Lam Hỏa Long đoạt hồn kỳ mãng, đồng nghĩa với việc Tử Phàm phải hấp thụ oán linh của nó, đó giống như một thứ kịch độc đối với hắn. Nếu hấp thụ một linh hồn con người, hắn chỉ phải chịu đựng những chấp niệm đeo bám người đó, kỳ mãng là loài vô thức vô thần, nó không có chấp niệm, nhưng ngược lại nó có lượng âm khí rất khủng khϊếp, nói một cách dễ hiểu là nó khiến cho Lam Hỏa Long trở lên bất trị. Ngay từ đầu Tử Phàm đã không thể điều khiển được thứ mà nguyền ấn của hắn tạo ra, nhưng khi đó linh hồn vẫn là của hắn, Lam Hỏa Long chính là linh hồn của Tử Phàm, nó có thể lớn mạnh hay không đều là do ý muốn của hắn.
Song có một nghịch lý là, nó càng lớn mạnh thì hắn càng không thể chi phối được nó, hoặc là nói, hắn càng hấp thụ nhiều âm khí thì linh hồn hắn càng khó giữ. Lý do ban đầu Hà Anh không bị đoạt hồn ngay lập tức chính bởi đó không phải chủ ý của hắn, tất cả những gì Tử Phàm làm chỉ là thăm dò, hắn có mục tiêu, nhưng ở dạng linh hồn hắn không thể nhận biết mục tiêu, chỉ có thể dùng âm thanh để phân biệt. Oán linh không biết nói, nghe thấy tiếng nói tức là ở đó có người sống, mà người sống thì lại thu hút oán linh, cũng bởi không kiểm soát được Lam Hỏa Long nên hắn mới lo sợ, mình sẽ đoạt nhầm hồn người sống.
Tử Phàm cũng tiên lượng trước được rằng, sau khi đoạt hồn kỳ mãng hắn sẽ không thể quay đầu lại, lúc đó phải lập tức gϊếŧ hắn, bằng mọi cách gϊếŧ hắn đi! Nhưng Hà Anh chưa kịp xuống tay thì chuyện không may đã xảy đến, trong cơn mê man, bỗng Tử Phàm nghe thấy một tiếng gọi, hắn như bừng tỉnh. Là ai đang gọi? Tử Phàm nhìn về nơi âm thanh truyền tới, kỳ quái là, dù đã ở dạng linh hồn, nhưng giọng nói vẫn chạm tới tâm can hắn, khiến cho hắn nhói lòng. Rốt cuộc đó là ai? Tử Phàm lặp đi lặp lại câu hỏi, trong trùng trùng điệp những oán linh trước mắt, hắn cố gắng đào ra một khuôn mặt, nhưng hết thảy đều xa lạ, trong khi cảm giác này rất thân thuộc, là ai mới được?
-Thu Oanh tỉ tỉ sao rồi?
Tử Phàm ngẩn người. Hắn nhận ra rồi, không chỉ nhận ra mà người đó còn đang đứng ngay trước mặt, diện mạo cùng dáng dấp không chút sai biệt, ngay cả ánh mắt nhìn hắn cũng vẫn như xưa, chính là ánh mắt đã gieo cho hắn một chấp niệm. Tử Phàm vốn chưa từng giữ trong lòng bất cứ điều gì, nhưng vì một người mà hắn cố chấp tin tưởng, biến ý muốn của người đó trở thành chấp niệm cho mình, dù sống hay chết cũng sẽ mang theo. Hắn có thể quên đi hết thảy, chỉ duy nhất một người là hắn không thể quên.
"Đình Thiên."
Hà Anh bất chấp tính mạng lao tới ôm lấy Khả Uyên, trước đó nàng tận mắt thấy Lam Hỏa Long đã ở sát sau lưng tiểu thư, còn tưởng không cứu kịp rồi, ấy vậy mà khi buông ra nàng ấy vẫn sống không chút sứt mẻ. Càng kinh ngạc hơn là Lam Hỏa Long đã biến mất, nhưng âm khí vẫn còn rất mạnh, rõ ràng là nó chỉ mới vừa tan ra, những chấm sáng li ti bay xung quanh các nàng, màu xanh lam rơi xuống đầm tạo lên một khung cảnh ma mị nhưng tuyệt đẹp. Là Tử Phàm đã làm chuyện này, Hà Anh nhìn hắn, thấy hai mắt hắn nhắm nghiền, nàng lập tức cầm phong đao bước đến.
- Tỉ, tỉ định làm gì vậy? – Khả Uyên vội vã theo sau, hỏi.
- Ta phải gϊếŧ hắn – Hà Anh gằn giọng đáp.
- Không – tiểu thư nhanh chân vọt lên trước, đứng chắn trước mặt nàng, dang hai tay ra ngăn cản, nói – tại sao tỉ muốn gϊếŧ thúc ấy?
- Tiểu thư mau lùi lại đi, đứng gần hắn sẽ rất nguy hiểm, vừa rồi hắn suýt thì gϊếŧ chết tiểu thư đấy – Hà Anh đáp, dứt lời liền kéo Khả Uyên về phía sau.
- Không, không phải thế, thúc ấy không gϊếŧ ta mà – Khả Uyên lắc đầu, nước mắt vòng quanh, khẩn thiết nói – thúc ấy là bằng hữu của phụ thân ta, tuyệt đối không hại ta đâu.
- Là phụ thân tiểu thư bị hắn lừa, tất cả chúng ta cũng bị hắn lừa thôi, tiểu thư biết hắn là ai không? Tên đạo sĩ này thực chất là Tu Ma Nhân, ma pháp của hắn quá nguy hiểm, bản thân hắn cũng đã cầu xin ta gϊếŧ hắn, ta chỉ làm điều gì ta cho là cần thiết thôi – Hà Anh kiên quyết kéo Khả Uyên ra sau, phong đao đã vung lên, toan chém vào cổ Tử Phàm.
- Không! – Khả Uyên níu lấy tay nàng, dùng cả thân mình để che cho Tử Phàm, nói - Xin tỉ đừng gϊếŧ thúc ấy, ta không biết Tu Ma Nhân là ai, ta không hiểu những gì tỉ nói, nhưng ...thúc ấy cứu ta là thật, ta tin thúc ấy không hại ta, cũng không muốn hại ai cả.
Hộc!
Hai người đang giằng co, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng ho từ phía Tử Phàm, Hà Anh lập tức kéo Khả Uyên về phía mình, tay cầm phong đao thủ thế. Lại thấy hắn ho ra một búng máu, không chỉ miệng mà mắt mũi cũng có máu chảy ra, ho thêm mấy tiếng, máu đen theo khắp các lỗ trên mặt tuôn đầm đìa cả áo, đọng thành một vũng trên sàn đò. Ai nhìn cũng phải kinh thần, máu cứ chảy không ngừng, Tử Phàm khụy gối, sau cùng là ngã gục dưới chân các nàng.
Máu đen trong chớp mắt đã loang ra, trước diễn biến bất ngờ, Hà Anh vội kéo Khả Uyên lùi lại, cơ bản là chưa biết phải ứng phó thế nào, hắn rất nhanh liền bất động, nàng liền để tiểu thư ở yên đó, một mình tiến tới kiểm tra. Không ngờ vừa lật Tử Phàm lên, người hắn đã lạnh, thất khiếu vẫn ộc ra đầy máu, không thể cầm được, da không còn huyết sắc, cảm quan thì tính mạng đã lành ít dữ nhiều. Sau khi xem mạch, Hà Anh liền quay ra nói với Khả Uyên, giọng nàng bối rối:
- Hắn ...chết rồi.
Cũng giống như khi Tử Phàm được sinh ra, nguyền ấn phải dựa vào máu thịt tươi để lớn lên, nếu không thể duy trì thì nó sẽ ăn luôn thai nhi, bây giờ khi nguyền ấn đã lớn mạnh, nó cũng cần âm khí để duy trì sự tồn tại. Muốn ngăn nó đoạt hồn thì chỉ có một cách là nhắm mắt lại, nghe có vẻ đơn giản, nhưng việc đó đồng nghĩa với luồng âm khí sẽ bị cắt đứt, và nguyền ấn sẽ quay lại cắn nuốt chính linh hồn của hắn.
Chuyện đã đến nước này thì cũng không thể trách ai được, Tử Phàm biết mở nguyền ấn là nguy hiểm nhưng vẫn bất chấp, nghĩ lại thì hắn đúng là không muốn kéo theo ai cùng chết, chỉ là quá trình phát sinh nhiều sự bất ngờ, nếu không vì thời gian có hạn, có thể hắn đã thu xếp được ổn thỏa. Tới cùng, Tử Phàm vẫn kịp thời ngăn Lam Hỏa Long lại, Hà Anh cho rằng hắn biết cách vô hiệu hóa nguyền ấn, nhưng vì không thể điều khiển được bản thân nên mới phải nhờ đến người khác tác động vào.
Và dù bằng cách nào thì hắn cũng đã có chuẩn bị, đối với Tử Phàm mà nói, phải đối mặt với thân phận của mình chính là một dạng tự nguyền rủa, mỗi lần mở nguyền ấn là một lần hắn muốn kết liễu bản thân, không chỉ hắn mà bất cứ ai chứng kiến địa ngục hiện ra trước mắt đều sẽ có chung cảm giác như thế. Cực độ khủng hoảng chỉ có thể giải thoát bằng biện pháp triệt để nhất, ví như một người mơ đi mơ lại một cơn ác mộng, trong đó bản thân không ngừng cắn nuốt những linh hồn khác, mỗi lần một tham lam hơn, đến nỗi mà không còn kiểm soát được chính mình nữa.
Tử Phàm biết mình đã đến giới hạn, trong suốt những năm qua hắn tu luyện thứ ma pháp này, tìm cách khống chế nó, nhưng càng cố gắng thì hắn càng nhận ra, mình sai rồi! Có một sự thật, chẳng phải hắn không biết, chỉ là luôn muốn phủ nhận, hắn sinh ra là một công cụ. Nguyền ấn là linh hồn hắn, đừng nói đến khống chế nó, ngay cả quyền định đoạt sống chết hắn cũng không có, dựa vào cái gì mà muốn thay đổi số mệnh? Người khác thấy hắn lợi hại, vài người lấy làm e sợ hắn, nhưng bản thân Tử Phàm lại thấy mình kém cỏi hơn tất cả, thậm chí làm một người bình thường cũng là quá sức với hắn.
Hà Anh để Khả Uyên lại với Tử Phàm, tiểu thư không dám nhìn hắn, nhưng lại không lỡ bỏ hắn nằm đó một mình, còn nhiều thứ mà nàng muốn hỏi, nhưng giờ thì không kịp nữa rồi. Kỳ tích đã xảy ra, trong nỗ lực giành giật mạng sống của Thu Oanh, nàng ấy cuối cùng cũng ói được. Trước đó sắc mặt nàng xám xịt, mạch yếu, gần như không cảm nhận được hơi thở, nhờ có Hà Anh không từ bỏ hy vọng, kiên trì hồi sức cho nàng, rốt cuộc thì mạng của Thu Oanh cũng được giữ lại. Sau khi được đưa về đò, nàng dần khôi phục thần trí, tuy còn đôi chút mơ hồ nhưng tạm thời đã không còn nguy hiểm nữa.
Đò nằm im giữa đầm, cơ bản là ai nấy đều đã thấm mệt, trải qua một đêm thập tử nhất sinh, không ai dám nghĩ là mình vẫn còn sống để đi tiếp. Khác với Hà Anh, Thu Oanh lại cảm nhận cái chết của mình một cách từ từ, nhớ lại vẫn thấy rùng mình, chết vì ngạt thở, mũi miệng đều bị dịch nhầy tràn vào, nó khiến con người ta hoảng loạn. Nhưng xung quanh lại quá chật chội, Thu Oanh cựa quậy không nổi, nàng muốn giãy lên, muốn gào thét, muốn giữ lấy yết hầu, ngăn không cho thứ dịch nhầy kia tràn vào nữa, vân vân. Nàng không quên cảm giác bất lực của mình lúc đó, gần như là chết chắc rồi, những gì nàng nghĩ tới sau cùng là tin Hà Anh đang nghĩ cách cứu mình ở bên ngoài.
Tuyệt vời làm sao khi mở mắt ra lại được thấy tỉ ấy trước mặt, khỏi nói cũng biết Thu Oanh đã ngỡ ngàng thế nào, ngay lập tức hai nàng ôm nhau òa khóc. Đợi cảm xúc lắng xuống, Hà Anh liền kể cho nàng nghe mọi chuyện xảy ra sau khi nàng bị kỳ mãng nuốt vào bụng, nào là Tử Phàm mở nguyền ấn để gọi ra một con rồng ma chuyên ăn linh hồn như thế nào, rồi việc tỉ ấy suýt thì bị nó đoạt hồn ra sao, cuối cùng là con rồng ma đã đánh bại kỳ mãng và ăn hồn nó, trong lúc tỉ ấy xé họng nó để cứu nàng. Thu Oanh nghe tới trợn mắt há miệng, không tin nổi ngoài Hỏa Long Thiên Thủ hắn vẫn còn một con rồng khác nữa, tên đạo sĩ này quả có bản lĩnh hơn người, giả như hắn đứng về phe Tu Ma Nhân chắc các nàng vong mạng từ lâu rồi.
Đoạn Thu Oanh hỏi thế Tử Phàm đâu, nãy giờ nàng không thấy mặt hắn? Hà Anh chỉ về phía cuối đò, nơi mà nàng phủ một cái áo lên, nói trước khi muội tỉnh dậy, hắn không hiểu vì sao lại hộc máu rất dữ dội, đã chết rồi. Khó mà gọi tên được cảm xúc của các nàng lúc đó, không hẳn là thương tiếc gì, Hà Anh trong giọng nói đem theo vài phần áy náy, do vừa rồi nàng còn định một đao đoạt mạng hắn, không ngờ hắn lại tự sát trước. Còn Thu Oanh thì đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, nhanh như vậy mà người sống kẻ chết, hoặc là nói, nàng và hắn vừa bước qua nhau dưới quỷ môn quan vậy.
Tạm gác chuyện của Tử Phàm sang một bên, Thu Oanh bất giác ngoái lại, nàng nhìn ra mặt đầm mờ mịt, xác con kỳ mãng ấy thế mà lại không chìm, dù đã chết nhưng tổng thể vẫn có chút dọa người. Đến cả Lam Hỏa Long còn phải vật lộn mới đoạt được hồn con quái kia, đám người nhỏ nhoi các nàng sao địch nổi nó, sờ phải thứ dịch nhầy bám trên người mà nàng lại nôn nao, nghĩ mình đã nuốt những thứ này khiến nàng nhịn không nổi, Thu Oanh lập tức ôm bụng ói thốc ói tháo. Hà Anh đỡ nàng nằm ra sàn đò, nghĩ đoạn nói:
- Muội nghỉ ngơi đi, ta qua bên kia một chút.
- Tỉ định làm gì vậy? - Thấy Hà Anh cầm phong đao lên, toan nhảy tới chỗ xác con kỳ mãng, Thu Oanh lập tức giữ nàng ấy lại, hỏi.
- Ta cắt đầu nó đem về tạ tội với Lão Mẫu, bà bà từng kể qua về hoàn cảnh lúc đó, nếu ta đoán không nhầm thì chính là ở đây -Hà Anh quả quyết đáp.
Thu Oanh nghe vậy thì biểu cảm trên mặt liền thay đổi, chính là bi phẫn đến mức không nói lên lời, nàng nhìn tỉ tỉ, hai hàng nước mắt cứ thế rơi lã chã. Hà Anh không hiểu sao vừa nhắc tới Lão Mẫu mà nàng ấy lại khóc như vậy, gặng hỏi thì nghe thi oanh đau đớn đáp:
-Lão Mẫu bị Ngũ thủ phái gϊếŧ rồi... - Lời chưa dứt đã nghẹn ngào không nói tiếp được.
- Muội ...muội nghe ai nói vậy? Không thể nào! -Hà Anh gạt đi.
- Chính tên thiếu gia họ phạm đã nói cho ta, lúc còn ở khe núi, ta chỉ kể với tỉ là hắn bán đứng chúng ta, bán đứng Lão Mẫu, nhưng còn một điều quan trọng mà ta vẫn giấu -Thu Oanh nuốt nước mắt, khó nhọc nói - ...hai mươi mốt mạng người của Lý thị cùng các trưởng tộc có mặt trong buổi tối hôm đó đều đã bị gϊếŧ hại...
Nghe như sét đánh ngang tai, Hà Anh sững sờ, nàng lập tức ngã ngồi xuống sàn, nét mặt bàng hoàng. Chết lặng. Tim nàng đau muốn vỡ ra rồi, hai bàn tay run run bưng kín miệng, ngăn cho mình gào lên thành tiếng, nàng gục xuống. Hà Anh bây giờ chẳng còn nghĩ được gì, đầu óc nàng trống rỗng, rất nhanh nó được lấp đầy bởi những câu hỏi, tại sao?
Hai mươi mốt mạng người, không ai thoát được trừ các nàng, Lão Mẫu cùng toàn gia đều chết cả sao? Hà Anh vùng dậy, nàng níu lấy tay Thu Oanh, lắc đầu, kịch liệt phủ nhận:
- Không đâu, Lão Mẫu không thể chết dễ dàng vậy được, hôm đó còn là ngày thành thân của ta, là ngày vui mà, tuyệt đối không thể chết như vậy được!
- Ta biết nếu nói sẽ khiến tỉ dằn vặt nên ta đã giữ trong lòng, nhưng không thể giữ mãi được, tỉ nói ra vì tỉ cũng như ta, là cháu của Lão Mẫu, tỉ đừng tự trách mình, Lão Mẫu dưới suối vàng sẽ đau lòng lắm... -Thu Oanh ôm vai nàng an ủi, dù bản thân nàng cũng rất đau xót nhưng nàng biết Hà Anh là người trọng tình cảm, sợ rằng tin này sẽ khiến nàng suy sụp.
- Ta phải về, ...ta phải về thôi, không được ...Lão Mẫu đang đợi ta, chúng ta đừng đi nữa, trở về thôi, bà bà đang ở nhà đợi chúng ta về, ...muội làm gì vậy, bỏ ta ra, ta phải về với bà bà...
- Tỉ đừng như vậy mà... -Thu Oanh khóc lớn, vừa kéo vừa giữ cho Hà Anh không nhảy khỏi đò.
- Ta đã hứa với bà bà ...ta đã hứa là sẽ trở về, nhưng bà bà không còn nữa rồi, có phải bà bà lừa ta không, tại sao lại vậy...
-Hà Anh tỉ tỉ, có phải do ta đã hại bà bà không? -Khả Uyên bước tới, nàng nghe hết những gì hai người vừa nói, biết được Lão Mẫu bị người gϊếŧ hại, nàng lờ mờ nhận ra mình là nguyên nhân dẫn đến chuyện đó.
Không thấy ai đáp lại, Khả Uyên hỏi tiếp:
- Là do ta phải không? Những người đó đến để gϊếŧ ta phải không? Là ta đã hại bà bà, hại các tỉ, hại thúc...
- Không -Hà Anh bỗng cầm lấy tay Khả Uyên, lau nước mắt trên mặt tiểu thư, bình tĩnh trấn an nàng ấy - Không phải do tiểu thư, tin ta, bà bà rất mạnh, chuyện đó sẽ không xảy ra đâu...
- Vậy giờ ta không về kinh nữa, ta đi với tỉ về nhà, ta muốn gặp bà bà -Khả Uyên nói.
Thu Oanh và Hà Anh không hẹn mà cùng nhìn nhau, kinh thành đã ngay trước mặt, không thể quay lại được nữa. Hai nàng liền tìm lời lẽ khuyên giải tiểu thư, Thu Oanh nói:
- Đợi vào cung gặp hoàng tổ phụ rồi, nếu hoàng tổ phụ đồng ý chúng ta sẽ xin cho tiểu thư cùng về.
Hà Anh cũng tiếp:
- Mẫu thân đã dặn tiểu thư rồi, giờ phải gặp được hoàng tổ phụ đã, sau đó tiểu thư muốn đi đâu bọn ta sẽ đưa tiểu thư đi. Được không?
Khả Uyên nghĩ một lát, sau đó liền gật đầu, hai nàng nhờ đó mà cùng thở phào. Nghỉ ngơi ổn thỏa xong, dù vẫn còn rất đau lòng, nhưng không thể không bước tiếp, rốt cuộc thì các nàng lại đẩy đò tiến lên. Thẳng tới khi trời sáng, kinh thành đã ở trước mắt, Thu Oanh bấy giờ mới nghĩ ra một chuyện, nàng quay lại hỏi:
- Tỉ xem hắn phải xử lý thế nào? Hay là cứ ném xuống đầm này, cũng không thể đem về núi, đành chết ở đâu thì chôn ở đấy vậy.
Hà Anh toan gật đầu, nhưng nghĩ tới những gì Tử Phàm làm, không quá nếu nói hắn đã dùng tính mạng để đổi lấy an nguy cho các nàng, bỏ lại đây thì bất nhân quá. Nghĩ rồi nàng đáp:
- Chúng ta đưa cứ hắn vào thành, tìm một chỗ đất tốt chôn cất đàng hoàng, nghĩa tử là nghĩa tận, đừng để người chết chịu thiệt thòi.
Ít nhất cũng nên như vậy!