- Ngươi có chắc đang đi đúng đường không?
Thu Oanh nhịn không được liền hỏi, giọng thì thầm như sợ ai khác nghe thấy.
- Bần đạo đảm bảo với cô nương, chính là đường này, kiên nhẫn thêm chút nữa là tới.
Tử Phàm quả quyết đáp, dứt lời lại ung dung ngồi chấm bút viết gì đó không rõ.
Từ lúc xuống núi tới nay đã ngót mươi ngày, quá nửa thời gian là đi bộ, dù có qua một vài làng mạc nhưng vì mấy người bọn hắn không ai có tiền nên không thể đổi được ngựa. Chẳng bù cho năm xưa, đi với Đình Thiên tiền cứ tiêu cả vốc, hết lại có, đúng là mỗi thời mỗi thế, giờ không làm mà đòi có ăn thì chỉ có ăn cướp.
Lại nói trước đó, Thu Oanh và Hà Anh không tín nhiệm hắn, các nàng cho rằng Tu Ma Nhân thì đến chết vẫn là Tu Ma Nhân, Tử Phàm kia chưa rõ tốt xấu thế nào, mơ mơ hồ hồ để hắn dẫn đường thì khác nào tự đi nạp mạng. Cơ bản là các nàng đã phạm sai lầm một lần, tin tưởng tên thiếu gia của Phạm thị, cùng là Quỷ Khách mà hắn còn bán đứng các nàng, bán đứng bang hội được, bằng hữu từ trên trời rơi xuống như Tử Phàm có hơn gì. Thà nghi nhầm còn hơn bỏ sót, chưa kể Tử Phàm là nam nhân, các nàng là nữ nhân, nam nữ ở chung một chỗ thành ra bất tiện, vẫn là không cho hắn đi theo thì hơn.
Nhưng trời chẳng bao giờ chiều lòng người, Tử Phàm giống như thổ địa ở đây, hắn sống bao nhiêu năm trên núi, đường lối thông thuộc như lòng bàn tay, các nàng đi lạc đều là nhờ hắn âm thầm dẫn ra. Nếu tình trạng này kéo dài không những tốn sức mà còn tốn cả thời gian, trước mắt thì không vấn đề, nhưng về lâu về dài kiểu gì cũng phát sinh chuyện ngoài ý muốn, tệ hơn nữa là đi loạn vào địa bàn địch nhân, các nàng chống không nổi thì sao lo được cho tiểu thư.
Bao nhiêu may mắn đều đã dùng hết, giờ chỉ trông vào ý trời, mà ý trời thì như Tử Phàm đã nói, chính là để hắn gặp được các nàng, vậy nên là không cần nghĩ nhiều làm gì, chuyến này cứ để hắn lo. Rốt cục sau một ngày lải nhải, Hà Anh và Thu Oanh cũng phải để Tử Phàm đi theo, và vì chưa yên tâm nên các nàng đã tịch thu hết bùa chú của hắn, chỉ là mớ giấy lộn không hơn không kém, lại có thể biến hóa khôn lường như vậy, đúng là tà ma ngoại đạo mà!
Được cái biểu hiện của Tử Phàm rất tích cực, đường núi thì đơn giản rồi, dẫn mọi người ra tới ngoài hắn mới bộc lộ bản chất. Khả Uyên ấy thế mà lại rất hợp với hắn, tiểu thư phải thay các nàng giải thích những thứ hắn thấy trên đường, đối với Tử Phàm mà nói, hơn mười năm bị nhốt trong miếu đủ khiến hắn nhìn đời bằng con mắt khác. Cũng may là Khả Uyên không thấy phiền, chứ Thu Oanh và Hà Anh thì đã phiền bằng chết, chỉ cần thấy hắn ngẩn mặt ra là các nàng biết hắn lại sắp phát ngôn cái gì đấy ngu ngốc lắm.
Có thể thông cảm vì trước đấy hắn chỉ có cây tùng làm bạn, bao nhiêu năm quanh đi quẩn lại cũng chỉ thấy mỗi cây tùng, ngoài ra chẳng có gì khác, hắn gần như câm điếc suốt từng ấy thời gian, ở vào hoàn cảnh của hắn, nhiều người có lẽ đã sớm phát điên, hoặc chán nản mà từ bỏ rồi. Hiểu một cách sâu xa thì Tử Phàm không phải là lạ lẫm với bên ngoài, hắn chỉ là muốn chân chân thực thực cảm nhận cuộc sống tự do. Lại được Khả Uyên nhiệt tình hưởng ứng, Tử Phàm dẫu có biết cũng giả như không biết để được cùng tiểu thư nói chuyện.
Hoặc là hắn ngớ ngẩn thật!
Chuyện là cả đám đi tới con sông như trong bản đồ mà hắn vẽ ra, trước đó bọn hắn có may mắn gặp được một người đi gánh nước từ sông về, hỏi ra thì biết là phải đi tiếp một ngày một đêm mới tới bến đò. Người kia còn dặn bọn hắn, quá giờ mùi thì không được lên đò, đêm xuống không được nghỉ lại gần bờ sông, đặc biệt là không được đốt lửa. Mấy người bọn hắn lấy làm lạ, hỏi tại làm sao như thế thì người kia nhất định không nói, dùng dằng một chút thì đi mất.
Mấy người đi theo chỉ dẫn, đến nơi thì đang là ban trưa, bến đò không một bóng người. Dọc đường cũng có trao đổi với nhau về những lời người gánh nước kia nói, Tử Phàm từ đầu đến cuối chỉ cười khẩy, sau hắn nói các nàng bị lừa rồi, ở đây rừng thiêng nước độc, cả vùng không thấy nóc nhà nào thì mọc đâu ra một người gánh nước như vậy? Ai nấy bấy giờ mới nhìn nhau, hỏi, thế theo hắn thì người đó là ai?
- Bần đạo trước đây nghe thương lái nói chuyện, biết được ở vùng này có một sự rất lạ, nếu đang đi trên bờ sông mà gặp người thì kiểu gì cũng sẽ bị giữ chân không cho qua sông. Có thể các cô nương không để ý, nhưng người gánh nước vừa rồi không hề có bóng phản chiếu trên mặt nước.
- Gặp quỷ sao? -Thu Oanh buột miệng thốt lên.
- Không phải quỷ, là hà bá đấy -Tử Phàm ra hiệu cho các nàng nhỏ giọng lại, nói - Đất có thổ công, sông có hà bá, giữ người lại thường không phải mục đích gì tốt đẹp. Trong ngày hôm nay nếu không rời đi, để sang ngày mai chắc chắn sẽ gặp đại họa.
- Sao ngươi không nói sớm? -Thu Oanh giãy nảy lên, khẽ gắt.
- Có biết cũng đừng để lộ ra mặt, chúng ta còn phải qua sông này, hà bá ưa tĩnh lặng, để ầm ĩ sẽ khiến nó nổi giận -Tử Phàm vừa nói vừa nhìn ra quãng mặt sông rộng mênh mông, tiếp:
- Bị hà bá kéo xuống nước thì chắc chắn chết, ai cố tình cứu sẽ phải thế mạng, người chết sau còn thê thảm gấp nhiều người chết trước, hà bá giấu xác tới bảy ngày bảy đêm mới cho nổi lên. Xá© ŧᏂịŧ lúc đó đã nát rữa, ruột gan bị moi sạch, không còn nhân dạng, ngay cả hồn vía cũng vất vưởng đói khát, chẳng tìm được đường về.
- Ngươi làm cách nào nhìn ra được vậy? -Hà Anh bán tín bán nghi hỏi.
- Đây là huyệt quỷ lộ -Tử Phàm chỉ vào một điểm trong lòng bàn tay, đáp - Không cần là người có pháp lực, hễ cảm thấy bất an thì bấm vào huyệt quỷ lộ này, tâm nhãn sẽ lập tức minh bạch.
- Đáng sợ, còn bắt chúng ta không được đốt lửa, hà bá gặp nóng là hiện nguyên hình, chúng ta cứ đốt lửa dọa nó chơi -Thu Oanh ra vẻ khinh khi nói.
- Muội chớ chủ quan, bị kéo xuống nước thì trời cứu, cứ yên ổn mà qua sông thôi -Hà Anh liền chỉnh lại nàng ấy, sau đó quay sang hỏi hắn - Từ giờ tới chiều không biết có đò không?
Tử Phàm nhanh nhảu nói, vì rằng đây là đường buôn lậu nên phải tối mới có người chở đò qua sông, thực chất trước kia là do hắn trốn trong thùng hàng của người ta nên lúc nào cũng thấy tối hết, chẳng qua tới khi vào thành đúng lúc trời tối nên hắn mới đoán bừa như vậy.
Không ngờ đợi cả buổi chiều cũng chẳng thấy chuyến đò nào. Mãi tới khi mặt trời đã ngả về tây, dương quang yếu ớt vọt qua mây, mặt sông loang loáng đỏ rực, từ xa liền thấy bóng con đò thấp thoáng chèo tới. Người lái đò là một lão nhân quắc thước, khuôn mặt già nua chảy ra như nhựa thông khô, đôi con mắt nhíu lại đen quánh.
Sau khi cho đò cập bến, lão hất hàm ra điều hỏi mấy người bọn hắn đi đâu, Tử Phàm hỏi lão biết đường nào chèo tới kinh thành không, lão liền giơ bốn ngón tay, đoán là đang ngã giá, bốn quan tiền thì đi, mấy người lập tức đồng ý. Chuyện đáng ra đã xuôi chèo mát mái, Khả Uyên thuận lợi về kinh, Hà Anh và Thu Oanh cũng nhờ đó mà công thành danh toại, nếu các nàng không đi theo sự chỉ dẫn của Tử Phàm.
Trên đời chuyện hoang đường nhất chính là, tin tưởng một người bị nhốt trong miếu hoang mười mấy năm vẫn có thể dẫn đúng đường! Trong khi sự đời biến hóa khôn lường, chỉ qua một cái chớp mắt mà nhân tình thế thái đã hoàn toàn đổi khác, huống chi là đường đi dưới chân.
Cùng một đích đến sẽ sinh ra cả trăm lối đi đúng và chừa lại duy nhất một lối sai, nhưng chỉ cần bước nhầm vào lối sai, hậu quả có thể phải đánh đổi bằng cả tính mạng.