Cảm giác bị quất một trăm cái roi mây vào lòng bàn chân là như thế nào?
Tất nhiên là đau, rất đau, gần như phải hét lên, hoặc không tự chủ được mà giãy giụa điên cuồng. Người nào từng bị roi mây quất, nhẹ thì cũng hằn lên một con trạch đỏ nựng cỡ ngón cái, còn như trong lời nói của Lão Mẫu, quất không nương tay thì hẳn sẽ trầy da rớm máu, xung huyết cả một mảng lớn. Mà đâu chỉ có một hai cái, hẳn một trăm cái mới thôi, chân nào chịu nổi, bảo đánh chết cũng không phải nói quá.
Ấy vậy mà Hà Anh vẫn cắn răng không thốt lên một tiếng, chẳng phải là nàng không biết đau, mà là bởi mấy roi này đánh đâu có oan. Gia quy của Thượng Sinh từ bé nàng đã thuộc nằm lòng, phạt như vậy là Lão Mẫu đã giơ cao đánh khẽ với các nàng lắm rồi, bằng không tội này phải cạo đầu bôi vôi, thả bè trôi sông cho người ta ném đá đến chết. Hành động của Hà Anh và Thu Oanh không đơn thuần là vi phạm gia quy, mà nó còn ảnh hưởng tới thanh danh và uy tín của Thượng Sinh nói riêng và Quỷ Khách nói chung.
Để ý những lời Huỳnh lão tam nói, có thể thấy lão đang giám sát cách bà bà xử trí các nàng, Lão Mẫu dù muốn bao che cũng chỉ có thể giảm án phạt tới mức này, thà rằng đánh gãy chân các nàng còn hơn là phải thấy các nàng chịu chết. Ngay cả việc kéo mọi người rời đi cũng là bởi Lão Mẫu không muốn phải chứng kiến cảnh thương tâm, Hà Anh biết rõ điều này, vì thế mà dù có đau mấy nàng cũng quyết không kêu than.
Nhưng không kêu không có nghĩa là nàng chịu được, roi mây so với dao cứa thì đau dai dẳng hơn nhiều. Chỉ mới bốn chục cái mà hai lòng bàn chân nàng đã sưng đẫy, trông còn như sắp nứt ra đến nơi, huyết mủ lấm tấm đọng thành giọt. Hà Anh nghe tiếng roi vụt đã thành phản xạ, vυ't một cái nàng lập tức nín thở, răng cắn chặt vào nhau, nhưng vẫn không kìm được mà giật nảy mình.
Rất nhanh sau đó hai tai nàng cũng ù cả đi, chỉ còn cảm thấy từng hồi nhói lên dưới lòng bàn chân, đau thót hết cả ruột gan, đầu gối nàng quỳ trên bậc cửa bây giờ đã không còn cảm giác nữa. Đến roi thứ bảy mươi, Thu Oanh bên cạnh nhịn không được, lớn tiếng quát:
- Dừng tay! Ngươi không thấy chân tỉ ấy sắp bị đánh nát ra rồi ư? Ngươi có tư thù gì với tỉ ấy mà xuống tay mạnh như vậy? - Huyết nhục lẫn lộn, quả là nhìn vào cũng giống như một mớ thịt bằm thật.
- Muội đừng làm loạn nữa -Hà Anh gắt lên, vừa thở hao hển vừa nói - Ta dám làm thì dám chịu, nhiêu đây chưa thấm vào đâu cả.
- Tỉ cố chấp vậy làm gì, cùng lắm chúng ta đi khỏi đây... -Thu Oanh bất mãn toan vùng dậy.
- Không được hỗn! -Hà Anh liền gạt đi - Muội quỳ yên đó, còn dám nói nữa thì đừng trách ta từ mặt muội!
Vυ't!
- Ngươi! – trong lúc hai nàng còn đang nói chuyện thì roi mây vẫn vụt xuống, Hà Anh bất ngờ ngã khụy, hai cánh tay vì chống đỡ quá lâu mà mất đi cảm giác, Thu Oanh thấy vậy mới nổi xung, nàng định bạo phát với người kia nhưng lại bị Hà Anh trừng mắt một cái, ngay cả lời ra tới miệng cũng phải nuốt vào trong.
Lại đánh thêm mươi roi nữa, không nói Thu Oanh bên cạnh đã sốt ruột bằng chết, mà ngay cả gia nhân đang thi hành án cũng phải chùn tay, một phần sợ sẽ đánh chết người, phần khác là vì không còn sức để đánh nữa. Hà Anh trước sau vẫn cắn chặt răng, hay tay nàng chống vào đầu gối run run, mười đầu ngón tay bấu chặt, cố quỳ thẳng lưng mà chỉ sau vài roi hai khủy tay nàng liền gập lại, cả người đổ rạp xuống nền nhà. Lần nào Hà Anh cũng gượng dậy được, nhưng mắt nàng mỗi lúc một nặng, nhãn quan mờ dần, cảm giác đau đớn cũng không còn rõ ràng nữa, nàng đoán là mình sắp ngất đi rồi.
Ào!
Hà Anh bừng tỉnh, bị dội cho một gáo nước lạnh còn chưa hoàn hồn thì chân nàng lại nhói lên, vừa rồi nửa mê nửa tỉnh thì không thấy đau, mở mắt ra lại đau muốn ngất đi. Để mà giữ tỉnh táo còn khó, chứ đừng nói tới quỳ thẳng dậy được, xương cốt nàng rã rời, toàn thân vô lực, tới cả thần trí cũng mơ hồ. Dẫu vậy thì việc trụ tới roi cuối cùng vẫn nằm trong khả năng của nàng, cái khó là sau khi đã ê ẩm khắp người, Hà Anh lại phải duy trì tình trạng đó tới khi trời tắt nắng.
Thu Oanh sau khi bị trừng thì không hé răng nửa lời, thậm chí còn mặc kệ Hà Anh bị đánh tới chết đi sống lại bên cạnh, thẳng tới khi không thấy tỉ ấy có động tĩnh gì mới trộm nhìn một cái. Bỗng nàng chột dạ, Hà Anh quỳ thẳng như tượng, đầu gục xuống, hai tay buông thõng, từ đầu tới chân bất động, Thu Oanh khẽ lay vai tỉ ấy, nhưng tuyệt nhiên không có phản ứng gì. Nàng hốt hoảng gọi:
- Đại tỉ, tỉ nghe thấy ta nói không? Tỉ mở mắt ra nhìn ta đi, có nghe ta nói không, mở mắt ra! Đại tỉ!
Giọng nàng lớn dần, vài người ngoài hậu viện sau đó đều nghe thấy, Lão Mẫu vẫn bình thản như không, bà bà chậm rãi nhấp một ngụm trà, tiếp tục cũng Huỳnh lão tam bàn cách xử trí đám tăng nhân. Người duy nhất không thể đứng yên là Văn Thanh, y nhìn lên trời, khéo phải hai canh giờ nữa mới tắt nắng, xong lại nhìn Lão Mẫu, thấy bà bà bỏ ngoài tai tiếng kêu cứu của Thu Oanh, trong lòng đã cuống càng thêm cuống, cuối cùng nhịn không được mà lén lút rời đi. Văn Thanh vòng ra nhà chính, thấy Thu Oanh nửa ngồi nửa quỳ, Hà Anh thì nằm trong lòng nàng ấy, xung quanh có vài gia nhân đứng nhìn mặt ra vẻ ái ngại, nửa sợ chết người nửa sợ Lão Mẫu trách phạt, thành ra không biết phải làm gì.
- Sau đó thì sao? – năm ngày sau, Hà Anh vừa qua cơn hôn mê, nàng cùng Thu Oanh kể lại chuyện hôm đó, cơ bản là quá trình nàng không nhớ rõ vì đã đau tới mụ mị đầu óc, còn tưởng chết luôn rồi.
Lại thấy Thu Oanh thuật tới đây tự nhiên nhìn nàng cười gian, nói:
-Văn Thanh huynh ấy bế tỉ lên như này này – nàng đồng thời làm hành động bế bồng rồi đong đưa qua lại, không để ý khuôn mặt Hà Anh mỗi lúc một sa sầm, tiếp – xong chạy thẳng vào nhà ngang, đặt tỉ xuống giường, cầm chân tỉ lên xem...
- Muội... -Hà Anh nghe mà đỏ bừng cả tai, líu lưỡi gắt – muội làm gì mà để hắn..., bao nhiêu người nhìn thấy thì thanh danh của ta phải làm sao?
- Tỉ quên chúng ta từng đi làm ở kỹ viện sao, chỉ là xem chân thôi mà có gì tỉ phải khó khăn quá vậy – Thu Oanh bĩu môi đáp – với lại tỉ xem chân ta như này, hai cái đầu gối tới giờ vẫn tím đen khác gì bôi nhọ nồi, lúc đó cấp bách sao quản được nhiều như thế, ta còn tưởng tỉ không qua khỏi nữa.
- Ta chưa từng để ai chạm vào người, thà rằng muội cứ mặc ta chết quách đi cho rồi – Hà Anh ôm mặt gục xuống giường tức tưởi nói.
- Có thật chưa ai chạm vào người không? – Thu Oanh càng cười tợn, thầm nghĩ, chẳng phải từng có vị công tử anh tuấn nào đó cũng đã làm y như vậy với tỉ, sao trước khắc cốt ghi tâm mà nay nhanh quên thế.
- Mau cút ra ngoài cho ta – Hà Anh nhận ra ý đồ trong lời nói của muội ấy, vội vàng ngồi dậy xua đuổi – ta không muốn thấy mặt muội nữa, cút ra ngoài đi!
Kétttt
Đang lúc hai nàng giằng co thì cửa phòng mở ra, một gia nhân bên ngoài bước vào, người này đưa tới trước mặt Hà Anh một cái hũ nhỏ, nói:
- Triệu thiếu gia gửi cho tiểu thư.
Thì ra là thuốc xức vết thương, ngày nào cũng như ngày nào, Văn Thanh đều tự thân đến dinh nhà họ Lý để đưa thuốc cho gia nhân đem vào đây. Tuy vẫn là một loại nhưng cốt là y muốn tới hỏi thăm tình hình nàng ra sao, nghe gia nhân nói Hà Anh đã tỉnh thì Văn Thanh liền vui vẻ trở về. Thu Oanh cầm lọ thuốc, cảm thán mà rằng:
- Cùng là bị thương mà tỉ thì thuốc thang đem tới tận giường, ta thì chẳng ai ngó ngàng tới. Mà tỉ xem, đưa nhiều như vậy, không dùng hết chẳng lẽ đổ ra tắm à.
- Muội thích thì giữ lấy mà dùng -Hà Anh nói mà không nhìn đến lọ thuốc một cái.
- Ể, không được, ta là bị bỏng chứ có phải bị đánh nát như tỉ đâu, bệnh nào ra bệnh đó chứ. Nhưng thuốc của vị huynh đài này công hiệu lắm, ta bỏng như vậy mà chỉ mươi ngày đã liền rồi, giờ có thể đi lại. Tỉ rất là có phúc khí nên mới gặp được quý nhân như vậy, đừng phụ công người ta quá, miễn sao mau khỏi là được mà - Nói rồi Thu Oanh dúi lọ thuốc vào tay Hà Anh.
Nàng cầm lên xem, không biết thuốc này làm từ cái gì mà mùi không hắc, lại thơm dịu, xức lên rất mát, vết thương của nàng ấy vậy mà đã đóng vảy, không có dấu hiệu mưng mủ, người cũng không còn nóng sốt nữa. Tuy lúc đó có hơi vô phép, nhưng đúng là cứu người hơn cứu hỏa, giả như Văn Thanh vì mấy chuyện lễ nghi phép tắc mà chần chừ, có lẽ nàng sẽ phải nằm liệt giường lâu nữa, hoặc tệ hơn là hết luôn cơ hội cứu chữa. Tới đây vẫn nên tìm y hậu tạ.
- Từ hôm đó Lão Mẫu có tới thăm ta không? -Hà Anh gác chuyện kia qua một bên, hỏi.
- Không có, Lão Mẫu không quan tâm gì tới chúng ta đâu, tỉ bị đánh tới thập tử nhất sinh như vậy, ta thì thương tích đầy người, mà bà bà chưa từng hỏi thăm một lời nào. Nhận lỗi thì cũng nhận rồi, phạt cũng phạt rồi, còn muốn gì nữa chứ -Thu Oanh hừ lạnh đáp.
Hà Anh thở dài, Lão Mẫu giận cũng đúng thôi, hai nàng phạm tội tày đình như vậy, nghĩ quay về nói hai tiếng xin lỗi, chịu một trận đòn là xong sao. Lão Mẫu không ngăn Văn Thanh chữa chạy cho nàng là đã quá rộng lượng rồi, có trách thì phải trách các nàng khiến Lão Mẫu phải lao tâm khổ tứ bao năm nay, đừng nói đánh trăm roi, có chặt hai chân này đi cũng đáng. Lại nghe Thu Oanh than thở:
- Giờ á, Lão Mẫu chỉ còn biết tới Uyên nhi thôi, ngày nào cũng cùng Uyên nhi đi chợ, nấu đồ ăn ngon cho Uyên nhi, may quần áo đẹp cho Uyên nhi, cứ như Uyên nhi mới là cháu ruột của bà bà vậy.
- Vậy cũng tốt, tiểu thư ít ra còn giúp bà bà khuây khỏa, đi ra đi vào có tiếng trẻ con cũng vui -Hà Anh trầm ngâm nói - Với cả ta đang như vậy, không biết bao giờ mới khỏi mà đưa tiểu thư về kinh thành.
- Ta cũng đang lo, theo tỉ thân thế của tiểu thư có nên nói cho Lão Mẫu biết không?
- Đừng nói, việc này do chúng ta tự chuốc lấy, có dính líu tới Tu Ma Nhân và triều đình, nói ra sẽ liên lụy tới Lão Mẫu cùng toàn gia, ta sợ là việc hành sự sẽ khó khăn hơn.
Thu Oanh cũng gật đầu, nghĩ đoạn lại nói:
- Nhưng không thể kéo dài mãi được, tiểu thư sớm muộn cũng sẽ đòi về kinh thành, chân của tỉ còn lâu mới khỏi được, đến lúc đó ta sẽ một mình đưa tiểu thư đi.
- Không được -Hà Anh lập tức phản đối, nói - Ta sẽ nghĩ cách để kéo dài thời gian, muội đi một mình ta không yên tâm đâu.
Kétttt
Bỗng lại thấy cửa mở hé, một khuôn mặt xinh xắn ló vào, thì ra là Khả Uyên, thấy hai vị tỉ tỉ đều ở đó nàng liền mừng rỡ, reo lên:
-Hà Anh tỉ tỉ dậy rồi! Tỉ đói không, ta có món này ngon lắm, Lão Mẫu nấu nhiều quá ta ăn không hết, để dành cho hai tỉ đấy.
Nói rồi Khả Uyên lễ mễ bưng vào một cái khay, trên có hai bát nước lõng bõng, là chè sắn nóng. Vừa đưa lên miệng Hà Anh liền rưng rưng nước mắt, mùi vị này bao năm không đổi, vẫn thơm bùi ngọt dịu, lại thoang thoảng hương nhài như thuở ấu thơ. Mùa này không ai làm chè sắn nóng, nhưng vì nàng khoái khẩu nhất là món này nên ngày nhỏ lúc nào cũng đòi ăn, sau khi rời khỏi nhà thì không khi nào còn nhớ tới nữa. Người vẫn nhớ chắc chỉ có Lão Mẫu.
Đang ăn Thu Oanh lại nhớ ra một chuyện, nàng đặt bát xuống, nói:
- Tỉ có nhớ Minh Chính của Phạm thị không? Người bên Trung Sinh mà hồi đó ta hay chơi cùng, dáng cao cao, da trắng xong lúc nào cũng cắp sách bút qua đây đòi dạy chữ cho ta mà ta không học ấy.
Hà Anh nhớ mang máng, hình như có một thiếu niên như vậy, nhưng nàng không để ý nên không biết đó là ai. Thu Oanh nhanh nhảu tiếp:
-Minh Chính đó bây giờ đã thành người đứng đầu chi Trung Sinh, ngang hàng với các lão tiền bối rồi - Là bởi sau cuộc thảm sát năm xưa nên Trung SinhQuỷ Khách không còn lại mấy người, dạo gần đây đều nhờ Phạm gia đứng lên khôi phục nên chi Trung Sinh mới có ngày hôm nay, tuy không phải quá xuất chúng nhưng Minh Chính cũng là một kỳ nhân trong toàn phái.
- Quả là tài không đợi tuổi, muội đã gặp lại huynh ấy chưa?
- Hôm qua ta vừa gặp xong, ban đầu ta không nhận ra, là huynh ấy hỏi ta trước, tỉ mà nhìn cũng không thể nào nhận ra được đâu. Từ dáng dấp đến tướng mạo đều rất quan cách, mới đầu ta còn tưởng là quân triều đình tìm tới cơ đấy.
Mười mấy năm không quay lại, tới cả đá tảng còn thay hình đổi dạng, huống chi là mặt người. Nhân sinh biến đổi khôn lường, trong đó vài người chỉ diện mạo là khác đi, nhưng cũng có vài người đã thay lòng đổi dạ. Âu cũng do vận đổi sao dời, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, chân tâm vì thế muốn giữ cũng chẳng dễ dàng.
Năm ngày nữa chầm chậm trôi qua, Hà Anh bấy giờ mới biết hết cảm giác nhức nhối cùng tê buốt nó kinh khủng thế nào. Nàng phải nằm yên trên giường liền mười ngày, vận động mạnh nhất là ngồi dậy, hai lòng bàn chân và hai đầu gối vẫn chưa có cảm giác, tất cả những gì nàng thấy chỉ là đau như bị kim châm suốt dọc cẳng chân. Trong khi đó Thu Oanh đã có thể đi lại được bình thường, nghe chừng thương thế của nàng ấy đã ổn định, điều này dấy lên trong lòng Hà Anh một sự lo lắng rất mãnh liệt.
Tới đây mà Khả Uyên đòi về kinh, Thu Oanh chắc chắn sẽ đưa tiểu thư trốn đi, họa có trời sập mới cản được ý định của muội ấy, tất nhiên Lão Mẫu không phải ông trời, và án phạt kia cũng không đủ sức khiến muội ấy biết sợ mà lui. Chưa kể lần này ra đi sẽ không hẹn ngày về, nếu vậy nàng biết đi đâu mà tìm, Lão Mẫu đã tuổi cao như vậy, chẳng lẽ lại bắt bà bà tiếp tục những tháng ngày héo hon vì chờ đợi hai nàng. Quả thật là tiến thoái lưỡng nan, chân đau mà đầu cũng đau, nghĩ mãi vẫn không ra cách nào vẹn toàn cả.
Ngồi một chỗ nhiều khiến Hà Anh càng bí bách, nàng liền lết dậy, cố được dăm bước ra tới cửa thì đau quá không đi nổi nữa, nàng đứng dựa vào cột gỗ thở. Hai đầu gối do trước đó phải quỳ lâu đến giờ vẫn sưng lệch cả khớp, muốn ngồi xuống cũng khó, thành thử nàng chỉ có thể đứng nghiêng ngả bám mỗi chỗ một chút, vậy mà loay hoay cũng ra được tới bậc thềm. Hà Anh nhìn quanh không thấy ai, nghĩ bụng đường đường là một Quỷ Khách, chinh chiến giang hồ bao năm mà giờ lại phải chờ người tới giúp mới xuống được ba cái bậc thang này sao, lẽ nào lại phế nhân đến như vậy!
Nghĩ rồi nàng tự mình bước xuống, một bậc, hai bậc, mồ hôi trán đã túa ra lấm tấm, nàng bặm môi từ từ thả tay khỏi cột gỗ, nhấc chân bước xuống bậc nữa. Bỗng vết rách dưới bàn chân nàng bị động, cảm giác nó vừa vỡ ra, cơn đau như sét đánh nhoằng một cái xuống người nàng, Hà Anh không kịp chuẩn bị, kết quả hẫng chân ngã nhào ra đất.
- CẨN THẬN!
Có tiếng người kêu lớn, tiếp theo nàng cảm thấy mình vừa khựng lại, thân thể còn cách mặt đất chỉ một cánh tay nữa. Ngay lập tức Hà Anh liền được đỡ dậy, người mà nàng nhìn thấy lúc đó, kì lạ thay lại là Văn Thanh. Nhưng cơn đau ập đến cuốn theo tất cả suy nghĩ trong đầu nàng, Hà Anh đứng không vững, một bên chân bắt đầu có máu thấm ra. Văn Thanh vội dìu nàng ngồi xuống, y đưa cho Hà Anh một thứ giống như rễ cây tươi, bảo rằng nhai nó sẽ bớt đau, nghĩa là cũng có tác dụng, nhưng bởi thứ này đắng quá nên chỉ làm nàng tạm quên đi cái đau mà thôi.
Văn Thanh toan kéo chân Hà Anh ra xem vết thương, bỗng nàng thốt lên:
- Cái đó không tiện.
Y nhìn nàng một cái, ánh mắt liền trở lên lúng túng, vội lùi lại nói:
- Tại hạ thất lễ, cô nương ngồi yên đây để tại hạ tìm người tới giúp.
- Không cần đâu -Hà Anh xua tay, nàng tự tháo vải băng dưới bàn chân, hướng Văn Thanh khẩn thiết hỏi - Nếu huynh không phiền thì xem hộ ta vết thương này bao lâu sẽ khỏi?
- Mới khép miệng và đóng vảy một lớp mỏng thôi, do vết thương ăn sâu vào thịt nên chỉ cần động nhẹ cũng có thể khiến miệng nó vỡ ra, cô nương tốt nhất không được đi lại trong mười năm ngày tới, còn muốn khỏi hẳn thì ít nhất phải đợi một tháng.
Văn Thanh thở dài, nhìn lòng bàn chân không còn ra hình dạng của Hà Anh mà xót xa, tiện tay y lấy thuốc xức lên. Không thấy Hà Anh đáp, y nhìn nàng, nhận ra nét mặt phảng phất u buồn, ánh mắt ưu tư, dường như là rất thất vọng về câu trả lời của y. Văn Thanh vội nói đổ đi:
- Thời tiết đang nóng không nên băng kĩ, ban ngày cứ một canh giờ xức thuốc một lần, tối đắp lá trước khi đi ngủ, tĩnh dưỡng tốt sẽ nhanh khỏi hơn.
- Ta có thể nhờ huynh một việc được không? - Trong mắt Hà Anh ánh lên một tia quả quyết, Văn Thanh gật đầu, nàng tiếp - Chuyện này vốn không thể cho ai biết, nhưng giờ ta lực bất tòng tâm, muốn tìm một người đáng tin tưởng để giao phó, xin huynh giữ kín giúp ta.
Văn Thanh nghe nàng thuật lại một lượt, không ngờ phía sau vẻ tư lự đó là một bí mật lớn như vậy, kể xong Hà Anh mới nói:
- Việc này chỉ có ba người chúng ta biết, huynh giúp ta coi như ta chịu ơn huynh, về sau muốn ta báo đáp thế nào tùy huynh định đoạt.
- Chỉ cần một câu, nàng tin tưởng ta, ta nhất định sẽ làm, một việc này hay cả đời này nàng giao phó cho ta cũng vậy, Văn Thanh ta đều nguyện ý.