Luyện Hồn

Phần 1 - Chương 26

Núi Tùng nằm ở mạn tây kinh thành, thẳng đường lớn đi ngựa nửa tháng là tới. Như Đình Thiên đã nói, sau khi giải quyết xong việc của mình, công tử sẽ đi cùng Tử Phàm về Bách Tùng miếu. Hiện bốn người còn cách núi Tùng ba ngày đi ngựa, đường đèo đổ dốc quanh co, ngựa phi nước đại vun vυ't như bay.

Lại nhắc việc của Đình Thiên, tròn một tháng trước công tử gặp được tiên nhân trên Bạch Mộc Lương Tử sơn, giải thoát được cho mẫu thân, đồng thời ở lại bảy ngày để theo trưởng tộc Đắc gia chế ngọc luyện hồn. Quá trình không cần nói nhiều, theo lời tằng tổ, Đình Thiên ngày đêm vào núi nhặt đá, bà lão nói, có thể luyện thành hay không còn tùy vào ý trời, công tử đi tìm một mảnh ngọc thạch về đây, bà sẽ luyện cho.

Tìm ngọc thạch trong núi đá khác gì mò kim đáy bể, Đình Thiên một ngày đào được cả nghìn viên, có lớn có nhỏ, nhưng không viên nào ưng ý. Tới ngày thứ tư, sáng hôm ấy công tử vác giỏ vào núi, lúc đi trên cầu gỗ thì nghe tiếng rào rào từ trên đổ xuống, ngửa mặt nhìn liền thấy đá trên đỉnh núi sạt xuống. Công tử đang định thoái lui, lại thấy ở giữa cầu là đứa trẻ ở hôm trước dẫn đường đến nhà Đắc gia. Đình Thiên vội vã lao tới đón lấy đứa trẻ, tai nghe tiếng đá lở ầm ầm trên đầu, công tử né được mấy khối, rất nhanh liền tới được đầu bên cầu bên kia.

Đứa trẻ cảm cái ơn cứu mạng của công tử, liền lấy trong túi ra một mảnh đá màu hổ phách, hình quả trứng, nhỏ bằng hai ngón tay, bên trong có vân trắng. Đình Thiên nhớ đến lời của tằng tổ, nghĩ duyên cuối cùng cũng đến, công tử nhận ngọc thạch và tới gặp tộc trưởng Đắc gia. Bà lão cầm viên đá lên xem, lại có lời khen tới công tử, đây là hổ phách ba trăm năm, chỉ có thể đào ra sâu trong lõi núi đá.

Tằng tổ dùng hai ngày tiếp theo để chế ngọc, tới hôm cuối cùng liền gọi Đình Thiên vào, dùng phép nhập hồn cho công tử, sau đó bốn người từ biệt bà lão cùng Thị Dung để xuống núi. Theo cầu thang trong núi thẳng một mạch xuống tới mặt đất, ra đến ngoài thì quang cảnh đã khác, không thấy hồ Bạch Tâm đâu nữa.

Lại đi hai ngày trong rừng, đang lúc Quốc Trí săn thú rừng làm lương thực, có gặp được một người đi đặt bẫy thỏ, người đó nhiệt tình dẫn đường cho bọn họ, rất nhanh công tử đã đến một thôn trại. Bên trong dân cư đông đúc, nhà sàn cao hơn cây, gà lợn thả chạy đầy đất, trẻ con đứa nào cũng trắng trẻo mũm mĩm.

Đình Thiên mua lại của thôn dân bốn con ngựa, họ không dùng tiền để trao đổi, thay vào đó Quốc Trí và Bá Dũng phải đi săn lấy bốn con lợn rừng lớn cho họ. Hai hộ vệ đi một ngày, tới tối liền tay không trở về, thôn dân hỏi thì một người nói mau vào rừng khiêng lợn về, bọn họ săn được tổng là năm con, đều nặng ngang một con ngựa nhỡ. Vì thế mà quãng đường tiếp theo bốn người có ngựa để đi, từ cuối mạn bắc xuyên sang mạn tây là mười ngày đi ngựa, hiện đã đi được bảy ngày.

Cánh tay của Tử Phàm chưa phục hồi được, từ khi xuống núi hắn vẫn luôn phải phủ vạt áo che đi. Đã lâu hắn không về Bách Tùng miếu, nhìn mây trời non nước mà cảm giác bồi hồi. Ba ngày trôi rất nhanh, núi Tùng xanh thẫm hiện ra trước mắt, đất đồi ở đây chỉ hợp trồng loài cây lá kim vững trãi ấy, ngoài ra tới cây bụi cũng không mọc được. Tử Phàm buộc ngựa ở chân núi, bốn người đi bộ một đoạn liền thấy một cầu thang đá dẫn lên trên, lối đi này do sư phụ làm, lúc làm tới đây thì Tử Phàm xuống núi, sư phụ từ đó không nghĩ tới việc làm bậc đá nữa.

Bách Tùng miếu không có gì đặc sắc, sân trước đầy lá cây trút xuống, cửa miếu khép hờ, bên trong mạng nhện giăng kín, rõ ràng là từ lâu không có ai ngó ngàng tới miếu này. Bốn người dọn dẹp trong ngoài một lượt, sau đó mới thắp đèn, nhóm bếp lên thổi cơm ăn. Ăn xong liền ngồi quanh đống lửa uống trà nói chuyện.

- Công tử có định trả thù cho mẫu thân không? – Tử Phàm hỏi.

Đình Thiên nhấp một ngụm trà, công tử lắc đầu, nói:

- Kẻ đó hại ta, ta lại hại kẻ đó, cứ như vậy tới bao giờ mới hết nghiệp. Ta không thể để thù hận che mắt, quốc gia đang đối mặt với thù trong giặc ngoài, việc riêng không đáng để bàn đến.

- Vậy công tử sẽ về kinh nhậm chức sao?

- Không. Ta nghe nạn dân dọc đường nói biên giới phía bắc đang bị giặc Minh tràn sang cướp bóc, ta sẽ tâu lên phụ thân, cho dẫn quân đi dẹp giặc. Là thân nam nhi, nếu phải quanh quẩn đấu đá trong cung, ta thà chết trận ngoài xa trường.

Tử Phàm trầm ngâm, hắn nghĩ tới chiến trận, người trẻ tuổi này quả nhiên khảng khái, nếu nối ngôi sau này ắt hẳn sẽ thành minh quân.

- Ngươi có định ở lại đây không? – Đình Thiên bấy giờ lại hỏi.

- Nếu được, xin công tử cho bần đạo theo ngài ra chiến trận, được sống mái với quân giặc.

- Ngươi không quen chuyện binh đao, ra trận chỉ uổng mạng. Nếu muốn theo ta, chi bằng đợi khi ta thắng trận trở về, sẽ tới đây tìm ngươi.

Tử Phàm nhìn công tử, lại nghĩ số phận hắn rốt cuộc vẫn là cô độc. Đình Thiên lấy trong túi ra một vật, đưa đến trước mặt hắn, nói:

- Ngươi giữ cho ta vật này, chiến trường binh đao loạn lạc, ta không biết nhờ ai, đành phiền tới ngươi.

Đó là mảnh ngọc hổ phách, Tử Phàm lập tức từ chối, công tử liền bảo hắn:

- Ta sẽ sớm quay lại lấy đồ, ngươi nếu coi ta là bằng hữu, thì đừng từ chối.

****

“Tiếng mưa rả rích.”

“Tiếng cửa mở.”

Két…t…

- May mà gặp được ngôi miếu này, nếu không, chắc đêm nay chúng ta phải ngủ lại ngoài trời rồi – người đàn ông vừa đẩy cửa vào, liếc mắt nhìn không gian tăm tối bên trong, lời nói thốt ra thực lòng là muốn an ủi người đứng phía sau – đã đi tới chục dặm mà không tìm được một nóc nhà, nhìn sắc trời có khi còn mưa tới mai, ha, nghỉ lại đây cũng không quá tệ.

- Vậy có được không? Giữa chốn thâm sơn cùng cốc như này lại xuất hiện một ngôi miếu, xung quanh đều không có dân cư sinh sống, lấy ai ra mà thờ cúng. Hơn nữa, từ ngoài vào trong hoang tàn lạnh lẽo, nhìn thế nào cũng thấy, từ lâu miếu này không còn được dùng để thờ cúng rồi – người phía sau lên tiếng đáp lại, giọng nói lanh lảnh, nghe ra là một cô gái tuổi còn trẻ.

Mặc cho người đàn ông bước đã qua ngưỡng cửa đi vào bên trong, nàng vẫn đứng dưới hiên, ánh mắt lưỡng lự.

- Là nàng không biết đó thôi, đây gọi là miếu thờ thần núi, tuy vắng nhưng rất linh thiêng. Nơi chúng ta sắp qua là núi Tùng, vì đất chỉ trồng được cây Tùng nên người dân phải chuyển ra xa để sinh sống, vậy mới có đất canh tác.

Người đàn ông đánh bùi nhùi lên, quầng sáng khum khum không đủ chiếu ra phân nửa khung cảnh trước mặt. Vừa nói người đó vừa cao tay giơ chút ánh sáng lên quá đầu, ngừng một lát mới tiếp:

- Đây, nàng xem, trên hoành phi có đề “Bách Tùng miếu”, hương án vẫn còn sạch sẽ, không đến nỗi bỏ hoang quá lâu, vả nữa vẫn còn người vào rừng kiếm củi hay săn bắn, ông thần này xem ra cũng có việc để làm mà.

Lời người đàn ông có vẻ đã thuyết phục được cô gái, lại thêm ngoài trời mưa càng nặng hạt, hơi lạnh như đang chạm tới da thịt, khiến cho nàng phải bạo chân tiến vào. Có chút bất an ẩn hiện sau ánh mắt nàng, trong miếu tối và tĩnh lặng vô cùng, tiếng mưa rơi bên ngoài, qua tầng cửa đều bị chặn lại, ngay cả tiếng thở của hai người, nàng cũng không cảm thấy.

- Đường cũ bị đất lở rồi, nếu không chúng ta đã không phải đi đường vòng thế này, nàng đừng lo, đêm nay có ta thức trông cho nàng, không có dã thú nào dám quấy phá đâu – người đàn ông nhặt quanh nền miếu được một ôm cành khô cùng rơm rạ, nghe giọng có phần cao hứng hơn trước.

- Thϊếp không sợ dã thú, chỉ là… - Cô gái nhìn một lượt quanh gian thờ, trong này không thể nói là rộng rãi, hương án đặt giữa, hai bên là hai cây cột chống đã sứt mẻ mục nát, nhìn tiếp thì chỉ thấy một mảnh tối đen, không biệt nông sâu cao thấp thế nào – mà chàng thử nói xem, có ma quỷ trên đời này không?

Dứt lời thì phía sau bỗng có ánh lửa bùng lên, người đàn ông đang cúi xuống thổi cho củi bén lửa, nghe cô gái hỏi thì ngẩng đầu, biểu cảm có phần ngạc nhiên. Nghĩ thế nào mà người đó lại đứng dậy, tay vẫn cầm cành củi giờ đã trở thành cây đuốc, tiến về phía cô gái đang đứng, người đó lia đuốc quanh một lượt, nói:

- Đừng mạo phạm, đây là miếu thờ, nói tới ma quỷ không sợ bị thần thánh trách phạt sao.

Ánh lửa lia tới đâu, nơi đó bừng sáng lên giây lát, đủ để hai người hình dung ra xung quanh như thế nào. Ngay cạnh họ có một chiếc bàn vuông, tiếp đến là cột chống có treo câu đối, sơn son thếp vàng đã mai một hết, chỉ còn là mặt gỗ gồ ghề. Qua cột liền tới hương án, tượng thần trạm khắc thô sơ, mạng nhện chăng không nhìn ra diện mạo, bát hương nguội lạnh, thưa thớt vài thẻ nhang tàn, nhưng xung quanh lại sạch sẽ. Cảm giác có ai đó vừa lau vội những bụi bặm bên trên, trong không khí còn vẩn lên một tầng sương mỏng.

Từ hương án nhìn đi, bên kia là cột chống, cũng có treo câu đối, khoảng tối phía sau dường như trống không, hoặc như có một khuôn mặt ma quái vừa ló ra. Cô gái bỗng giữ lấy cánh tay đang cầm đuốc của người đàn ông, hai mắt nàng mở lớn, nơi ánh lửa vụt qua lại chìm vào bóng tối. Nàng kinh thần sợ hãi, miệng run run hỏi:

- Chàng… có thấy không?

- Ai? – ngay lập tức người đàn ông lia đuốc về chỗ cũ, nhưng ở đó giờ chỉ còn một khoảng tối đen. Hai người nhìn nhau, ánh mắt nghi hoặc, khuôn mặt đó trắng như tượng, hố mắt sâu không tròng, cái đầu xoay ngang, từ phía sau cột ló ra nửa khuôn mặt, còn như lơ lửng trong không trung, mà chỉ chớp mắt liền biết mất. Có thể là người được không?

Vừa tự hỏi, dưới ánh đuốc nhập nhòe, sau hương án bỗng hiện ra một bóng trắng, nhưng rất nhanh lại không thấy đâu nữa. Cô gái từ khi nào đã lùi về phía sau lưng người đàn ông, cảm giác nơi này có gì đó rất mờ ám, ánh đuốc lay động dữ dội, nhưng tuyệt nhiên không có chút gió nào thổi qua.

Có tiếng ngâm nga ở đâu vọng lại giữa hư không, lúc xa lúc gần, trong giọng điệu còn đem them vài phần bi lụy thống thiết, giống như oán trách mà cất lên. Cô gái nghe tới toàn thân run rẩy, rõ ràng là tiếng ma hờn, dạo gần đây chiến tranh loạn lạc, đâu đâu cũng thấy xác chết, chính vì thế mà họ cũng phải bỏ làng bỏ xóm để đi tha hương, không ngờ lại gặp phải cảnh ma trêu quỷ ghẹo ở đây.

- Đường không còn xa nữa, chúng ta… hay là chúng ta đi thôi, nơi này không thể ở lại được – cô gái vội níu tay người đàn ông, như chợt nghĩ ra điều gì, nàng lại mở tay nải, lấy ra một bọc lá khô, chân bước thật nhanh đến trước hương án, nàng đặt lại bọc lá và giục người đàn ông rời đi.

- Nàng vừa làm gì vậy? – ra tới ngoài miếu, người đàn ông mới cất tiếng hỏi.

- Đó có thể là người chết trận hóa thành, thϊếp làm vậy là mong người đó nhận chút lòng thành mà phù hộ cho đoạn đường sắp tới của chúng ta yên ổn – cô gái dứt lời liền nở một nụ cười, trong bóng tối mà vẫn thấy được vẻ thanh thoát và dịu dàng hiện lên trên khuôn mặt nàng.

“Tiếng bước chân vội vã trong mưa...”

- Lần này cũng không phải.

Nhìn ánh đuốc xa dần trước mắt, Mạnh Tử Phàm tay giữ bọc lá, trong có một nắm cơm đã nguội, chút muối vừng rắc bên trên, mùi thơm dân dã bay ra khiến hắn muốn giữ mãi bọc lá trong tay. Đã qua bao lâu rồi, hắn mới lại thấy có người tới đây, bản thân hắn không phải quỷ thần, nhưng hắn vẫn mặc nhiên coi miếu này là nhà, và dù không còn ai tới nữa, hắn cũng sẽ không rời đi.

Vì hắn phải đợi, có người giao cho hắn một vật, nói với hắn một câu, sau đó thân chinh ra trận, Tử Phàm hắn vì thế mà muốn ở đây đợi người đó trở về.

“Đình Thiên, ngươi thân là hoàng tử, nhưng chưa từng bạc đãi ta, cũng từ lâu ta coi ngươi là tri kỷ, bản thân nhiều lần tự hỏi, không rõ ý ngươi như thế nào.

Một đạo sĩ vô danh như ta, gặp ngươi là may mắn, có thể ngươi đối với lời hứa năm xưa không còn để tâm, nhưng ta không trách ngươi. Tử Phàm ta đợi được.

Ngọc trong tay ta vẫn sáng, đã qua bao nhiêu năm, nhưng ta không nghĩ bản thân đủ phúc phận để giữ nó, càng không dám nghĩ ngươi đã bỏ thân nơi sa trường. Đình Thiên, ta thật muốn tìm người, vật cũ trả về chủ, ngươi còn người quan trọng cần bảo vệ, thứ quý giá này ta tuyệt đối không thể nhận về mình...”

****

Sau khi từ biệt Tử Phàm, Đình Thiên cùng hai hộ vệ tướng xung trận tại biên giới phía bắc, công tử dẫn ba nghìn quân đánh đuổi giặc Minh sang xâm chiếm bờ cõi nước ta. Chiến tranh nổ ra, quần nhau triền miên ba tháng, quân Đình Thiên đại bại. Thế giặc tràn lên như vũ bão, lại có thêm hậu thuẫn của nội gián trong doanh trại, ngày đêm tuồn tin tức sang bên địch, Đình Thiên cầm cự thêm mười ngày, liền phải rút quân chạy về vùng trung du.

Dọc đường Đình Thiên bị tập kích ba lần, mỗi lần tổn hại vài chục binh lính, kẻ tập kích thực chất không phải quân giặc, Đình Thiên lúc đó mới biết mình đã tin tưởng nhầm người. Bá Dũng theo giặc phản lại quân triều đình, dấy binh nổi loạn, khiến lòng người ly tán. Nhuệ khí sụt giảm, rất nhiều binh lính đứng về phe Bá Dũng, âm thầm tìm cơ hội mưu sát Đình Thiên.

Còn cách cửa sông Mã vài dặm, quân Bá Dũng liền vây đánh một trận kịch liệt với Đình Thiên. Công tử một bên tay trọng thương, ngựa mất, quân sĩ còn chưa tới mười người, trong lúc nguy cấp liền được Quốc Trí xông pha mở đường máu cứu thoát. Toán quân chạy được nửa canh giờ, phía sau nghe rõ mồn một tiếng vó ngựa rầm rập, kẻ địch đã sát sau gáy, tính mạng Đình Thiên giờ như chỉ mành treo chuông.

- Hoàng tử, phía trước là cửa sông, hoàng tử hãy chạy vào đường nhỏ trong rừng để tới đó, chúng thuộc hạ sẽ ở đây cầm cự với bọn phản tặc kia.

Quốc Trí đang chạy đột nhiên dừng lại, cứ vừa đánh vừa chạy e sẽ không kịp, chi bằng hắn ở lại chặn đường địch, để Đình Thiên có thời gian qua sông. Đình Thiên quát lên:

- Không ai được ở lại, sống cùng sống, chết cùng chết.

- Xin hãy nghe thuộc hạ, tương lai nước nhà còn phải nhờ vào một tay hoàng tử gánh vác, người không thể bỏ mạng ở đây, chúng thuộc hạ được theo hoàng tử ra chiến trận, có chết cũng mãn nguyện. Hoàng tử hãy mau đi đi.

- Ai dám kháng lệnh ta! Đừng nhiều lời, tất cả tiếp tục đi.

- Hoàng tử! – Quốc Trí chống đao khụy gối, đầu gục sát chân Đình Thiên, khẩn thiết nói – Nếu không bảo vệ được hoàng tử, thuộc hạ có chết cũng không nhắm mắt, nhược bằng hoàng tử thoát được nạn này, dù phải phanh thây thuộc hạ cũng cam lòng. Xin hoàng tử cho thuộc hạ được toại nguyện.

- Ngươi….

Đình Thiên nghẹn họng, công tử kéo Quốc Trí đứng dậy, hắn lập tức quỳ rạp xuống khấu đầu, tiếng giặc reo hò đã vang dội, nếu còn còn chần chừ tất cả sẽ chết vô ích. Toàn bộ thuộc hạ đều quỳ gối xin Đình Thiên hãy rời đi, công tử lòng đau như cắt, nắm chặt vai áo Quốc Trí mà khóc lên một tiếng:

- Đại huynh! Ta chỉ có một mình đại huynh là ngươi, giờ ngươi muốn bỏ ta mà đi sao?

Quốc Trí nghe Đình Thiên gọi mình như vậy, nước mắt cũng trào ra, giữ tay công tử, nói:

- Thân làm đại huynh mà không bảo vệ được tiểu đệ, chẳng phải rất đáng chết sao.

Đình Thiên càng giữ chặt, Quốc Trí phải giật tay công tử ra, hét lên:

- Xin hãy đi mau!

Gạt nước mắt, Đình Thiên quay lưng chạy vào con đường nhỏ trong rừng. Quốc Trí nhìn tới khi không thấy bóng công tử mới cầm gươm lên, phía sau bụi tung mù mịt, đoàn kị binh rầm rập kéo tới. Đi đầu là Bá Dũng, hắn lớn tiếng quát:

- Mau giao Đình Thiên ra đây cho ta!

- Phản tặc! Ta thật có mắt như mù, coi ngươi như em trai, để bây giờ ngươi theo giặc, ngươi còn mặt mũi làm người nữa không! – Quốc Trí chĩa gươm thẳng mặt Bá Dũng chửi.

- Câm miệng! Ta là tôn thất nhà Trần, không bao giờ chịu cúi đầu làm trâu ngựa cho nhà Lê, giờ ta muốn đòi lại giang sơn của cha ông, các ngươi tận số rồi.

- Ta nhổ vào thứ dòng dõi của nhà ngươi, hoàng tử xem ngươi như huynh đệ, chưa từng bạc đãi ngươi, vậy mà ngươi lấy lòng tiểu nhân mưu hại hoàng tử. Bất trung bất nghĩa!

Keng!

- Còn già mồm, ta phải gϊếŧ ngươi trước mới hả dạ - Bá Dũng từ trên lưng ngựa múa song kích, liên tiếp đâm tới trước mặt Quốc Trí.

- Thằng phản tặc này, hôm nay ta sẽ dạy dỗ lại ngươi! – Quốc Trí gầm lên một tiếng, gươm phạt ngang hai đường, đem song kích trong tay Bá Dũng hất văng đi.

Bá Dũng nghiêng người rút gươm, lại từ trên ngựa nhảy xuống áp sát Quốc Trí, hai bên giao đấu mười mấy chiêu, vũ khí va nhau choang choang, ai cũng hùng hổ xông đến, một chiêu cũng không nhường. Người theo Quốc Trí cũng tràn lên đánh, hai bên quân sĩ chênh lệch, một người cùng lúc phải địch với hai ba kẻ thù, rất nhanh liền bị chúng tiêu diệt.

Quốc Trí vừa chém được vào tay Bá Dũng, chân hắn liền bị mũi kích xuyên qua, phía sau có người đánh lén, hắn cả giận quay lại chặt đứt tay kẻ đó, đem mũi kích rút khỏi chân. Bá Dũng thừa cơ liền phóng gươm tới, nhắm thẳng đầu Quốc Trí mà bổ xuống. “Rắc” một tiếng, kích trong tay Quốc Trí liền vung lên chặn được sát chiêu, hắn trước đó còn có ý nương tay với Bá Dũng, nhưng thực sự kẻ kia đã mất hết nhân nghĩa, Quốc Trí lúc này mới dốc hết sức đánh tới.

Lại giằng co thêm một canh giờ, quân triều đình chỉ còn lại Quốc Trí chống cự với đám kỵ binh, những người khác đều đã chết. Bá Dũng đánh không lại Quốc Trí, bị hắn chém trọng thương, hiện đang nằm trên lưng ngựa. Quốc Trí quát tháo một hồi, lại chém chết hai kẻ ngáng đường, muốn không cho Bá Dũng chạy thoát. Con ngựa bỗng tung hai vó, hất Bá Dũng ngã xuống đất, đúng chỗ có mũi gươm chĩa lên, hắn bị đâm xuyên qua ngực, miệng thổ ra một ngụm máu, chết trợn mắt.

Quốc Trí chạy tới, xung quanh tua tủa những gươm đao, hắn nhìn xác Bá Dũng tả tơi dưới đất, thương tâm tới quên cả đánh nhau. Vội vã quăng gươm sang một bên, hắn cúi đầu đỡ Bá Dũng dậy, vừa khóc vừa nói:

- Tiểu đệ, ta đưa ngươi đi tìm đại phu.

Chưa kịp đứng dậy, sau lưng Quốc Trí liền có ba mũi giáo đâm xuyên tới trước ngực, hắn phun ra một ngụm máu, xác Bá Dũng liền tuột khỏi tay. Quốc Trí chết hiên ngang, vẻ mặt không chút đau đớn, người dựng thẳng như tượng đá, anh hùng tới chết vẫn anh hùng.

Lại nói, có một cô gái ra sông gánh nước, tình cờ trông thấy một người nằm cạnh bờ sông. Nàng coi sắc mặt người ấy tái nhợt, tay còn bị thương nặng, máu vẫn không ngừng chảy, tưởng là đã chết. Nhưng khi kéo vào bờ thì biết người đó vẫn thở, cô thôn nữ liền đem người ấy về nhà chăm sóc.

Tới khi người ấy tỉnh dậy, cô gái mới biết, đây là hoàng tử Đình Thiên. Về sau nhờ có kim bài mà Đình Thiên liên lạc được với quân tiếp viện, công tử an toàn trở về kinh. Đình Thiên đau lòng nghe tin đội quân triều đình không còn một ai sống sót trở về. Công tử khóc Quốc Trí ba ngày, lại xin lập bài vị để thờ riêng.

Cảm cái ơn cứu mạng của thôn nữ tên Thị Tấm kia, Đình Thiên liền đem kiệu tới đón rước nàng về phủ, hai người lên duyên vợ chồng. Năm Diên Hòa thứ 8, Đình Thiên được chiếu dời phủ vào tỉnh Nghệ An, thống lĩnh binh mã canh giữ biên giới Chiêm Lao.

Dù vậy, chưa bao giờ công tử quên lời hứa đối với Tử Phàm. Việc nước còn dang dở, Đình Thiên không thể nghĩ đến lòng riêng. Chỉ cần có mảnh ngọc bội kia làm tin, kiếp này không gặp lại, xin đợi kiếp sau.

____Hoàn_Phần I_____