Luyện Hồn

Phần 1 - Chương 13

Việc thành thân của Đình Thiên sau đó bị gác lại. Công tử dâng tấu lên hoàng thượng, ghi rõ hai vụ án mạng liên tiếp xảy ra trong phủ mấy ngày gần đây, và quyết định tìm ra kẻ thủ ác trước khi rước Võ tiểu thư về phủ. Hoàng thượng chuẩn tấu, Đình Thiên liền đích thân tới nói chuyện với Võ tiểu thư. Mấy vụ chết người thì không cần kể chi tiết, nhưng nguyên nhân phải đưa nàng ấy rời khỏi phủ, và hoãn ngày thành thân lại thì công tử cố gắng giải thích cho Chiêu Anh hiểu.

Ban đầu Võ tiểu thư còn lo lắng, vẻ mặt nàng hoang mang, vì chuyện thành thân này không thể muốn hoãn là hoãn. Ngày lành tháng tốt đã định, nếu rời đi e sẽ phải đợi rất lâu mới có được thời điểm phù hợp, chuyện này vốn dĩ còn là quốc gia đại sự, không thể làm qua loa được. Chiêu Anh nhiều lần định nói, nhưng nàng nghĩ thế nào lại thôi, hai mắt nàng đượm buồn, tâm trạng đa phần là thất vọng.

Sau cùng, khi đã giải thích xong, Đình Thiên liền chốt lại là nếu không có gì thay đổi, nàng sẽ được đưa về Võ gia sáng ngày kia, mai hãy cho người thu dọn đồ đạc, công tử sẽ cử Bá Dũng đi cùng nàng, tất cả đều là vì an toàn của nàng mà thôi. Chiêu Anh nghe tới thất thần, đôi môi cánh sen mím chặt, Đình Thiên còn nói sẽ giải quyết chuyện này nhanh nhất, có thể sẽ kịp tới ngày thành thân, nàng cứ yên tâm trở về đợi kiệu hoa tới rước.

Tối muộn hôm sau, trong lúc Đình Thiên đang cùng thuộc hạ bàn bạc những điểm nghi vấn của hai vụ án, từ bên ngoài liền có người gõ cửa xin yết kiến. Kia là nữ tì hầu cận bên cạnh Chiêu Anh, nàng ta qua nói với công tử rằng Võ tiểu thư muốn gặp, xin công tử bớt chút thời gian qua phòng tiểu thư.

Đình Thiên liền cho thuộc hạ lui, sau đó cùng nữ tì kia sang phòng Chiêu Anh. Quốc Trí nhìn theo công tử tới khi ngài đi sang khu tệ xá phía dưới, hắn cau mày hỏi:

- Ngươi có nghĩ chuyện này là do người trong phủ làm ra không?

Tử Phàm đang đứng cạnh đó, nghe thế liền trầm ngâm, một lát mới đáp:

- Sao Vũ hộ vệ lại nghĩ vậy? Bộ có chi tiết nào ám chỉ kẻ gây án là người từ bên ngoài đột nhập vào phủ?

- Thủ đoạn gϊếŧ người không giống với bất cứ kẻ nào ta gặp trước đây. Thực sự vô cùng quỷ dị - Quốc Trí đáp.

- Ta cũng thấy như thế - Bá Dũng nói thêm vào – hai ngươi có để ý tư thế co quắp của tử thi không? Trên người lại không có thương tích, ta khẳng định là chuyện này có liên quan đến trò tà đạo.

- Trần hộ vệ nói ta mới để ý – Tử Phàm gật đầu, vẻ mặt như vừa nắm được mấu chốt, hắn tiếp – dám hỏi hai hộ vệ thấy điều gì tà đạo trong chuyện này?

- Vẻ mặt, không ai chết mà cơ giãn được như vậy, miệng và mắt giống như bị nén đến mức muốn vỡ ra – Bá Dũng nói trước.

- Trạng thái co rút toàn thân, ta đoán là có thứ gì đã phát triển trong người hai tử thi, một thứ màu đen, rất mảnh, có thể luồn lách giữa những thớ thịt – Quốc Trí nhận định.

- Còn gì nữa không?

- Có thể là do ta cả nghĩ, nhưng ta thấy việc hai nạn nhân đều là nữ và tuổi còn nhỏ cũng là điểm rất khả nghi – Bá Dũng chốt lại một câu.

Tử Phàm nghe xong mặt ra vẻ suy tư, hắn sắp xếp lại những dữ kiện đã có, trong đầu hiện ra vài liên tưởng, rất khó để tìm được mối liên hệ giữa những điều này. Đã là tà đạo thì nhất thiết sẽ để lại dấu vết, có khi nào mục đích của kẻ gây án không phải là những tiểu cô nương kia, cái mà nó lấy từ họ, chỉ là hồn phách mà thôi.

Nuốt hồn phách người khác thì chỉ có một khả năng, đó là để duy trì dương khí, vậy chẳng phải là quỷ sao? Giống quỷ nào lại dùng tiểu cô nương làm mồi, Tử Phàm nghĩ đến đây trong đầu liền ngộ ra, kia chắc chắn là một tiểu đồng quỷ.

- Có phải ngày còn nhỏ công tử từng bị yểm bùa phải không? – Tử Phàm chợt hỏi.

- Đúng vậy.

- Không ổn, đây là do bùa thuật ngày trước không được giải hết, thứ ra tay sát hại hai mạng người theo ta biết thì là tiểu đồng quỷ.

- Tiểu đồng quỷ?

Nó không có hình dạng nhất định, vốn dĩ chỉ từ một oán nhi luyện thành. Kẻ dùng thuật này sẽ gieo lá bùa có dấu của nạn nhân, làm vậy để không phải trực tiếp ra tay, tiểu đồng quỷ sẽ theo dấu mà đến.

- Nó gϊếŧ người bằng cách nào?

- Tiểu đồng quỷ có thể đội lốt người, trà trộn vào trong phủ, nhưng muốn duy trì hình dạng, nó phải liên tục nuốt dương khí. Quỷ không thể hút dương khí như người sống, vì vậy nó sẽ gián tiếp lấy dương khí đó từ hồn phách con người, đặc biệt là tiểu đồng quỷ chỉ có thể nuốt hồn phách các tiểu cô nương. Nếu ta không nhầm thì là vì vía của tiểu cô nương thường yếu hơn, tiểu đồng quỷ không phải giống quỷ mạnh, vì thể mà nó phải đội lốt người để hành động.

- Hiện tượng co rút toàn thân là do đâu?

- Do cái tên của loài quỷ này, tiểu đồng tức là đứa trẻ nhỏ, ta nghe sư phụ nói, chúng thường khiến cho tóc người mọc ngược vào trong qua huyết mạch. Sau khi lan ra toàn thân, nạn nhân sẽ đau đớn đến chết, cơ thể lúc đó co quắp lại, giống như hình hài một đứa trẻ con.

- Nếu đúng như ngươi nói, vậy tại sao phải đợi đến bây giờ kẻ dùng thuật mới ra tay?

- Ngũ hoàng tử vốn không hay ở trong phủ, nếu người kia chọn sai thời điểm để ra tay, vậy chuyện này sẽ thất bại. Chỉ khi nào biết chắc chắn ngũ hoàng tử có ở phủ, lại lợi dụng được việc đưa người từ bên ngoài vào, nhanh chóng tiếp cận ngài ấy, cơ hội thực ra chỉ có một – Tử Phàm tỏ vẻ thần bí nói.

- Ý ngươi là, việc thành thân lần này là cái bẫy?

Còn chưa nghe Tử Phàm trả lời, Quốc Trí đã vội vã chạy đi, hắn không rõ những suy luận của tên đạo sĩ kia là đúng hay sai, nhưng không ngoại trừ việc có kẻ từ bên ngoài trà trộn vào phủ để hãm hại hoàng tử. Phòng Võ tiểu thư đang sáng đèn, hai nữ tì đừng canh ngoài cửa, thấy Quốc Trí hùng hổ xông đến liền dang tay chặn lại. Hắn không nói không rằng tuốt gươm khỏi bao, vung lên kề vào cổ một nữ tì, người còn lại thất kinh không dám liều mạng cản hắn nữa.

Rầm!

- Hoàng tử!

Quốc Trí đạp cửa xông vào, ánh đèn dầu thắp sáng trưng bốn góc phòng, không thấy Võ tiểu thư đâu, chỉ có Đình Thiên đang đứng một mình bên cạnh giường. Không khí trong phòng cực kỳ ám muội, mọi thứ tĩnh lặng như tờ, thấy hắn gọi mà công tử không phản ứng lại, Quốc Trí sợ đã có chuyện xảy ra, hắn lập tức tiến đến gần Đình Thiên, trước mắt vẫn là đưa được công tử ra khỏi đây đã.

- Coi chừng!

Còn cách một bước chân, phía sau đột nhiên có người hô lên, Quốc Trí phản xạ tức thì quay ngoắt người lại, hai mắt hắn đột nhiên tối đen. Có thứ gì vừa từ trên trần sà xuống, bất thình lình chộp lấy đầu hắn, tay của nó bấu vào hai thái dương, cảm giác nhức buốt dội lên khiến chân tay Quốc Trí tê dại.

Vụt!

Bá Dũng không thể đứng nhìn, trong chớp mắt đã phi thân tới, tay cầm bao gươm đánh xuống. Chỉ nghe vυ't một tiếng, thứ đang nắm đầu Quốc Trí đã bật người lên, nó truyền sang vai Đình Thiên, leo lên bám trên đầu trên cổ công tử. Chưa hết đà, Bá Dũng lập tức xoay qua, muốn một đao chém thứ đó ra làm đôi, nhưng gươm vừa vung tới, Đình Thiên đã lao ra chắn, cơ thể giống như con rối, lượn qua lượn lại trước mũi gươm của hắn.

- Ngươi điên rồi sao, chém trúng hoàng tử bây giờ!

Chát!

Quốc Trí vừa gạt lưỡi gươm của Bá Dũng vừa quát, hắn lảo đảo đứng dậy, hai bên thái dương đã rỉ máu, chỉ một chút sơ sẩy mà con quỷ kia đã đả thương được tới mức này, thế mà Tử Phàm nói nó là quỷ yếu, yếu cái con khỉ. Quốc Trí chửi thầm một tiếng, nhìn thứ đang bám trên cổ công tử, cả hắn và Bá Dũng cùng ngây người.

Vẫn là khuôn mặt đẹp như tranh của Chiêu Anh, nhưng thân hình lại là một đứa trẻ con ba tuổi. Nó vẫn khoác y phục của tiểu thư trên người, chỉ thấy áo choàng dài lê thê, tay chân tròn lẳn bám lấy công tử, nếu không nhìn mười đầu ngón tay nhọn như vuốt mèo, tiểu đồng quỷ này trông cũng tương đối đáng yêu. Miệng nó mấp máy, một giọng trẻ con thốt ra, nghe lanh lảnh rợn người:

- Nếu như không vì tên hoàng tử này hoãn thành thân, ta đã để cho hắn sống thêm vài ngày nữa, chỉ là hai mạng nữ tì, nhu nhược như hắn sao có thể làm được việc lớn.

Bá Dũng lập tức chĩa mũi gươm về phía tiểu đồng quỷ, quát:

- Ngươi câm miệng, xem ta gϊếŧ ngươi thế nào.

Nói rồi máu dồn lên não, hắn đã định lao tới sống mái với con quỷ kia. Bỗng phía sau có người túm lấy áo hắn, lôi ngược lại:

- Khoan khoan, đừng manh động. A! Vũ hộ vệ bị thương rồi, có thể đứng vững không đây? – Tử Phàm giờ mới lật đật chạy tới, vừa rồi hắn cuống quá nên phải đừng ngoài hiên xé tạm vạt áo và dùng máu để vẽ thành bùa. Lúc trở vào vừa kịp thấy cảnh đôi co giữa Bá Dũng và tiểu đồng quỷ, may mà kịp thời cản lại.

- Ta không sao, nhưng hoàng tử… - Quốc Trí nhíu mày, mắt nhìn về phía Đình Thiên, bây giờ mặt công tử đã như người mất hồn, hai mắt thất thần, mọi cử động đều là do con quỷ kia điều khiển.

- Trước mắt đừng đánh nó, công tử vẫn tạm thời chưa bị nó ăn mất, chỉ cần không để nó đem người chạy thoát là được – Tử Phàm nói, vừa lúc tiểu đồng quỷ đã lùi ra cửa sổ, Bá Dũng nhanh chân đuổi theo, chộp được vạt áo của Chiêu Anh, hắn giật ngược con quỷ lại.

- Vũ hộ vệ có mang theo Đả Cẩu Bổng không? Giờ chỉ có thể dùng thứ đó mới mong cứu được công tử.

Quốc Trí có đeo trên lưng một bọc vải, hắn liền tháo xuống, bên trong là Đả Cẩu Bổng, từ sau khi được Kỷ lão tiên sinh giao lại cây gậy này, hắn luôn mang theo bên mình. Tử Phàm chỉ công tử, nói tiếp:

- Trên người công tử có ba mươi sáu huyệt, muốn cứu được ngài ấy, trước hết phải đả thông được chân khí, thần trí lúc đó sẽ tự nhiên tỉnh táo. Vũ hộ vệ có biết được hết vị trí các huyệt ấy không?

Quốc Trí gật đầu, hắn học võ từ bé, huyệt đạo là bài căn bản, ý của Tử Phàm là muốn hắn đánh tới ba mươi sáu huyệt của Đình Thiên, khai thông chân khí, lấy lại tri giác cho công tử. Mà tiểu đồng quỷ thì có thể tấn công Quốc Trí nếu hắn tiến đến gần nó, Đả Cẩu Bổng là vũ khí tầm xa, rất hữu hiệu để dùng trong những trường hợp như thế này.

Không đợi Tử Phàm nói thêm, Quốc Trí đã phi thân đến trước mặt Đình Thiên, hắn bắt đầu đánh xuống các huyệt trên vai và cánh tay công tử. Đả Cẩu Bổng nếu biết dùng thì dù là công hay thủ đều rất mạnh, Quốc Trí nhắm huyệt nào liền trúng ngay huyệt đó, chỉ là hắn sợ đả thương chân khí công tử, nên mỗi chiêu đều giảm lực xuống cực hạn, thần trí hết sức tập trung.

Tiểu đồng quỷ tất nhiên không chịu để Quốc Trí muốn làm gì thì làm, nó nhào tới trước mặt hắn, nhưng liên tục bị Bá Dũng kéo lại, gươm của Trần hộ vệ lợi hại vô cùng, thiếu chút nữa đã chém trúng người nó. Hai bên giằng co quyết liệt, một mặt đánh tới một mặt cầm cự, tiểu đồng quỷ nhất quyết không chịu buông Đình Thiên, Bá Dũng lại giữ chặt áo nó, khốn nỗi công tử lại bị kẹp ở giữa, xung quanh đánh nhau chan chát, Tử Phàm đứng ngoài nhìn hoa hết cả mắt.

- Trần hộ vệ, mau cầm lấy cái này – Tử Phàm mãi mới tìm thấy cơ hội chen vào, hắn giơ mảnh bùa vải ra cho Bá Dũng, nói – buộc lên lưỡi gươm, nhắm lúc con quỷ kia bỏ chạy thì chém xuống, vũ khí bình thường không thể gϊếŧ được nó đâu. Đừng để nó chạy thoát…

Lời còn chưa dứt, Đả Cẩu Bổng từ đâu vụt xuống đầu hắn, Tử Phàm kinh thần né sang một bên, hắn định chửi, nhưng vừa nhìn tới Quốc Trí, thấy máu ở hai bên thái dương hắn đã chảy thành dòng. E rằng người này đã đến cực hạn, mặt tái ngắt, mồ hôi lấm tấm, hít thở có phần nặng nề, thỉnh thoảng còn phải dựa lên Đả Cẩu Bổng để đứng vững.

Nhưng Quốc Trí không vì thế mà bỏ cuộc, hắn có thể yếu đi, nhưng chiêu thức vẫn rất chính xác, mắt hắn nhìn cái gì cũng mờ mờ, để có thể nhắm trúng huyệt dưới bàn chân công tử, hắn phải mất một lúc mới dám xuất chiêu. Bá Dũng bên kia vừa quá tay chém rách vạt áo của tiểu đồng quỷ, bấy giờ nó đã được tự do, hai tay liền nhào lên trước mặt Quốc Trí.

Cốp!

Quốc Trí vung tay chắn, tiểu đồng quỷ tuy nhỏ nhưng sức nặng kinh người, hắn bị nó xô tới thì trượt chân, đầu va vào cửa sổ. Bá Dũng thu gươm, vội lao tới sút cho con quỷ một cái, khiến cho nó đang từ trên tay Quốc Trí văng trúng vách tường. Không để cho nó kịp xoay xở, Bá Dũng lập tức áp sát, mũi gươm vung lên, nghe phập một tiếng, tiểu đồng quỷ hai tay vươn ra muốn giữ nhưng vừa chạm vào lá bùa, nó liền hét lên, tứ chi giãy đành đạch.

Tiểu đồng quỷ bị Bá Dũng dùng gươm đâm xuyên qua người, mũi gươm còn cắm vào vách tường, nó bị treo lơ lửng, bùa chạm tới đâu, nơi đó lập tức bốc cháy. Tiểu đồng quỷ gào thét một hồi, cổ họng nó cũng bị lửa bén tới, tiếng hét bị át đi, chỉ một lát sau là toàn thân nó cùng bộ y phục của Chiêu Anh liền chìm trong màn lửa.

Gia nhân trong phủ đã lao xao bên ngoài, có tiếng người hô cháy, cùng lúc lại thấy trong phòng chạy ra mấy bóng đen, một là Tử Phàm đang đỡ Đình Thiên, một là Bá Dũng cõng Quốc Trí. Gia nhân xông đến, người nào cũng hốt hoảng, may mắn là công tử đã tỉnh, thần trí còn hơi mông lung, nhưng không bị thương tích nào đáng ngại. Trong khi đó Quốc Trí lại hôn mê bất tỉnh, đầu hắn chảy nhiều máu, hít thở không thông, toàn thân thoát lực.