Vị Vua Bị Lãng Quên - Bóng Tối Trở Về

Chương 15: Xung đột

      "100 triệu..."

"Cái gì?"

Nghe con số Yami đưa ra, lão già khựng người lại, vẻ điềm nhiên biến mất, thay vào đó là 1 sự âm trầm.

Thật sự, 10 triệu đã là cực hạn của lão lúc này, lão không ngờ Yami trực tiếp ra giá gấp 10 lần mình. Không phải lão không bỏ tiền ra nổi, chẳng qua là lão còn cần dùng cho buổi đấu giá vài ngày tới. Lúc nãy khi thấy Yami từ bỏ tranh giành, lão còn nghĩ rằng Yami chỉ là 1 thằng ranh chưa ráo máu đầu, tài sản không có bao nhiêu, giờ thì hay rồi, thằng ranh đó trực tiếp biến thành triệu phú vung tiền như rác, ném ra 100 triệu mà mặt vẫn điềm nhiên như không.

"Người trẻ tuổi, đừng loạn báo giá, đây không phải trò chơi đâu, hậu quả ngươi gánh không nổi."

Lão âm trầm nói, lão cũng không tin 1 thiếu niên như Yami thật sự có thể lấy ra khoản tiền lớn tới vậy. Hơn nữa, nếu hắn thật sự có nhiều tiền tới vậy, ban nãy đã không bỏ qua khối đá kia. Chắc chắc là tên trẻ tuổi này đang phá mình, lão nghĩ.

Yami chẳng nói gì, xách 2 khối đá lên đi ra ngoài, Kokuren lập tức tiến lên thanh toán trước vẻ mặt kinh ngạc của lão già và vẻ mừng như điên của ông chủ.

Lão cũng thật sự không ngờ tới, những người trẻ tuổi này thật sự trả nổi. Giờ phải làm gì? Miếng mồi trước mắt chẳng lẽ để nó vụt mất? Khối đá kia phát ra năng lượng vô cùng đặc biệt, lão không rõ bên  trong nó là gì, nhưng trực giác nói cho lão biết đó tuyệt đối là bảo vật, không ít lần nhờ vào loại trực giác này mà lão có thể đạt được thiên địa kì trân nên lão vô cùng tin tưởng trực giác của mình.

Cắn răng, lão đuổi theo 3 người Yami, vọt đến trước mặt, lớn tiếng gọi.

"Người trẻ tuổi!"

"Có việc?"

Yami dừng chân lại, nhàn nhạt hỏi.

Lúc này, lão già mới khoan thai ngạo nghễ nói.

"Người trẻ tuổi, tặng khối đá đó cho ta thì thế nào? Coi như kết 1 hồi thiện duyên, ta nợ ngươi 1 món nợ ân tình đi. Người trong thiên hạ, có thể để cho ta nợ ân tình cũng không nhiều, phải biết ân tình của ta là rất nặng."

"Bệnh thần kinh."

Yami ngay lập tức đóng lên cái mác tâm thần bất ổn cho lão già, cầu xin người khác mà còn làm ra 1 bộ ta đây rất giỏi không ai bì kịp dáng vẻ, không bị thần kinh thì chắc chỉ có ngáo cỏ. Nói rồi hắn cũng không để ý tới lão già nữa mà dẫn theo Yuu và Kokuren bỏ đi.

Lão già sắc mặt tái đi, 1 thằng oắt con mà cũng dám tỏ thái độ như vậy với hắn, đặt ở nơi khác, hắn đã sớm chém thằng oắt này thành muôn mảnh. Nhưng đây dù sao cũng là thời kì pháp trị, ra tay ở đây chắc chắn sẽ kinh động đến cảnh sát, không phải là lão sợ, nhưng lão không muốn gặp rắc rối không cần thiết. Kiềm nén cơn phẫn nộ, lão hướng Yami gọi lại:

"Ngươi biết ta là ai sao?"

Yami quay đầu trừng lại, trong thoáng chốc lão thoáng chốc thất thần, đây là loại gì ánh mắt, nó sẽ xuất hiện trên 1 thiếu niên sau? Thất thần qua đi, lão âm trầm hỏi.

"Ngươi đây là loại ánh mắt gì?"

"Đương nhiên là nhìn thằng ngu ánh mắt."

Yami điềm nhiên trả lời.

"Ngươi!"

"Chẳng lẽ không phải? Ngươi nghĩ mình là ai? Cha ta, hay mẹ ta? Mắc mớ gì ta phải biết ngươi? Chẳng lẽ sau này ra đường nhìn thấy ngươi cũng lại hỏi "ngươi biết ta là ai không?" Ngươi nghĩ rằng người trên thế giới đều sẽ biết ngươi?"

"Ta..."

"Đương nhiên rồi, nếu không ngươi sẽ không hỏi ra loại này ngu ngốc vấn đề!"

Dứt lời Yami 1 mạch bỏ đi, chả thèm ngoái lại bất cứ lần nào.

........

Trong thị trường ngọc thô, lão già đứng đó sắc mặc tái đi vì phẫn nộ. Đã bao năm qua rồi, ai dám dùng loại giọng điệu này nói chuyện với hắn.

"Sư phụ, để người đợi lâu, sao hả, nơi này thật sự nhiều thứ tốt phải không? Vừa lòng người chứ?"

Lão già quay đầu, thấy 1 thanh niên đang nho nhã đi tới, trên mặt treo nụ cười đầy phong độ. Nếu Kokuren, Yuu và Yami ở đây chắc chắn sẽ nhận ra thanh niên này là Tenma Yuuto, người thừa kế tập đoàn Thiên Lang.

"Hừ! Thứ tốt quả thật là có, nhưng mua không nổi!"

Lão già tức giận hừ 1 tiếng.

"Ồ, không phải người có 150 triệu trong tài khoản sao? Dù là chừa lại dành cho buổi đấu giá thì vẫn có thể sử dụng không dưới 15 triệu chứ? Sao lại có món người mua không nổi ở chổ này? Dù gì cũng toàn là hàng thô!"

"Là 1 thằng oắt con không biết trời cao đất dày, trực tiếp dùng 100 triệu đoạt đi."

"Là thằng ngốc nào đui mù dám tranh miếng ăn trước mặt sư phụ ngài đây?"

Thấy lão già tức giận, Tenma nhíu mày hỏi.

Lão già không nói gì, dùng ngón tay trỏ chỉ vào giữa trán Tenma, 1 bóng người lập tức hiện ra trong não hắn, chính là hình dáng của Yami.

"Yami Sora! Là hắn?"

Nhìn rõ bóng người kia, Tenma bật thốt.

"Ồ! Ngươi biết thằng oắt này?"

"Hừ! Đương nhiên biết, còn tưởng là ai đui mù, hóa ra là thằng không cha không mẹ ngu ngốc đó."

"Nghe giọng điệu thì có vẻ ngươi và hắn có xung đột?"

Lão già hiếu kì hỏi.

"Hắn là kẻ dám giành nữ nhân với học trò của người đấy, cũng là kẻ đã thương tôi hôm trước. Còn tưởng là con cái đại gia nào vung tiền như rác, xem ra hắn là 1 thằng trai bao chỉ biết xài tiền gái."

"Là hắn làm ngươi bị thương?"

"Học trò bất tài, để cho người mất mặt!"

Lão già nhíu mày, Tenma Yuuto là thiên tài hiếm có, hắn vô tình gặp được trong lúc du ngoạn, dù mới học cũng đã rất nhanh tu ra nội khí, hơn nữa hắn còn rất trẻ, sớm hay muộn võ sư giới cũng có 1 vị trí của hắn. Tuy chỉ mới tu ra nội khí, nhưng cũng không phải là 1 thường nhân nào có thể tùy tiện đã thương, xem ra hắn cũng không phải 1 người tầm thường đơn giản như vậy. Nghĩa là việc hắn tìm thấy khối đá kia cũng không phải may mắn. Chỉ lạ là lão hoàn toàn không cảm nhận được khí tức gì trên người hắn, hẳn là trời sinh thần lực, chứ chưa từng trải qua tu luyện gì, dù có tu luyện thì cũng chưa tu ra nội khí, loại người chỉ có sức trâu này không đáng sợ.

"Ngươi muốn tự tay trả thù không?"

Lão già hướng Tenma nghiêm túc nói.

"Sư phụ, người chịu dạy tôi vài chiêu?"

"Phải, với thiên phú của ngươi, việc ngươi đạt tới đỉnh cao võ đạo chỉ là vấn đề thời gian, không nên để lại bóng ma tâm lý, vấp ngã chỗ nào thì đứng lên chỗ ấy!"

Lão già tin rằng, với thiên phú của Tenma và sự chỉ dạy của mình, không tới 1 tuần là có thể đập Yami thừa sống thiếu chết. Dù ngươi có trời sinh thần lực nhưng không trải qua tu luyện, đứng trước võ sư thật sự biết vận dụng nội khí thì cũng chỉ có thể làm bao cát. Hơn nữa lão cũng muốn mượn tay của Tenma giải mối hận trong lòng, 1 người đi trước động tay với tiểu bối thì chắc chắn sẽ trở thành tấm bia công kích. Nhưng người cùng lứa như Tenma thì khác, Yami cho dù có bị đánh chết cũng là do tài nghệ không bằng người, tới lúc đó sẽ chẳng ai vì 1 kẻ đã chết không có danh tiếng gì mà công kích 1 thiên tài như Tenma...

Thấy lão già thừa nhận, Tenma hưng phấn đến mức như sắp bay lên. Nhìn lại bàn tay vẫn còn bó bột, nghĩ tới việc Yami là hôn phu của Kokuren, hận ý hắn trào dâng.

"Hừ! Yami Sora, tao sẽ cho mày thấy, khoảng cách của 2 ta lớn tới nhường nào, tao là thần long rồi sẽ bay lượng trên chín tầng trời, còn mày thì chỉ là 1 con kiến hôi bò lê lết trên đất. Cả cô nữa, Kokuren Kirisame, rồi cô sẽ hối tiếc vì lựa chọn của mình!"

Tenma thầm nghĩ, hắn đã nhìn thấy viễn cảnh tương lai Yami bị hắn đánh thừa sống thiếu chết quỳ gối xin tha mạng, còn Kokuren thì đang nhìn hắn với ánh mắt sùng bái và hối hận...

"Hahahaha...."

Càng nghĩ càng hưng phấn đến mức độ hắn bật cười thành tiếng.

.........

Trên chiếc taxi đang trên đường trở lại Yozakura.

Kokuren và Yuu lo lắng nhìn Yami, cuối cùng Kokuren nói.

"Đắc tội lão già đó ngươi sẽ không sao chứ? Hắn có vẻ nguy hiểm, chúng ta dù sao cũng là thành viên trực hệ của nhà Kirisame, tin rằng hắn cũng chẵng thể làm gì chúng ta. Nhưng ngươi thì khác. Có thể hắn sẽ gây bất lợi thậm chí ảnh hưởng tính mạng của ngươi, dù sao, uy nghiêm cường giả không thể nhục, lúc nãy ngươi cũng quá tùy hứng..."

Yami là tia hi vọng lé loi để cô và Yuu thoát khỏi số phận của mình, theo 1 cách nào đó, cô đã xem hắn như 1 chiếc phao cứu sinh nên lúc này đây, Kokuren thật sự lo lắng cho an nguy của Yami. Yuu cũng ưu lo cất lời:

"Có cần chúng ta liên hệ nhà Kirisame..."

Nhưng không đợi cô bé nói hết, Yami đã cắt ngang.

"Nếu hắn muốn gây chuyện thì cứ việc tới, ta không ngại dạy hắn 1 bài học làm người đâu, già mà không có nết."

Nghe câu nói của Yami, Yuu và Kokuren nhíu mày. Cái tên này hoàn toàn không biết bản thân đang gặp nguy hiểm.

"Ngươi ... không hiểu..."

Yuu thở dài nói.