Luyện Hồn

Phần 2 - Chương 22

Đây... Đây là loại cảm giác gì vậy?

Thu Oanh bỗng thấy choáng váng, trong đầu phát ra từng tiếng ong ong, đồng thời hình ảnh trước mắt nàng cũng trở lên méo mó. Ngay khi hai kẻ lạ mặt kia xuất hiện, dường như có một luồng áp lực khủng khϊếp bất ngờ ập xuống người nàng, khiến cho tứ chi bủn rủn, hít thở không thông, tim đập hỗn loạn, chỉ một lúc mà nàng cảm thấy như không thể tự chủ được bản thân nữa.

Thu Oanh cắn răng áp chế nỗi sợ hãi vô hình đang dấy lên trong lòng, có chút mồ hôi toát lạnh sau gáy, từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ nàng chưa từng biết tới cảm giác này, giống như cái chết đang cận kề vậy! Lẽ nào đây chính là cảm giác đối mặt với Tu Ma Nhân, không đúng, nàng đã từng gặp qua bọn chúng trong quá khứ, nhiều nhất chỉ khiến bản thân phải cảnh giác, không đến mức kinh tủng hồn phách như lần này.

Hơn cả Tu Ma Nhân chỉ có thể là Ngũ thủ phái, quái khí lớn mạnh như vậy thảo nào đứng chung một chỗ cũng không rét mà run. Trước giờ đã nhiều lần đề cập đến lời nguyền phục tùng của Quỷ Khách và Tu Ma Nhân, nhưng để mà thấy ảnh hưởng rõ rệt nhất thì chính là lúc này, ngay trong nhà chính của Lý thị. Tất cả những người có mặt ở đây đều chung một cảm giác, căng thẳng, nặng nề, thậm chí toàn thân thoát lực, không còn chút nhuệ khí nào nữa.

Mặt người nào người nấy tối sầm lại, ba gian nhà im phăng phắc, không khí có vẻ âm trầm khó tả. Thu Oanh nuốt một ngụm nước miếng, nhìn cái xác rời rạc dưới đất mà nàng không dậy nổi một tia kháng cự, ví như con mồi đứng trước nanh vuốt của kẻ săn mồi, tới nhìn thẳng cũng không dám nữa. Nghĩ lại thì đám tăng nhân lần trước chạm mặt quả nhiên là hàng giả, so với hai kẻ trước mặt kia nàng gần như không cảm xúc, vậy mà đã đánh không lại bọn chúng, xem ra phen này cửa tử khó thoát rồi.

Xoạt!

Có động! Tiểu tử vừa nói xong liền xông tới trước mặt bà bà, nhanh như chớp chộp lấy Khả Uyên, lại nghe chát một tiếng, hắn liền bật lùi ra sau ba bước, xoa xoa bàn tay, có thể thấy một con trạch đỏ ửng hằn lên trên tay hắn. Lão Mẫu thong thả cầm roi mây chống xuống đất, âm thầm ấn Khả Uyên về phía sau, chậm rãi nói:

- Khách không mời mà đến, gϊếŧ người của ta, còn muốn cướp cháu ta? Lý bà bà hôm nay sẽ thay phụ mẫu dạy lại ngươi.

Tiểu tử nhếch miệng cười, chắc lão bà không biết, phụ mẫu hắn đều vì muốn dạy dỗ hắn mà đã xuống suối vàng cả rồi, để hắn tiễn lão bà xuống đấy gặp họ luôn thể! Nghĩ rồi tiểu tử một lần nữa đánh tới, thân thủ của hắn đột nhiên trở lên biến hóa, nhìn như mọc ra ba đầu sáu tay vậy.

Chát! Chát! Chát!

Nhưng cứ động thò tay nào ra đều bị Lão Mẫu vụt trúng, ba lần không trượt phát nào, báo hại hai tay y đều bị ăn roi tới tóe máu. Can tội vừa mới vào trận đã đòi đánh luôn trùm cuối, Lão Mẫu không tự nhiên lại thành người đứng đầu Thượng Sinh, dù có bị ảnh hưởng của lời nguyền phục tùng thì bà bà cũng sẽ không tỏ ra nao núng tinh thần, càng không thể đứng yên chịu chết.

Vô Sắc Nhân thấy tiểu tử kia thoái lui liền bước lên thế chỗ hắn, tuốt kiếm khỏi bao, nhắm ngang cổ bà bà chém tới. Chỉ nghe keng một tiếng chói tai, Dương lão nhất kịp thời lao ra đỡ được một kiếm của y, trông như lão dùng tay không để chặn lại lưỡi kiếm nhưng thực chất bên trong cánh tay đã được bọc bằng một phiến giáp cực kỳ chắc chắn. Dương lão nhất lão cười phá lên, khoái chí nói:

- Lão tam quả nhiên đoán việc như thần, nếu sáng nay ta không nghe lời đệ, khi đi đem theo hộ giáp phòng thân thì chắc bây giờ cũng sợ tới tiểu ra quần rồi! - Chẳng là Huỳnh lão tam buổi tối thường xem một quẻ, thấy hôm nay nhất định có biến cố lớn xảy ra, nên mấy người bên Hạ Sinh đều đã có chuẩn bị trước khi đến đây.

Dứt lời liền đè lưỡi kiếm xuống miết một đường trên phiến giáp, lập tức có tia lửa bắn ra, tiếng roèn roẹt gai người. Trong chớp mắt lão kịp thời áp sát Vô Sắc Nhân, đem bàn tay xòe rộng trước mặt y, trong lòng bàn tay vẽ sẵn ấn chú quỷ kết, một loại chú triệu hồi âm binh từ chính linh hồn sống, điều khiển nó cắn nuốt linh hồn của kẻ đó. Cũng phải nói thêm là Dương lão nhất không dùng vũ khí, lão là một thầy pháp nắm trong tay cơ man phép cấm, đối đầu với lão chính là đối đầu với cả cõi âm.

- Cẩn thận!

Ai đó đã nhanh mắt nhìn ra lưỡi kiếm của Vô Sắc Nhân đột nhiên lách qua người lão nhất, đâm tới trước mặt bà bà. Thì ra quỷ kết không có tác dụng với y, lão nhất thu tay chụp vào lưỡi kiếm, hai bên giằng co ba chiêu, cuối cùng lão nhất bức y lùi lại dăm bước, một bên tay của lão đã chảy máu.

- Là Vô Sắc Nhân của Ái Sát sao? Thiên hạ đồn ngươi là kẻ khiến cho quỷ thần cũng phải kinh sợ, thảo nào quỷ thuật của ta vô dụng, xem ra nhất định phải gọi tới hắn rồi - Đang nói bình thường, tự nhiên lão hít sâu một hơi, sau đó rống lên - LÃO NHỊ!

- Nghe thấy rồi! Tới đây, tới đây!

Lập tức bên ngoài tiếng người hồi đáp, giọng lè nhè như say rượu, tiếp theo liền thấy một lão già gầy tong teo, ăn vận nhếch nhác, khật khưỡng bước vào. Một tay lão cầm bầu rượu, tay còn lại kéo theo một người mặc đồ đen bịt mặt, trông có vẻ đã chết, lão quẳng cái xác xuống sàn, chỉ về phía bà bà mắng:

- Lý tẩu, bà gọi ta tới uống rượu mừng, sao ta tìm mãi không thấy một giọt rượu nào, đã thế bà còn cho người cản ta, ta lỡ tay đánh chết mấy tên rồi, từ sau đừng hòng gọi lão nhị ta tới nữa!

Người này trong Quỷ Khách được gọi là Tiên tửu Hồ lão nhị, không có thủ hạ, cũng không có gia quyến. Xuất thân là cao thủ khai tông lập phái của Ái Sát, nhưng vì nghiện rượu nặng nên bỗng một ngày người trong bang phái không còn thấy lão đâu nữa. Từng có lời đồn lão đã chết, thực chất là do lão gia nhập Quỷ Khách nhưng đó giờ không có hoạt động nào đáng chú ý. Hồ lão nhị mắng xong thản nhiên quay người đi ra cửa, giống như chuyện trong nhà không liên quan gì tới lão vậy.

Vυ't!

Lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, Vô Sắc Nhân lập tức phi thân tới đánh Hồ lão nhị, lưỡi kiếm múa lên loang loáng, sát khí bức người, kình phong áp đảo quần hùng. Y chém đông chém tây, chiêu thức biến ảo tới độ mắt thường không theo kịp, ngay cả tiếng gió cũng không chiêu nào giống chiêu nào.

Nhưng Hồ lão nhị vẫn không chút sứt mẻ, hai mắt lão lúc nhắm lúc mở, chân nam đá chân xiêu, cả người uốn lượn theo lưỡi kiếm, nhìn thì tưởng trúng rồi mà lại hóa ra trượt. Vô Sắc Nhân càng dùng sức đánh tới, Hồ lão nhị càng lả lướt tránh né, loáng cái đã trao đổi mấy chục chiêu, người xem cũng đứng hết lên để nhìn cho rõ.

Đánh tới đánh lui thêm độ dăm chiêu, hồ lão nhất tránh được một kiếm chém xuống vai, đang liêu xiêu thì chân lão vấp vào nhau, cả người bổ nhào về phía Vô Sắc Nhân, y chớp thời cơ thủ thế nhắm mũi kiếm vào chính giữa cổ lão mà đâm. Vừa vặn lúc mũi kiếm chạm đến cổ, Hồ lão nhị liền khựng lại, lão bất ngờ phun hết rượu trong miệng ra, khiến cho Vô Sắc Nhân không kịp trở tay, mặt y bị rượu tưới đầy khắp.

- Hahahah - Tiếng cười giòn tan phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong nhà, tên tiểu tử đi cùng y vừa vỗ đùi vừa cười ngặt nghẹo, thiếu điều lăn ra đất mà cười - Ở đây vui đáo để, không ngờ tứ ca thích giỡn như vậy!

Mấy lời của tên tiểu tử đó ngay lập tức khiến cho Vô Sắc Nhân nổi trận lôi đình, khuôn mặt vốn dĩ vẫn cứng đờ của y dần lộ ra vẻ hung ác, nhãn quang âm độc, sát khí ngùn ngụt bốc lên. Vài người bắt đầu bỏ chạy, nhưng vừa ra tới ngoài liền bị tập kích, xác chết la liệt khắp sân, rất nhiều người mặc hắc phục che kín mặt từ bốn phương tám hướng bủa vây lấy nhà chính, một người trong đó bước ra, hướng Vô Sắc Nhân cung kính nói:

- Bẩm, bên ngoài không còn ai, tổng được mười một cái đầu.

- Không được cho bất kì kẻ nào thoát khỏi đây, bước tới cửa lập tức chém chết, gom tất cả đầu lại cho ta - Nói tới đây y chỉ vào Khả Uyên, tiếp - Bắt sống con nha đầu kia, để ta ép nó khai ra giấu đồ ở đâu.

Tình hình trong nhà chính sau đó liền trở lên loạn thất bát tao, người gặp người đâm, đao gặp đao chém, mạnh ai nấy sống. Lão Mẫu bảo Hà Anh và Thu Oanh nhân lúc đông người hỗn loạn lập tức đưa Khả Uyên cao chạy xa bay, bà bà sẽ bọc hậu cho các nàng, Minh Chính thấy vậy thì xông pha mở đường máu, nói rằng mình có xe ngựa, cả ba mau đi theo hắn. Hà Anh và Thu Oanh muốn bà bà cùng đi, nhưng các nàng vừa ra đến ngoài bà bà liền quay vào trong, nói rằng:

- Lý bà bà ta thân là gia chủ, không thể để khách đến nhà muốn làm gì thì làm, các con không phải là đối thủ của chúng, mau đi đi, ở đây đã có ta lo liệu.

- Nhưng... -Hà Anh nhìn vào bên trong, người chết như ngả rạ, một mình Vô Sắc Nhân chém bay đầu ba người, nếu bà bà ở lại e rằng khó mà sống nổi.

Vừa nghĩ tới đó thì phía sau có một toán áo đen chạy tới, Lão Mẫu quay lại chặn bọn chúng, Thu Oanh toan xông vào hỗ trợ bà bà, nhưng Hà Anh đã kịp thời ngăn muội ấy lại. Khóe mắt ầng ậng nước, nàng lắc đầu, bà bà nói đúng, chúng ta không thể địch lại được đám Tu Ma Nhân đó, với chút sức lực này muốn thoát khỏi đây còn khó, giờ mà không chạy sẽ chỉ uổng mạng, phụ công của bà bà. Vì thế nàng đành kéo Thu Oanh cùng Khả Uyên chạy ra cổng, không dám ngoái đầu lại nhìn thêm lần nào nữa.

Chạy chưa được mấy bước các nàng liền bị tập kích, đường này địch nhân đông như kiến, không thể đi tiếp nên bắt buộc phải vòng ra hậu viện, Hà Anh chân còn đau, trong tay lại không có vũ khí, nàng chỉ có thể ôm lấy Khả Uyên để che chắn vết thương cho nàng ấy. Thu Oanh là người duy nhất có thể chống trả địch nhân, nàng vừa đánh vừa nghĩ cách, được vài chiêu bỗng nàng quay ra nói :

- Ta sẽ dẫn bọn chúng đi đường khác, tỉ mau chạy theo lối kia đi.

Cũng không đợi Hà Anh phản ứng, Thu Oanh liền nhảy vào giữa đám người bịt mặt, nàng tả xung hữu đột kịch liệt, sau khi đã thu hút được một toán địch nhân dồn vào, Thu Oanh lập tức kéo chúng rời đi nơi khác. Hà Anh trong lòng đau xót, nhưng vì vận mệnh đại cuộc đang nắm trong tay mình nên dẫu có phải hi sinh lòng riêng nàng cũng chấp nhận.

Hà Anh dẫn Khả Uyên chạy băng qua vườn cây um tùm bên hông nhà, hai người di chuyển nhanh nhất có thể, chốc chốc lại cảnh giác nhìn quanh, bất cứ động tĩnh nào cũng khiến nàng phải chột dạ. Đang chạy bỗng phía sau vọng lại tiếng lao xao, Hà Anh gia tăng cước bộ, bàn chân nàng đã tê dại đi, bàn tay siết chặt lấy tay Khả Uyên. Tiếng lao xao ngày một gần hơn, nhịn lại đau đớn, nàng kéo tiểu thư lại, bế nàng ấy lên để chạy.

Hự!

Hà Anh vấp chân, trong lòng lập tức lạnh băng đi, còn tưởng mình sẽ ngã thì bất thình lình có bàn tay giữ nàng lại. Hà Anh kinh thần ngoái nhìn, ánh trăng lọt qua kẽ lá, rọi xuống khuôn mặt người đối diện, nàng thầm kêu lên, là Văn Thanh! Dường như y cũng đang rất gấp, không có thời gian giải thích, Văn Thanh đón lấy Khả Uyên, cõng tiểu thư trên lưng, tay dắt Hà Anh, tiếp tục bỏ chạy.

"Tại sao Tu Ma Nhân lại biết Khả Uyên đang ở đây?"

Bỗng Hà Anh nảy ra một câu hỏi, trước đó trong đầu nàng vẫn rối tinh rối mù, đột nhiên Văn Thanh xuất hiện khiến nàng nghi hoặc. Những lời y và Triệu lão gia nói với nhau như tái hiện trước mắt, địa vị, đề phòng, không phục, thái độ ấy liệu có liên quan tới chuyện này? Hà Anh chạy chậm dần, rồi dừng hẳn lại, nàng giật tay rồi đón lấy Khả Uyên trước sự ngạc nhiên của Văn Thanh. Dẫu sao cũng chạy không nổi nữa, Hà Anh uất ức hỏi:

- Tại sao lại là lúc này? Ta đã nói là sẽ giao tiểu thư cho ngươi, sẽ đi cùng ngươi, nhưng tại sao ngươi không đợi đến lúc đó hãy ra tay?

- Ý nàng là gì? -Văn Thanh ra vẻ khó hiểu hỏi.

- Chuyện của Khả Uyên, chỉ có ta, ngươi và Thu Oanh biết, ta đã nghe thấy ngươi và phụ thân nói chuyện. Ta đã biết, người ngươi muốn cưới là Thu Oanh, Lão Mẫu không gả muội ấy cho ngươi, ngươi liền ôm hận, Triệu gia các ngươi cấu kết với Tu Ma Nhân trả thù Lão Mẫu! -Hà Anh triệt để buộc tội.

- Ra là nàng nghi ngờ ta -Văn Thanh giọng nhẹ bẫng, nói - Nàng làm ta đau lòng đấy.

Trong mắt y chợt vằn lên một tia sát khí.