉnh thoảng còn có sấm sét đánh xuống, thời tiết biến chuyển quá nhanh, lập tức liền sắp mưa to. Nháy mắt mà thôi, cả vùng trời bỗng tối sầm lại.

"Trời ạ! Có phải nơi đó đang phát sáng không?"

Có người sợ hãi thét lên, phía xa, thân cây khổng lồ như bao phủ 1 luồng sương mù mờ ảo, lục quang như ẩn như hiện, vô cùng mông lung, cũng rất khủng bố, chấn động lòng người.

Mọi người bắt đầu sợ hãi, thật sự là chuyện này quá quỷ dị, lục đυ.c trở lại xe, mở máy phóng đi. Tới lúc này, chỉ còn rất ít người ở lại.

5 người Yami cũng trở vào bên trong chiếc Limouse, nhưng họ cũng không vội rời đi mà muốn quan sát tiếp.

"Chuyện này rốt cục là sao?"

Sanae 1 mặt mờ mịt nhìn, trong vô thức thốt lên.

"Có 1 thằng ngốc nào đó xúc động địa mạch của khu vực này!"

Yami xuyên qua lớp kính xe, quan sát lấy cây đại thụ kia, trả lời cô, mưa đã bắt đầu lộp bộp rơi xuống.

"Hả?"

Sanae chỉ là vô thức hỏi, nhưng câu trả lời của Yami khiến cô ngạc nhiên xoay lại nhìn hắn, Yuu, Kokuren và Konoe cũng im lặng nhìn Yami, như học trò chờ giáo viên giải thích.

"Nhớ 2 cách tăng nhanh sức mạnh mà ta nói chứ?"

Kokuren và Yuu nghiêm túc gật đầu.

"Theo tình hình này thì có 1 thằng ngu nào đó định mạnh mẽ di chuyển dòng chảy năng lượng, nhưng lại vô tình làm xúc động địa mạch của vùng đất này, khiến nó trở nên bất ổn và trào thoát ra ngoài. À nói cho dễ hiểu, nếu dòng chảy năng lượng là những nhánh sông nhỏ, thì địa mạch chính là dòng sông chính phân tán nước vào các dòng phụ lưu. Thường thì địa mạch nằm rất sâu dưới lòng đất. Ai đó định chuyển hướng của những dòng sông phụ quy tụ đến 1 địa điểm nào đó, nhưng ngu người khiến chúng bị tắc. Mà không còn phụ lưu thoát nước thì các ngươi biết rồi đấy, kaboom nước tràn bờ đê. Và đây là kết quả của hành động ngu người đó!"

"Nhưng, này là ai làm?"

Kokuren hỏi, mạnh mẽ thay đổi dòng chảy năng lượng, nghĩ thế nào cũng phải là bậc đại năng, mà người như thế, thật sự không nhiều, nếu không muốn nói là quá ít.

"Làm sao ta biết, nhưng bất kể là ai, thì cũng tiêu tùng rồi, thiên nhiên không phải là thứ dễ trêu đùa, ngu ngốc cũng chỉ tạo thành thảm họa."

Yami nhìn ra màn mưa trắng xóa bên ngoài, lạnh nhạt nói, thế giới này vốn sẽ không khôi phục nhanh tới vậy, là có ai đó trong bóng tối thao túng, dù mục đích là gì nhưng chắc chắn cũng không phải là điều tốt lành. Hắn ẩn ẩn cảm thấy, sự khôi phục này là 1 cự đại âm mưu, 1 âm mưu phạm vi không chỉ là hành tinh này.