Khác với mọi ngày, cổng lớn Yozakura hôm nay có một nữ hầu đang đứng đấy, cứ như thể là đang chờ ai đó.
Tất nhiên, Yami không nghĩ là tại nơi này mình được chào đón tới mức phải có người ra tiếp đón như vậy. Nên hắn cứ thế, nhàn nhã đi thẳng vào bên trong.
Nhưng, ngay lúc Yami định đẩy cổng bước vào, nữ hầu lại đột nhiên đưa tay ngăn lại.
"Có việc?"
Dừng chân, Yami nhàn nhạt hỏi.
"Lệnh từ Yuu Kirisame-sama, người dặn rằng hôm nay không cho phép ngươi tiến vào Zoyakura nửa bước. Nên, vui lòng quay người ra khỏi đây."
"Cái..."
Yami sững người trong chốc lát, nhưng rồi cũng quay lưng bỏ đi, nếu đã không được chào đón, thì cũng không nên mạnh mẽ xông vào làm gì cho mất mặt.
"Hmm, xem ra hôm nay con búp bê đó có sự cố không muốn mình dây vào."
Vừa đi, hắn vừa suy ngẫm, còn về sự cố gì? Quỷ quan tâm! Đó là chuyện của mày... Đó là chuyện của mày...
Nếu đã không định nói cho hắn, không quan tâm tới hắn sẽ nghĩ thế nào, thì tại sao hắn phải tự mình tìm hiểu? Yami - còn không có rảnh hán tới vậy.
"Ọt..ọttt..."
Bị kéo khỏi dòng suy nghĩ vì âm thanh tế nhị, Yami sờ lên bụng.
"Phải ha, mình chưa ăn gì cũng phải vài ngày rồi..."
Cho dù có mạnh mẽ thế nào, cơ thể hiện tại của hắn vẫn chỉ là 1 phàm nhân, vẫn cần phải cung cấp năng lượng như 1 người bình thường để hoạt động. Và hiện tại thì hắn đang cạn năng lượng, nói cách khác, Yami đang đói...
"Haizz...Không còn 1 đồng, phải làm sao đây?"
Yami thở dài, lẽ ra việc bỏ tiền ra để ăn bữa sáng cho dù con người ccu4 trước đây cũng không phải vấn đề gì, vấn đề là hiện tại hắn để cái ví trong cái nùi giẻ ở Yozakura vào tối hôm qua rồi, hiện tại, ngoài cái mạng, hắn chẳng còn gì khác, à còn 1 thứ, cây linh thảo trong túi quần, nhưng hắn không nghĩ thứ này giúp được gì vào những lúc thế này. Hắn có thể đem bán, nhưng chưa nói đến việc mấy hiệu thuốc có biết hàng hay không, dù có biết đi nữa thì cũng sẽ kéo theo 1 số phiền phức không hay ho gì nếu bán nó đi.
"Haizz...!"
Tiếng thở dài bất chợt tuôn ra lần nữa, Yami rão bước nặng nề lê theo cái bụng đói bước đi, bất chợt hắn va phải ai đó, cú va chạm không mạnh lắm nhưng bất chợt người nọ ngã lăn ra đất, ôm lấy tay và la oai oái lên.
"Trời ơi, gãy tay tao rồi, đau quá á á á!!!"
"Trời ơi, đại ca có sao không?"
"Thằng kia, mày làm gãy tay đại ca bọn tao rồi bỏ đi như vậy hả?"
"Phải đó, đền tiền thuốc men đi!"
"Không bỏ ra thì mày không được đi."
"Mày cố tình phải không? Gan cũng lớn lắm, đi theo bọn tao mau!"
Bỗng nhiên từ đâu nhảy ra dăm ba thằng tóc nhuộm đủ màu, dáng vẻ tiêu chuẩn côn đồ chỉ tay về hắn vừa la om sòm lên vừa bao vây hắn lại
"Ah?"
Nhìn lũ người xung quanh mình kia, Yami hơi ngạc nhiên, thời đại nào rồi mà còn chơi kiểu ăn vạ này? Mặc dù nghĩ thế nhưng hắn vẫn đi theo bởi lẽ tự nhiên có người đến dâng tiền đúng lúc hắn cần kia mà.
Khóe miệng Yami cong lên, hình thành một biểu cảm tựa như đang cười, dù không rõ hắn có thật sự là cười hay không.
Đám côn đồ cảm thấy lạ, bị ăn vạ còn cười tươi như vậy? Thằng này bị thiểu năng trí tuệ à?
Xung quanh, mọi người vừa nhìn vừa chỉ trỏ, có người không nhìn được, giữa ban ngày ban mặt mà giở trò ăn vạ thế này, toan đi lên nhưng bị người bên cạnh cản lại.
"Đừng manh động, tụi nó nổi tiếng hung ác ở khu này đấy, tên nào tên nấy lại rất giỏi đánh nhau, anh đi lên bây giờ chỉ có ăn đấm thôi."
"Chẳng lẽ cứ đứng nhìn chúng hà hϊếp dân lành như thế? Hay là chúng ta báo cảnh sát đi."
"Cũng vô dụng, thấy tên đầu lĩnh chứ? Hắn có quan hệ ngầm với cảnh sát đấy, ở đây cũng từng có người tức giận báo động, nhưng hôm sau lại bị phạt hành chính vì báo động giả..."
"Lũ ăn hại thuế! Chẳng lẽ chúng ta không thể làm gì sao?"
"Hầy, báo cho bệnh viện và cầu may cho cậu trai xui xẻo kia thôi, chúng ta ta chỉ có thể làm vậy."
.........
"Hứuuuuu.....hứuuuuu...."
Chiếc xe cứu thương chở theo vài tên côn đồ lao đi trong tiếng còi inh ỏi chạy sượt qua Yami.
"Giờ thì, tìm cái gì ăn nào."
Đập đập xấp tiền trong tay, hắn lẩm bẩm.
......
Yozakura, sảnh ăn lúc này chỉ còn là một mớ hổ lốn của thức ăn, sứ vỡ và gỗ vụn, cùng những khối băng đang tan chảy, 2 hầu gái đang thu thập lại tàn cuộc từ trận xung đột của 2 chị em nhà Kirisame.
Đứng trên ban công, ôm lấy cánh tay vì tiếp xúc lâu với băng giá mà tê cứng, Yuu thẫn thờ nhìn lên bầu trời, trận chiến lúc nãy, như mọi lần trước, cô bé vẫn không thể nào thắng nổi chị mình. Nếu không phải vì 1 cú điện thoại trùng hợp tới lúc đó, Yuu đã càng thảm bại 1 cách khó coi hơn. Sau khi nhận được cú điện thoại, Kokuren vội vả bỏ đi ngay, xem ra đó là việc còn quan trọng hơn nắm được quân bài hôn phu do thế hệ trước đặt mối quan hệ trong tay.
Nghiêm túc mà nói, tiềm năng của Yuu không hề thua kem Kokuren, tư chất cả 2 là tương đương, sự cách biệt của 2 người chẳng qua là thời gian xuất hiện trên thế giới này.
Yuu nghĩ rằng có thể bù đắp chênh lệch bằng nỗ lực, nhưng thực tế lại phũ phàng rằng nỗ lực của cô bé là chưa đủ để vượt qua chị mình, hay nói khác đi, không chỉ mình Yuu, Kokuren cũng không ngừng nỗ lực, Kokuren là mục tiêu mà Yuu muốn vượt qua, đồng dạng, Kokuren cũng không muốn bị thua bởi em gái mình, cả 2 cứ vậy, luôn cố gắng vì sự tồn tại của đối phương.
"Nội à, cứ thế này, cháu không nghĩ rằng mình có thể bảo vệ tên đó khỏi tay chị hai đâu. Nhưng cháu không hiểu, rốt cục thì tên đàn ông đó có gì đặc biệt mà phải khiến ông dụng tâm tới vậy, thế giới của người lớn, thật khó hiểu."
Với thế lực của nhà Kirisame, Yuu đã tiếp xúc với sự chuyển biến của trái đất từ rất bé, cô biết rằng cùng với sự khôi phục của trái đất, những người giống như cô và Kokuren sẽ xuất hiện càng lúc càng nhiều. Thực tế rằng, trong nhà Kirisame 2 người thậm chí còn chẳng phải là những duy nhất hay đầu tiên thức tỉnh năng lực, con số cụ thể cô không rõ, nhưng khẳng định là không hề ít.
Bởi vì vấn đề thân phận, gã đàn ông tên Yami Sora ấy đã được nhà Kirisame kiểm tra, và đạt được kết luận rằng: không cách nào thức tỉnh. Hắn ta hoàn toàn chỉ là 1 người bình thường, không hơn. Trong cái thế giới mà sớm thôi, vũ lực là tất cả này, đó không nghi ngờ gì là một sự bi ai. Thật đáng thương hại, là kết luận mà Yuu đã đưa ra dành cho hắn. Yuu không phải thánh mẫu, cô bé không có nghĩa vụ quan tâm tới kẻ như thế, chẳng qua đó là di chúc của người ông mà cô yêu quí và kính trọng để lại. Thật tình, thậm chí Yuu còn có chút khó chịu với Yami, bởi vì yếu ớt chưa hẳn là 1 cái tội, nhưng yếu mà không tự nhận thức rằng mình yếu ớt vô lực ra sao thì đó lại là 1 cái tội lớn.
"Dù sao, cũng phải đi tìm hắn trở về, ở bên ngoài cũng không phải biện pháp tốt, nhất là ở những lúc thế này. Mình không nghĩ chị ta xuất hiện ở đây chỉ vì tên đó, hắn ta còn không quan trọng tới vậy, hơn nữa, cuộc điện thoại đó..."
......
"Cơ mà, ăn cái gì đây?"
Không biết những việc vừa xảy ra ở Yozakura, dù cho có biết hắn cũng chẳng để tâm, ngồi trong một quán ăn ven đường, Yami hiện tại đang phân vân phải ăn gì. Nghiền ngẫm menu 1 lúc, cuối cùng Yami quyết định.
"Ông chủ, cho 1 tô mì thịt cỡ lớn!"
Nhìn tô mì nóng hổi đang bốc khói nghi ngút vừa được mang lên, Yami đưa tay vuốt mặt 1 chút, vài ngày không ăn, đói gần chết, gì thì gì, ăn vẫn quan trọng hơn, có câu trời đánh tránh bữa ăn nữa mà.
"Không cần thối."
Ăn uống xong xuôi, Yami đặt tiền lên bàn và chuẩn bị đi thì bị chủ quán gọi lại.
"Nè, chàng trai trẻ!"
"Hả, tôi đã nói là không cần thối mà."
"À không phải vậy, chỉ là, tiền của cậu là tiền giả."
"Eh?"
Yami khựng người.
"Tiền của cậu là tiền giả."
Chủ quán lập lại lần nữa. Thì ra, trước khi mở quán ăn này, chủ quán từng là một người "trong nghề" nhưng rồi rửa tay gác kiếm để làm ăn lương thiện.
"Eh...eh...eh... còn mớ này thì sao?"
Có chút luống cuống tay chân, Yami móc hết mớ tiền lấy được từ bọn côn đồ ra và đưa cho chủ quán.
Kiểm tra mớ tiền, chủ quán lại vẫn lắc đầu.
"Cũng là tiền giả."
"......."
Giờ sao đây? Không lẽ chạy? Nhưng vậy khác gì là ăn quỵt? Nhưng mình làm gì có tiền? Hay rửa bát trả nợ?... Những suy nghĩ lướt qua đầu như vũ bão, khiến hắn trơ người ra, ông chủ vẫn kiên nhẫn đứng nhìn hắn. Yami thoáng im lặng, rồi quyết định đưa ra hạ sách cuối cùng.
"Ông chủ, mượn điện thoại xài chút!"
.....
Yozakura, Yuu đang chuẩn bị ra ngoài thì tiếng chuông điện thoại vang lên, là 1 dãy số lạ, do dự 1 chút, cô bé nghe máy.
"Là ai?"
Đầu dây bên kia lặng đi trong chốc lát, rồi vang lên giọng nói chán ghét mà cô bé không lẫn đi đâu được.
"À thì, là ta..."