"...Người bị hà bá kéo xuống nước tuyệt đối không được cứu, nếu cố tình cứu sẽ phải thế mạng, kết cục thậm chí còn thê thảm hơn nữa..."
Người rơi xuống ban đầu là Khả Uyên, nàng ấy đã cầm chắc cái chết, không chết ngạt thì cũng sẽ bị kỳ mãng ăn thịt. Nhưng hết Tử Phàm đến Thu Oanh không quản tính mạng lao vào ứng cứu, chính hắn cũng tưởng mình phen này không tránh khỏi bị chôn sống dưới đầm lầy, trở thành một đống với đám xương hỗn độn kia. Thế mà trong chín cửa tử vẫn tìm thấy một cửa sinh, Tử Phàm tới cùng vẫn sống, âu cũng bởi số hắn chưa tận.
Thu Oanh thì không được may mắn như vậy, cậy có trì đao trong tay, đây được xem là thứ quái binh cứng rắn hơn hết thảy, nàng ấy từng cho rằng ngay cả trời sập cũng có thể dùng nó để chống trời được, dăm ba con kỳ mãng thế này không xi nhê. Nhưng nàng không biết rằng, kỳ mãng muốn nuốt được mồi cỡ lớn như trâu bò thì thường phải bóp nát xương cốt con mồi ra, miệng của nó đóng vai trò giống như một cái cối xay đá.
Kết quả ngay khi Thu Oanh kéo được Khả Uyên từ dưới họng con quái lên, cũng là lúc thanh trì đao nặng ba chục kí chịu không nổi sức mạnh mà toàn bộ cơ hàm nó đè xuống. Nghe "rắc" một tiếng khô khốc, đồng thời trong đầu nàng cũng vang lên âm thanh đứt gãy của lý trí, gần như khiến cả người nàng sững lại. Khốn nạn! Linh cảm trước đó đã mách bảo nàng phải lựa chọn hoặc là buông tay hoặc là chết, và trong một khắc ngắn ngủi trước khi hai hàm con quái ngậm lại, Thu Oanh đã chọn buông tay, nhưng bằng cách quăng Khả Uyên ra ngoài.
Diễn biến nhanh đến độ, Hà Anh cũng không kịp xoay xở, nàng vẫn đang tập trung giữ hai chiếc nanh của con kỳ mãng, bỗng hẫng một cái, miệng nó ngậm lại, kéo theo cả người nàng nhào xuống, lúc đó nàng đã biết là không ổn rồi. Hà Anh trong lòng lạnh băng, một cảm giác trống rỗng kỳ lạ, nàng gần như chẳng còn nghĩ được gì ngoài việc Thu Oanh vẫn đang ở trong miệng nó. Ngay lập tức Hà Anh điên lên, muốn bắt nó há miệng ra!
Nhưng con kỳ mãng không cho nàng thời gian, nó ngoạm được mồi thì lập tức lao ùm xuống bùn, tiếng nổ cùng chấn động kinh người mà Tử Phàm nghe thấy chính là do nó tạo ra. Không chỉ có tốc độ, lực kéo cũng quá lớn khiến Hà Anh không thể giữ nổi nó, cuối cùng nàng tuột tay. Có thể cho là may mắn khi nàng không bị nhấn chìm trong đầm lầy, Tử Phàm nhanh chóng phát hiện ra nàng nên đã đẩy đò tới cứu, Hà Anh tuy không chết nhưng đã như người mất hồn, thần trí hoản loạn, một mực đòi đi tìm Thu Oanh.
- Ngươi mau đưa tiểu thư rời khỏi đây, ta không thể đi mà không có muội ấy, ta sẽ ở lại, ...ta phải tìm nó để cứu muội ấy ...
Dứt lời Hà Anh liền hướng ra mặt đầm, nếu Tử Phàm không nhanh tay cản lại e rằng nàng đã nhảy luôn xuống, dẫu biết chắc đó là tự sát. Hắn trước sau vẫn im lặng, dù không biểu hiện ra mặt, mà kể cả có thì từ đầu đến chân hắn bây giờ toàn là bùn, muốn biểu cảm gì cũng khó mà nhìn ra. Nhưng, trong lòng Tử Phàm khẳng định cũng rất rối, trước tiên là về việc con kỳ mãng chỉ nhắm đến một mình Khả Uyên, so với mấy người bọn hắn, nàng ấy có gì khác biệt?
Khả năng là do ngọc luyện hồn, Tử Phàm lờ mờ đoán ra nó đặc biệt thu hút những thứ không sạch sẽ, có thể là do hắn giữ bên mình quá lâu nên bị nhiễm âm khí của hắn. Nhớ lại Đằng gia tiên tộc khi xưa từng nói, ngọc luyện hồn không phải là bùa hộ mệnh, tốt hay xấu còn phụ thuộc vào chủ thể linh hồn và người nắm giữ nó. Đình Thiên chết đi khi chưa hoàn thành tâm nguyện, hơn nữa còn bị sát hại dã man, dẫu có sống khôn thác thiêng thì oán khí vẫn rất nặng, lại ở cùng một chỗ với hắn từng ấy thời gian, thành thật mà nói mảnh ngọc này khó mà giữ sạch được.
Tử Phàm bất giác thở dài, vừa xuống núi đã lại gây ra tội tày đình, nếu không phải hắn chọn đi con đường này, cố chấp vì một chuyện năm xưa mà kéo theo bao người vào tử lộ. Cũng chính bởi suy nghĩ đơn giản, hắn vẫn tưởng là sau bao năm bản thân không thay đổi thì hết thảy bên ngoài cũng sẽ như vậy, nhưng thế sự mỗi ngày một biến hóa, biết đâu là Hắc Thủy đã hóa đầm lầy. Không nói quá khi gọi nơi này là nghĩa địa, và đống xương mục bên dưới chính là của những thuyền buôn lậu trước nay vẫn quen đường đi qua đây.
Nghĩ đến vò đầu bứt tai, chẳng qua là bây giờ không có đủ thời gian hối hận về những lỗi lầm của bản thân, chứ để mà cho hắn nghĩ thì đến nước điên đầu cũng chưa hết. Trước mắt việc cấp bách là cứu người, nếu hắn cứ chần chừ thì sẽ hết cơ hội. Mà cứu bằng cách nào? Con kỳ mãng lặn một hơi mất hút, không biết khi mô mới lại tấn công nữa, khả năng phải nuốt xong mồi, hoặc là, Tử Phàm le lói một suy nghĩ, con quái đã bị thương.
Khoang miệng là nơi yếu hại, khác với bề mặt bên ngoài có lớp da bảo vệ, trong miệng nó hoàn toàn là phần mềm, bẻ gãy được trì đao thì chắc chắn cũng bị ảnh hưởng ít nhiều. Ta nói không tự nhiên mà nó đùng đùng lặn xuống đầm như vậy, kỹ mãng vốn dĩ là loài đao thương bất nhập, lâm trận bách chiến bách thắng mà hôm nay bị trúng một chiêu đau đớn, sợ rằng nó sẽ không ngoi lên nữa, bọn hắn có chờ ở đây cũng vô ích.
Nhưng không phải vì thế mà Tử Phàm có thể mặc nhiên rời đi, để xảy ra tất cả những chuyện này hắn phải có trách nhiệm, hoặc là nói, nếu ở đây có ai bị hà bá bắt đi, người đó phải là hắn. Khả Uyên thì hôn mê chưa tỉnh, Hà Anh suy sụp tới không còn nhuệ khí chiến đấu nữa, gở như giờ mà con kỳ mãng quay lại ngoài hắn ra thì không ai ngăn được nó!
Cứu người hơn cứu hỏa, mỗi khắc trôi qua cơ hội sống của Thu Oanh lại càng thêm mong manh. Đã đến nước này, nếu không lập tức hành động, sợ rằng không những không cứu được người mà còn khiến tất cả cùng chung một kết cục, Tử Phàm liền dùng lời lẽ trấn an Hà Anh, nói:
- Chuyện này không phải là đã hết cách. Bần đạo nhất định sẽ đem Lý cô nương trở về, có điều biện pháp này lại tiềm ẩn rủi ro rất lớn.
- Ta mặc kệ, giờ chỉ cần cứu được muội ấy, có chết ta cũng cam lòng -Hà Anh nhìn hắn, quả quyết đáp.
- Ở đây kẻ đáng chết chỉ có bần đạo, người thì chắc chắn sẽ cứu được, nhưng phải đánh đổi, đến lúc đó xin cô nương hãy gϊếŧ bần đạo, bằng mọi cách phải gϊếŧ đi, nếu không tính mạng của tất cả sẽ nguy hiểm -Tử Phàm vừa nói vừa cởϊ áσ, hắn lau qua bùn trên người, sau đó rút từ bên hông ra một con gao nhỏ.
- Ngươi định làm gì? -Hà Anh bị hắn làm cho kinh thần, sửng sốt hỏi.
- Mở nguyền ấn -Tử Phàm dùng dao rạch một đường trong lòng bàn tay, hắn lơ đãng nhìn mặt đầm đầy những đốm lửa xanh lập lòe, đoạn quay về phía Hà Anh ôn tồn đáp.
Ý hắn là nguyền ấn mà Tu Ma Nhân đã yểm vào người hắn từ khi còn là một thai nhỉ? Sao có thể mở nó ra được? Hà Anh còn đang tự hỏi, bỗng nàng thấy một luồng áp lực khủng khϊếp từ đâu đè lên người mình, lớn tới độ khiến tai nàng ù đi, toàn thân nặng trĩu, ngay cả đứng cũng không vững, đầu gối nàng lập tức khụy xuống, Hà Anh bất giác ôm ngực thở dốc. Đây là tác dụng của lời nguyền phục tùng, nhưng so với trước đây, kể cả trong lần bị Ngũ thủ phái tập kích nàng cũng không cảm thấy khủng hoảng như vậy, thứ năng lực thật khiến người ta phải kinh tâm liệt phách, bất tri bất giác run rẩy, giống như sợ hãi mà chết lặng.
Tử Phàm quả thật không nói đùa, hắn đúng là ở Bách Tùng miếu tu ma, suốt quá trình có rất nhiều thứ đã luyện thành công, trong đó phải kể đến việc mở nguyền ấn này. Nhân nói về nguyền ấn, dựa theo những phần của Long Mẫu được tách ra mà Tu Ma Nhân chia làm ba loại ấn: Linh Ấn, Huyết Ấn và Thể Ấn.
Tương ứng với đó là Hỏa Long Thiên Thủ nắm giữ phần hồn, Thủy Long Tàng Hải nắm giữ phần máu, Địa Long Vãn Sơn nắm giữ phần xác. Nguyền ấn mà Tử Phàm mang trên người chính là Linh Ấn, hiểu một cách nôm na thì nguyền ấn đó phong bế linh hồn của Mẹ Rồng, lý thuyết là thế, còn thực tế hắn cũng không rõ thứ mà nguyền ấn tạo ra là cái gì.
Chỉ biết là rất lâu trước kia, Tử Phàm từng một lần gây ra chuyện, ngày đó sư phụ và hắn vẫn còn ở cùng nhau. Trong lúc dạy hắn cách khu trừ tà khí, vô tình sư phụ mở được nguyền ấn, bản thân hắn không nhớ mình đã làm gì, lúc tỉnh lại thì sư phụ đã trọng thương, may chưa bị hắn hại chết. Về sau sư phụ đã dạy Tử Phàm cách áp chế tà khí nhằm che giấu thân phận cho hắn, vì thế mà Hà Anh đó giờ đi bên cạnh không thấy áp lực dù Tử Phàm là Tu Ma Nhân.
Nhưng đó là trước khi hắn quay lại Bách Tùng miếu, bấy giờ vì giúp Đình Thiên mà Tử Phàm bị trọng thương một bên cánh tay. Nếu không tìm được cách hóa giải âm khí, nhẹ thì hắn sẽ phải phế cánh tay này đi, nặng thì âm khí sẽ xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, gϊếŧ chết hắn từ bên trong. Suy đi tính lại, cuối cùng hắn đành chọn cách mở nguyền ấn, gọi là lấy độc trị độc, nhưng việc này vốn dĩ không hề đơn giản.
Tử Phàm lúc đó coi như cũng có chút thành tựu rồi, mà phải sau bảy bảy bốn chín lần thử nghiệm, hắn mới có thể khu trừ được hết âm khí trong người. Quá trình rất gian nan, nguyền ấn không phải là bùa chú thông thường, càng không phải thứ gì cầm nắm được, nếu không vì đã hết cách thì cả đời này Tử Phàm cũng chẳng muốn động đến nó. Ông trời lại khéo trêu ngươi, khiến hắn mở nguyền ấn thì cũng thôi đi, nhưng lại không cho hắn chế ngự được nguyền ấn. Chính là dù Tử Phàm có tu ma bao nhiêu năm, núi Tùng chỗ hắn ở có bị tà khí bao vây tới đen kịt một mảnh, bất cứ loài nào cũng không sống nổi, thì nguyền ấn vẫn cứ nằm ngoài khả năng của hắn.
Đối với Tử Phàm mà nói, mở nguyền ấn đồng nghĩa với đại khai sát giới, đánh đổi trong ý hắn không phải là đổi mạng lấy mạng, mà hoặc là một mình hắn chết, hoặc là tất cả cùng chết. Nhưng nguyền ấn là cái gì mà đáng sợ như vậy?
Trong lúc đó, áp lực vẫn không ngừng tăng lên, Hà Anh như cá mắc cạn, hít thở không thông, nàng gục xuống quằn quại, tới một tia kháng cự cũng không còn. Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ Hà Anh chưa từng phải khϊếp sợ như vậy, sợ mà tim đập thình thình trong l*иg ngực, sợ mà toàn thân vô lực, chân tay rụng rời, sợ mà muốn ngất đi được. Đương lúc phải vật lộn với luồng áp lực vô hình, Hà Anh vẫn gắng gượng ngước lên nhìn Tử Phàm để xem hắn đang làm gì, đập vào mắt nàng là một cảnh hết sức kinh thần.
Bàn tay bị dao cứa của Tử Phàm đầm đìa máu, nàng thấy nó chảy thành dòng xuống đầm lầy, nhìn hắn có gì đó rất khác, sắc mặt tối sầm lại, nhãn quan sắc lạnh, biểu cảm thập phần hung ác, ngay cả không khí xung quanh cũng bị tà khí nhuộm đen, cảm quan mà nói thì Tử Phàm đang lộ nguyên hình. Hỏa Long Thiên Thủ hóa ra là có hình dạng như vậy! Gượm đã, Hà Anh có chút chấn động, thứ đang chảy xuống từ tay hắn không phải máu, ngược lại hắn đang hút từ dưới đầm lầy lên, là cái gì thì nàng không rõ, chỉ thấy đen như hắc ín. Rất nhanh thứ vật chất màu đen đã theo máu chạy khắp người Tử Phàm, huyết mạch dưới da hắn nổi lên, nhìn rõ từng đường chỉ lớn nhỏ dần đổi màu, từ cánh tay tới bả vai, rồi từ bả vai lan ra toàn thân.
Giống như trong người hắn có một cái cây đang sinh trưởng, rễ của nó bao phủ lấy cơ thể hắn, bằng thời gian uống cạn một chén trà, từ đầu đến chân Tử Phàm đã chằng chịt những đường chỉ đen. Nó còn xâm lấn cả tròng mắt hắn, chưa đầy một khắc đã nuốt trọn toàn bộ con ngươi, biến mắt hắn thành một khối đen tuyền, chỉ là vô tình thấy hắn liếc về phía mình cũng đủ để Hà Anh phải giật thót. Tử Phàm lẩm nhẩm khẩu quyết, tay còn lại vẽ hình chú trong không khí, bỗng hắn đột ngột nâng giọng lên, Hà Anh nghe mà đầu đau như búa bổ, dù có cố gắng bịt chặt hai tai nhưng thanh âm của hắn vẫn vang lên trong óc nàng, ví như Ngộ Không bị Sư phụ niệm thần chú vậy, thiếu điều khiến nàng thổ huyết.
Rốt cuộc thì hắn muốn làm gì? Cứ tình hình này có khi chưa cứu được Thu Oanh nàng đã bị hắn bức chết, vẫn biết rằng Tử Phàm không phải hạng tầm thường, ẩn sâu bên trong vẻ ngoài vô hại là thứ năng lực nếu tranh bá cũng phải đứng nhất nhì trong thiên hạ, nhưng, nàng tuyệt đối không nghĩ tới khi hắn là Tu Ma Nhân sẽ là đáng sợ thế này. May mà cuối cùng Tử Phàm cũng chịu dừng lại, có vẻ như hắn đã hoàn toàn mở được linh ấn, Hà Anh chật vật mở mắt, sẽ không quá nếu nói những thứ diễn ra trước mắt nàng giống như dưới địa ngục.
Tất thảy những đốm lửa ma trơi trên đầm lầy đang tụ về một điểm, màu sắc u linh hôn ám, phải mất một lúc Hà Anh mới nhìn ra kia là hình một con rồng. Linh ấn được cho là phong bế phần hồn của Long Mẫu, Tử Phàm mở linh ấn đồng nghĩa với việc hắn đã giải thoát cho linh hồn Mẹ Rồng, hình thái của nó cũng là hỏa long nhưng không giống với lửa của nhân gian, hỏa long mà linh ấn tạo ra dùng lam hỏa của địa ngục. Ma trơi trong quan niệm dân gian do oan hồn của người chết tạo thành, nguyên hình là ngọn lửa màu xanh lơ lửng giữa không trung, nó là thứ lửa thắp sáng địa ngục, dẫn đường cho oan hồn tới âm dương lộ, nơi nào có lam hỏa nơi đó tất có vong linh tồn tại.
So với đèn đuốc nhân gian thì lam hỏa không chói lọi bằng, cũng không tỏa ra nhiệt lượng, ngược lại nó tạo cảm giác lạnh lẽo, âm u, đượm màu tang thương. Đầm lầy lập tức được Lam Hỏa Long thắp sáng, ma trơi từ dưới đầm bay lên không ngớt, có thể thấy âm khí ở đây vô cùng dồi dào. Tử Phàm nhờ hấp thụ số âm khí đó mới khởi động được linh ấn, đây là cơ chế mà hắn dùng để khu trừ âm khí tích tụ trong người.
Cũng giống như cách mà hắn tạo thành Hỏa Long Thiên Thủ, Lam Hỏa Long được sinh ra từ oán linh, có nghĩa là càng nhiều oán linh thì nó càng mạnh. Hà Anh bị cảnh tượng trước mắt làm cho nghẹn họng trân trối, càng kinh ngạc hơn là áp lực đã biến mất, đột nhiên nàng thấy người mình nhẹ bẫng, không chỉ nhẹ mà hết thảy bên trong đều trở nên yên ắng lạ thường. Không còn tiếng hô hấp, không còn nhịp tim, Hà Anh hoang mang hỏi:
- Ta ...chết rồi sao?
Rõ ràng là vẫn sống, nhưng cảm giác này khiến nàng nghi ngờ, thốt nhiên Hà Anh liếc nhìn Tử Phàm, không nghĩ tới hắn vì câu hỏi của nàng mà ngoái lại. Chạm vào ánh mắt vô hồn của hắn khiến cả người nàng lạnh toát, không phải cảm giác, đây chân thật là chết đứng! Lam Hỏa Long từ từ sà xuống, Hà Anh vẫn còn đủ tỉnh táo để rút dao găm ra thủ thế, đồng thời lấy thân mình che cho Khả Uyên vẫn đang bất tỉnh phía sau.
Vô ích! Một suy nghĩ tuyệt vọng lóe lên, nàng nhận ra cái chết đang ập đến với mình, theo một cách nào đó. Hà Anh thấy rõ từng phần sự sống trong người mình bị rút cạn, bắt đầu là bàn chân không còn cảm giác, sau đó là đầu gối, rất nhanh nửa thân dưới đều tê bại, thật là một cái chết chóng vánh. Nàng còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì hồn đã lìa khỏi xác!
ẦM!