Luyện Hồn

Phần 1 - Chương 10

Mạn phép được gọi nó là con mãnh thú, vì trong phòng tối và diễn biến quá nhanh, thành thử muốn đoán xem nó là giống gì cũng khó. Vậy là con mãnh thú hạ hai chân trước xuống, nó du người về phía sau một chút, tư thế giống như đang chuẩn bị vồ mồi. Mà mồi ở đây là hai người đang lui về góc phòng cách nó không xa, “rạt” một tiếng, bốn bộ vuốt cào lên sàn gỗ, đồng thời hai chân trước nó vươn ra, hai chân sau bật lên, đem cả thân hình đồ sộ tung cao quá đầu người.

- Công tử, lùi lại.

Tử Phàm thấy luồng âm khí từ con mãnh thú giống như lũ quét ầm ầm tràn đến, người thường nếu gặp áp lực lớn như vậy hồn phách sẽ bị đánh bật, hắn lập tức gạt Đình Thiên sang một bên. Trong tay cầm sẵn một tràng hạt, trước mắt con mãnh thú đã sắp vồ tới, Tử Phàm đạp lên thành giường bên cạnh, phi thân tới đón đầu nó.

Ầm!

Một tiếng nổ giống như thiên lôi giáng thế, Đình Thiên nheo mắt nhìn, vừa rồi công tử chỉ kịp thấy hai bóng đen giao nhau, nhưng ngay lập tức cả hai cùng rơi xuống sàn. Mặt sàn gỗ bắt đầu phát ra những tiếng răng rắc như sắp bị bẻ nát, bụi vẩn lên thành một tầng sương, xung quanh chỉ còn nghe thấy từng hồi hít thở nặng nề, con mãnh thú bây giờ đã nằm dán xuống mặt gỗ.

Đình Thiên kinh thần nhìn ra, người đang đè đầu con thú kia xuống là Tử Phàm, hắn sao có thể trong một chiêu liền thu phục được thứ hung hãn ấy? Quay lại một ít, lúc mà Tử Phàm lao lên đánh chặn con mãnh thú, hắn đã dùng một món vũ khí bí mật, đó là tràng hạt. Nếu vật này rơi vào tay người thường, thì đó cũng chỉ là thứ hạt gỗ khắc chữ không hơn không kém, nhưng đối với hắn, đây là thứ xích ma thượng hạng.

Vì sao lại nói thế, trước hết phải kể tới nguồn gốc của tràng hạt này, sư tổ phái trúc lâm thiền tự xưa kia có sử dụng một vật trong suốt quãng đời phổ độ chúng sinh, đem tất cả đạo pháp cùng chân tu tích tụ lại trong đó, tới khi về cõi niết bàn, ngài để lại bảo vật ấy cho nhân gian, đó chính là chuỗi tràng hạt kia.

Vậy sao Tử Phàm lại giữ nó, chả là có một lần hắn vô tình đi qua thiền viện, thấy bảo vật liền đem lòng yêu thích, kết quả là hắn đánh tráo chuỗi tràng hạt giả bán dưới chân núi với chuỗi tràng hạt thật, đây là lần đầu tiên hắn dùng tới món bảo vật ấy, quả nhiên là rất hiệu nghiệm.

Khi con mãnh thú nhe nanh giương vuốt xông tới, Tử Phàm tính toán một chút, chọn lúc nó ít phòng thủ nhất, liền quăng tràng hạt ra, hắn nhắm vào đầu nó, nhưng chỉ tới mõm con thú là không tròng được vào nữa. Bất đắc dĩ, Tử Phàm phải ghìm hai đầu chuỗi tràng hạt, đè cho mõm nó chúi xuống, hắn niệm chú cho uy lực trên tràng hạt phát tác, ngay lập tức cả thân hình đang lơ lửng liền bị kéo đập vào sàn nhà.

Tử Phàm gồng hết sức mình, ép cho con mãnh thú không thể cựa quậy được nữa, hắn khụy gối đè lên mõm nó, dùng sức chín trâu hai hổ áp cho cái đầu quá khổ phải nằm im. Đình Thiên bấy giờ đã cầm kiếm lên, công tử nghĩ phải tới giúp Tử Phàm một tay, mình hắn không thể giữ con mãnh thú kia mãi được, điểm yếu của muôn loài chính là đầu, chặt đứt đầu liền có thể gϊếŧ chết nó. Công tử lao ra từ sau lưng Tử Phàm, lưỡi kiếm trong tay sáng quắc, kình phong nổi lên phần phật, tới mức Tử Phàm cũng phải giật mình.

Gàooo!

Con mãnh thú lập tức chồm lên, sức lực phi thường, khiến cho tay Tử Phàm một phen chấn động, chân hắn bị nó đẩy ra, nửa thân trên vừa nới lỏng, mõm nó liền bật lên ngang mặt hắn, khoe ra hàm răng lởm chởm kề cổ hắn mà táp.

Tử Phàm toát mồ hôi, may mắn là hai tay vẫn giữ được chuỗi tràng hạt, hắn ngửa đầu ra sau, lấy hết sức bình sinh cụng đánh “cốp” vào đầu con mãnh thú. Nhưng chỉ có hắn là đau, con mãnh thú không chút sứt mẻ, đầu nó lắc qua lắc lại, đem tay hắn giằng tới sắp rời ra.

- Công tử, đừng qua đây, tốt nhất là đừng để nó thấy, ngài mau chạy đi.

Tử Phàm nghiến răng, hắn càng cố ghìm thì con mãnh thú càng hung hãn, nếu có thể tròng chuỗi tràng hạt này qua cổ nó thì tốt rồi, chỉ có mõm nó bị giữ thế này không ăn thua. Đình Thiên vừa rồi lao vào bị con mãnh thú xồ lên một cái, tay kiếm lập tức thu lại, nếu lúc đó công tử tiếp tục vung xuống, có khi đã chém trúng Tử Phàm. Tình thế tiến thoái lưỡng nan, một mặt nếu ở lại con mãnh thú này sẽ giống như bị kích động mà hóa điên, một mặt nếu bỏ chạy, vậy Tử Phàm chết chắc.

Không đợi cho Đình Thiên nghĩ xong, con mãnh thú đã giằng được một tay Tử Phàm ra, giờ nó gần như đã đứng được bằng bốn chân, chỉ là mõm vẫn bị giữ trụ nên không thể táp cho hắn một cái. Chân trước con mãnh thú chợt vung lên, nó bạt liền mấy nhát xuống đầu Tử Phàm, nếu hắn không nhanh cho tay lên đỡ, có thể đã bị cào mất một mảng da đầu.

Tới cái quạt chân thứ ba, tay còn lại của Tử Phàm liền tuột khỏi tràng hạt, cái đầu quá khổ được giải thoát, con mãnh thú l*иg lộn giũ bờm, lại gầm lên một tiếng, khiến cho kẻ gần ngay chân nó mặt cắt không còn giọt máu. Tử Phàm đã nghĩ hắn xong rồi, giờ nó chỉ cần ngoạm một cái là nửa người hắn đi đứt, khoảng cách như vậy, muốn làm gì cũng không kịp.

- Chạy đi!

Tử Phàm chớp mắt, thấy cổ con mãnh thú tự nhiên bị bẻ ngửa lên, vòng qua cổ nó là một cái bao kiếm, có người từ sau lưng đang giữ lấy đầu nó. Hắn lập tức bật dậy, từ lúc nào mà Đình Thiên đã trèo lên lưng con mãnh thú, công tử nhắm dùng tay có thể bị cắn trúng, nên đổi lấy bao kiếm chặn ngang cổ nó, sau đó dùng sức giật ngược đầu nó lên, khiến nó muốn thoát mà không thoát được.

Con mãnh thú mấy lần cho chân lên quờ, muốn gạt thứ đang chắn trên cổ mình xuống, nhưng chân nó chỉ có thể duỗi mà không thể co lại, thành thử nó chẳng khều được cái gì. Đã thế thì nó lại càng tức, trong cổ bật ra tiếng hừ hừ, thỉnh thoảng lại hộc lên một cái, nó giãy giụa, lúc tiến lúc lùi, thân hình đồ sộ va đập vào đồ đạc trong phòng, nhưng tuyệt nhiên không thể hất ngã được người đang bám trên lưng kia xuống.

Đây cũng không phải cách hay, bằng chứng là Đình Thiên bị con mãnh thú va cho xây xẩm mặt mày, tay đã mỏi nhừ, sức của nó gấp mấy lần người thường, lại còn đang bị chọc tức, nó càng quẫy đạp mạnh. Vật lộn vài vòng, cuối cùng Đình Thiên cũng bị nó hất rơi, một bên tay va trúng cột nhà thành ra trọng thương. Con mãnh thú vừa thoát được liền lùi ra sau vài bước, mặt hướng về phía công tử, hai con mắt gườm gườm nhìn tới, có vẻ như nó sắp hạ sát thủ.

Đốp!

Một chiếc ghế từ đâu bay trúng vào đầu con mãnh thú, khiến nó bị phân tán lực chú ý, ngay lập tức lông bờm của nó rung lên, mắt chuyển hướng sang kẻ vừa xuất hiện.

- Xin công tử lùi lại, chuyện ở đây để thuộc hạ xử lý.

Bá Dũng bước ra, đứng chắn trước mặt con mãnh thú, mắt hắn so với nó còn hung dữ hơn một bậc, sát khí của hắn áp đảo cả âm khí từ người nó tỏa ra, Tử Phàm đừng ngoài nhìn vào giống như thấy hai con mãnh thú sắp sửa khô máu với nhau. Hắn tự hỏi công tử này tìm đâu ra một hộ vệ có sức lực kinh người như vậy.

Không phải, là hai hộ vệ, Bá Dũng đã vậy còn thêm cả Quốc Trí, có điều hai người này chẳng khác nào hai ông kim ô chuyên gác ngoài cửa chùa. Một người cùng hung cực ác, một người thanh thuần lương thiện.

Nhắc tới Quốc Trí, sau khi ở lại nhà Kỷ lão tiên sinh, Vũ hộ vệ ngày ngày chăm sóc miếu thành hoàng, theo như lời tiên sinh thì nếu thấy có gì bất thường trong miếu, phải lập tức báo với lão ngay. Bốn ngày liên tiếp không có chuyện gì kỳ quái, mãi đến tối ngày cuối cùng, Kỷ lão tiên sinh mới gọi hắn vào, hai người vừa uống trà vừa đàm đạo.

Kỷ lão tiên sinh nói tới hai chuyện, thứ nhất là về mảnh ngọc bội của Đình Thiên công tử. Tiên sinh biết người mà công tử cần tìm, chuyện này phải bắt đầu từ một truyền thuyết của người dân tộc thiểu số ở vùng núi non trùng điệp trên mạn ngược. Ở đó có một tộc người miền núi, họ sống ẩn dật dưới tán cây rừng, dựng nhà trên vách đá, đường lối treo leo hiểm trở, nơi mà họ sống có tên là Bạch Mộc Lương Tử sơn.

Tương truyền rằng có một làng nhỏ sống ngay gần đỉnh núi, nhân số chỉ vỏn vẹn vài chục hộ, quanh năm uống gió ăn sương, hấp thụ linh khí trời đất, nghe nói thân thể họ nhẹ như mây, tâm tư thanh tịnh, giống như tiên nhân hạ phàm. Họ nắm trong tay những bí thuật giúp trường sinh bất lão, tu thân trị bệnh, thậm chí là cải tử hoàn đồng, những cái này không ai dám chắc, có điều thuật luyện hồn là có thật.

Mỗi nhà trong làng đều giữ một bí thuật, Kỷ lão tiên sinh năm xưa từng lặn lội lên Bạch Mộc Lương Tử sơn xin thuốc, lại đúng lúc gặp một đám người cũng đi đến đó, nói là muốn luyện hồn. Bọn họ khiêng một cái cáng, trên cáng là một nữ nhân đang bị bệnh nặng, mà cô nương ấy lại mang bầu, nghe người ta mách chỉ còn một cách là đưa nữ nhân ấy tới xin luyện hồn, may mắn sẽ giữ lại được đứa con trong bụng. Là làm như thế nào thì Kỷ lão tiên sinh không rõ, tiên sinh liền giúp bọn họ đưa người đến làng trên núi, nhà mà họ muốn tới gọi là Đắc gia.

Kể tới đây, Kỷ lão tiên sinh liền dùng bút vẽ lên mặt giấy một đồ hình, hướng dẫn Quốc Trí cách đi tới Bạch Mộc Lương Tử sơn, muốn tới đó thì phải băng rừng, đường đi rất trắc trở, nếu không có người dẫn đường sẽ khó mà đến được. Lại nói đến người dẫn đường, mấy người đã có bản lĩnh thì hãy đi đò cho chắc chắn, còn đi đường rừng thì khả năng sẽ bị lạc, như lão nói, lạc là không có cửa sống, tới cây trong rừng còn biết ăn thịt người, huống chi dã thú.

Quốc Trí nghe như nuốt từng lời, Vũ hộ vệ cung kính nhận lấy đồ hình, lại không quên nói lời cảm tạ Kỷ lão tiên sinh. Chuyện thứ hai mà tiên sinh nói đến, chính là giải thích việc để Quốc Trí canh miếu mấy ngày vừa rồi. Lão nói trong bộ dạng rầu rĩ, thực sự chuyện đã không thể cứu vãn, kéo hắn vào cuộc thế này khiến lão vô cùng áy náy. Kỷ tiên sinh ngừng lời, lão lại lấy từ trong bọc vải đặt cạnh bàn ra một cây gậy dài hơn hai thước, màu xanh ngọc, bề mặt nhẵn nhụi, cầm vào cảm giác mát lạnh như đá. Trầm ngâm vừa nhìn, lão vừa kể.

Con chó đá trong miếu thành hoàng thực chất là một hung tinh, nó bị chôn xuống để ngăn lũ lụt và dịch bệnh, nhưng có lẽ người ngày đó đã sớm di dời đi nơi khác. Vì thế khi dân làng ở đây tới dựng nhà lập ấp, họ liền phá đi ấn chú yểm lên bức tượng, kết quả là hung tinh thoát ra, nó vốn là tai họa, dù cho có đưa vào thờ cúng, nó cũng sẽ không để cho người dân yên ổn sinh sống.

Cái hạn mà con chó đá này ban ra là một trăm năm, trong thời gian đó, dân làng sẽ không bị thiên tai, dịch bệnh gì hoành hành, đổi lại là sinh mạng của cả làng sẽ nằm trong tay nó. Kỷ lão tiên sinh bốn năm trước đi qua làng này, thấy có một con chó đen ngồi trong miếu, dáng vẻ dữ tợn, miệng ngậm máu tươi, biết là hung tinh sắp đến kỳ gây họa, lão liền lấy cớ xin ở lại, cốt là để âm thầm giúp dân làng chống lại nó.

Thời điểm nó phát tiết là vào đêm trăng tròn giữa tháng ba, cũng tức là đêm nay. Lão vì thế muốn nhờ Quốc Trí phụ một tay, trấn giữ cho làng khỏi đại họa, vì hung tinh này đã ăn lộc quá nhiều, nó so với trước đây còn ngang ngược bạo tàn hơn nữa.

Ầm! Ầm! Ầm!

Chưa nói dứt câu, từ trong miếu thờ bỗng phát ra hàng loạt tiếng nổ lớn, sóng âm chấn động một vùng. Hai người lập tức lao ra ngoài xem là chuyện gì, chỉ thấy ngoài cửa miếu xuất hiện một bóng đen to như con trâu mộng, cao bằng một thân người, âm khí ngùn ngụt thoát ra, nó hướng về phía làng tru lên một hồi, ngay lập tức tứ phía dội lại tiếng chó sủa náo động. Hai người bị khí thế của thứ kia làm cho kinh thần giây lát, bóng đen nhanh như chớp liền phi xuống dốc, mới đó đã biến mất trong màn đêm.

Quốc Trí còn định lao theo, nhưng Kỷ lão tiên sinh đã chặn hắn lại. Tiên sinh nói:

- Đừng đuổi theo, ngươi cầm lấy Đả Cẩu Bổng này, trấn ngoài cửa miếu, ta sẽ dùng phép lôi hung tinh về.

Vũ hộ vệ trong lòng bất an, kỳ lạ ở chỗ, cả làng vẫn im lìm, ngoài tiếng chó sủa thì không thấy có người nào hô hoán. Hắn lấy làm lạ, hỏi:

- Động tĩnh lớn như vậy, lẽ nào dân làng không nghe thấy?

- Tất nhiên họ không nghe thấy, vì bấy lâu nay dân làng ngày bị hung tinh làm cho mụ mị, đêm nay nó chỉ cần đến từng nhà để bắt người, đảm bảo không sót một ai.

- Công tử của tại hạ có gặp nguy hiểm không? – Quốc Trí siết chặt Đả Cẩu Bổng trong tay.

- Có Tử Phàm ở đó, tạm thời công tử ngươi giữ được nửa cái mạng – Kỷ lão tiên sinh nhìn hắn, tiếp – Nửa cái mạng còn lại, nếu như trấn thuật của ta thất bại, không lôi được hung tinh về, có lẽ sẽ không giữ được.

Quốc Trí nghe xong liền hiểu, nếu không giúp Kỷ lão tiên sinh khai triển được trấn thuật thành công, vậy cũng có nghĩa là gián tiếp đẩy công tử vào nguy hiểm, việc này nên tiến hành càng nhanh càng tốt, hắn sợ rằng ngay cả Tử Phàm cũng khó mà trụ được. Nhưng hắn phải chống lại thứ gì? Quốc Trí nhìn khoảng không mịt mùng ngoài cửa miếu, dường như cái gì cũng không có, xung quanh chỉ thấy lá cây xào xạc, thảng hoặc mới nghe thấy một tiếng chim lợn bay qua.

Trong miếu đã có ánh đèn dầu sáng lên, Kỷ lão tiên sinh đốt một lượt mười mấy khay đèn, đem đặt ở bốn góc miếu, ngoài hiên, trước bát hương và trên bệ đá. Giờ thì bệ đã trống trơn, thứ vừa rồi là chó đá thành tinh, nguyên hình của nó là một con chó đen cực lớn. Không biết vì sao nó lại chạy thẳng vào làng mà không ở lại ăn lão trước?

Phải chăng là hung tinh kia đánh hơi được nguồn chân khí dồi dào ngoài đó, một trăm năm qua ngày ngày nó chỉ biết ngửi mùi nhang, hoa quả và đồ chay, bức bách đủ để nó bỏ qua miếng mồi như lão. Một khi đã lốc căng ruột, sức lực nó sẽ còn mạnh đến đâu, lão thực không dám nghĩ tiếp.

Kỷ lão tiên sinh cầm bốn cây đinh đặt ở bốn đầu bệ đá, dưới mỗi cây đinh đều có trải một lá bùa, lão lần lượt đóng từng cây xuống, tiếng búa chan chát vang lên. Tiếp theo là tới hình chú, lão dùng bút lông nhúng vào bát mực, xong liền vẽ một dãy hán tự lối bốn lá bùa với nhau, mồ hôi từ trán Kỷ tiên sinh chảy xuống thành giọt. Khi hình chú đã hoàn thành, lão cầm mồi lửa châm vào lá bùa, lập tức ngọn lửa lan theo ký tự, rất nhanh liền bùng lên thành một hình chữ nhật bao quanh bệ đá.

Nhang đã thắp, mùi trầm hương phảng phất khắp miếu, ngọn lửa xanh lam bập bùng, tiếng Kỷ lão tiên sinh đọc thần chú déo dắt, bỗng thấy bóng lão in lên tường lay động dữ dội, chợt có một đốm đen từ đâu nhập vào bóng lão, nhưng lập tức nó liền tách ra. Kỷ lão tiên sinh càng gằn giọng niệm chú, toàn thân lão gồng lên, gân guốc nổi khắp từ cổ tới thái dương. Lão đang gọi ra ba mươi sáu âm binh theo hầu quỷ vô thường, muốn mượn sức chúng để nhốt vĩnh viễn con hung tinh kia lại.

Bằng thời gian cháy nửa tuần nhang, lần tượt các vệt đen hiện lên trên tường miếu, chúng bị bóng của lão hút lấy, đồng thời lại khiến bóng của lão phình ra, cứ liên tiếp nhập rồi lại tách, không ngừng bóp méo hình thù đang in trên tường kia. Kỷ lão tiên sinh cắn tới chảy máu miệng, hai bàn tay cào xuống nền đất thành hố thành rãnh, lão đếm được đủ ba mươi sáu đốm đen vừa bị nuốt, đem bóng lão trải rộng hết một bức tường, tràn lên cả trên trần miếu.

- Quốc Trí, lại đây, nhanh lên!

Giọng Kỷ tiên sinh lạc đi, mặt lão đỏ phừng phừng, giống như máu đang tích lại ép cho đầu lão muốn nổ tung. Quốc Trí lập tức chạy tới, hắn thấy tiên sinh chỉ vào cái búa và hai cây đinh dưới sàn, hết sức khó khăn nói:

- Đóng vào bàn tay ta, mỗi bên một cây.

Hắn kinh ngạc, nhưng vì tình thế cấp bách nên chỉ biết làm theo, không dám hỏi lại. Sau hai nhát búa, đinh đã đâm xuyên qua bàn tay cắm xuống nền đất, màu từ lỗ đinh liền chảy tràn ra xung quanh. Bằng cách này Kỷ lão tiên sinh có thể giữ lại đám âm binh, trong lòng bàn tay đã yểm thuật, lão quỳ dưới nền miếu, bắt đầu đọc chú, gọi con hung tinh kia trở về.

Cùng lúc bên ngoài liền có tiếng gầm gừ, Quốc Trí phi thân ra tới cửa, đập vào mắt hắn là cả trăm con mắt sáng quắc trong đêm, chúng đang rùng rùng kéo tới đây. Còn chưa kịp định thần, từ bên trái đã có một bóng đen nhào tới, nhắm thẳng tay hắn mà táp. Quốc Trí phản xạ tức thì, đem một đầu gậy cản lại, bóng đen ngoạm đánh cốp một tiếng, nhìn ra là một cái mõm chó, hàm răng trắng ởn vừa bị rụng mất vài chiếc, dớt dãi cùng máu chảy tong tong.

Thấy mà ghê, Quốc Trí lập tức hất con chó về phía mấy con mắt đang xông tới, nghe ẳng ẳng không biết có trúng con nào không. Hắn đứng trước cửa miếu, lần lượt đánh bay bốn con chó khác vừa xồ đến, bọn chúng là muốn tấn công bên trong miếu, phá giải trận pháp của Kỷ lão tiên sinh. Cây Đả Cẩu Bổng này thiết kế rất hợp lý, so với gươm còn tiện hơn rất nhiều, hắn có thể co duỗi tùy ý, đang quật đầu này liền có thể vụt đầu kia ngay được.

Chó con nào xông vào đều bị gậy của hắn quất cho bay ngược trở ra, có lúc đánh văng cả chục con, tiếng chó kêu ăng ẳng dội lên tứ phía. Quốc Trí nhẩm tính số lượng ở đây phải trên trăm con, chúng không có vẻ gì là sợ hắn, hơn nữa bị đánh xong liền quay lại hùng hổ hơn, con nào con nấy nhe răng hớn hở. Chưa bao giờ Quốc Trí phải đánh với thứ gì dai dẳng như bọn chúng, hết đợt này tới đợt khác, mỗi lúc một đông lên.

Đánh mãi không hết, chỉ vừa sơ hở một chút Quốc Trí lập tức bị chó cắn, chân hắn bị một con ngoạm trúng, nó lập tức giằng lấy giằng để, quần hắn bị nó xé toác ra, vì tay còn phải cản một đợt năm con cùng xông tới, hắn đành mặc cho con chó kia cắn chân chảy máu ròng ròng. Vừa gạt được bọn bên trên, Quốc Trí xoay đầu gậy chọc cho con chó một nhát vào mõm, đem mấy cái răng cắm vào da thịt hắn đánh gãy, con chó lập tức buông chân hắn ra, cúp đuôi lùi về phía sau.

Bọn này dai hơn đỉa đói, mà còn đông như kiến vậy, hắn đánh không xuể, hai tay khua một lúc liền mỏi nhừ, lại thêm mấy vết ngoạm dưới chân, muốn hắn đừng thẳng cũng khó. Đúng lúc hắn buông tay, lập tức có hai con chó lọt được vào trong miếu, Quốc Trí biết là không xong, nhưng vì bọn còn lại đang tràn lên, cả chục cái mõm cùng bu về phía hắn, tay hắn không kịp thu về để chặn hai con chó kia.

Ẳng!

Có tiếng chó cắn nhau trong miếu. Kỷ lão tiên sinh hơi phân tâm, lão nghiêng đầu nhìn về phía sau, thấy có ba con chó đang quần nhau, một con chân quấn miếng vải. Ngay lập tức tiên sinh nhận ra là lão cẩu, không biết nó làm cách nào mà lọt được vào đây, giờ đang một mình chống lại hai con chó xâm nhập.

Lão cẩu cắn con này một nhát, lại cắn con kia một nhát, nó tỉnh táo hơn bọn chúng nên hành động có nhanh hơn. Nhưng chỉ vậy thôi chưa đủ, hai con chó kia lập tức đớp trả, chúng cắn vào cổ, vào chân lão cẩu, kéo cho nó phải ngã xuống mới thôi. Ba con cứ như vậy giằng nhau, không bên nào chịu kém miếng, Kỷ lão tiên sinh nhìn con chó của mình bị cắn tới đỏ cả lông, lão không đành lòng, nhưng tính mạng của cả làng đang phụ thuộc vào lão, không thể để hoàn cảnh làm cho phân tâm.

Bên ngoài là Quốc Trí đang không ngừng múa gậy, hắn đánh tới hai tay mất cảm giác, nhiều lần tưởng gậy tuột khỏi tay, mồ hôi cùng máu khiến hắn không cầm chặt được gậy. Sau một đợt tấn công dồn dập, bầy chó lùi lại, có vẻ chúng đang muốn nghe ngóng động tĩnh của hắn, Quốc Trí nhanh tay xé hai miếng vải ra quấn quanh bàn tay, làm vậy hắn sẽ cầm gậy chặt hơn.

Chung cảnh ngộ với Quốc Trí còn có Bá Dũng. Trần hộ vệ vừa bị đánh văng mất thanh gươm, con chó đen đang vần hắn rão hết xương cốt, còn nghe thấy tiếng đốt sống rời ra răng rắc. Tử Phàm lại trên dưới ba lần bị nó vồ trúng, lưng hắn còn nguyên một vết cào trầy da tróc thịt. Người đang đấu với con chó đen chính là Đình Thiên, công tử hai tay hai kiếm, mỗi lần nó đánh tới đều bị đường kiếm ngăn chặn, nhưng nhìn chung là nó vẫn chiếm thế thượng phong.

Con chó đen càng đánh càng hăng, ba người càng đánh càng nản, ngay tới đồ đạc trong phòng đều bị đem ra phá hết, muốn trốn vào một chỗ cũng không được. Đình Thiên thở dốc, tay cầm kiếm đã bắt đầu run lên, con chó thấy sơ hở liền vồ tới, vừa quạt chân hất văng kiếm của công tử sang một bên, mõm nó liền ngoạm xuống. Cả Tử Phàm và Bá Dũng cùng dốc sức chạy đến , nhưng nước xa không cứu được lửa gần, Đình Thiên lập tức buông kiếm còn lại xuống, hai tay giơ lên đỡ lấy hàm con chó.

Công tử nghiến chặt răng, đẩy bộ hàm nhọn hoắt kia không táp vào đầu mình, con chó thấy không được, đầu nó liền lắc mạnh một cái gạt hai tay công tử đi, sau đó nó quật mồi ngã đập người xuống đất, một lần nữa ngoạm tới. Đình Thiên bị ngã đến váng đầu, vừa mở được mắt liền thấy hàm trên hàm dưới trắng ởn ập đến, tay cũng không kịp đỡ, chỉ nói được một câu, xong rồi.

Bỗng con chó quay ngoắt đầu lại, trước sự kinh ngạc của Đình Thiên, nó giống như bị ai lôi đi, cả người kéo giật về phía sau, cứ thế chạy thẳng ra cửa. Bá Dũng nhanh chóng đỡ công tử dậy, cùng lúc Tử Phàm lao theo con chó ra ngoài, hắn đoán có người đã dùng phép ngăn chặn nó. Quả nhiên hắn thấy con chó đang lao tới miếu, hắn cũng tức tốc đuổi theo, sư phụ đang thi triển trấn thuật, nếu không có ai cản nó thì sẽ rất nguy hiểm.

Hắn biết trấn thuật là gì. Khác với phản thuật, trấn thuật là bộ pháp hoàn toàn tĩnh, chỉ sử dụng phù chú và bùa để trừ tà, bên cạnh đó không đi kèm bất cứ quyền cước hộ thân nào. Pháp lực của trấn thuật mạnh hơn phản thuật, nhưng độ mạo hiểm cũng tăng lên tương đương, thường sư phụ chỉ dùng trấn thuật trong trường hợp hỗ trợ, đơn phương sử dụng sẽ không khác gì tự sát. Chưa kể trấn thuật khiến chân khí hao tổn nghiêm trọng, ở tuổi của sư phụ, muốn áp được lượng tà khí lớn như vậy, hoặc là phải mượn thêm âm binh…

Không được, làm thế tức là một đổi một, hắn nghĩ tới đây, cước bộ lập tức tăng lên. Con chó đen phía trước đã sớm mất dạng, với khả năng của sư phụ hiện này, tốt nhất người chớ có liệu mạng như vậy.

Suốt dọc hai chân Quốc Trí đã đầm đìa máu, Vũ hộ vệ hai mắt mờ đi, đàn chó trăm con tuy đã giảm song số lượng ấy không đáng kể, chúng vẫn đang hăng máu trực xồ vào cắn đổ người hắn. Tiếng thở nặng nề của Quốc Trí báo hiệu hắn đã đến giới hạn, nếu Kỷ lão tiên sinh bên trong chưa xong việc, hắn khó mà trụ được hơn nữa. Bỗng từ xa hắn liền thấy một đám khói đen ùn ùn bay đến, tốc độ kinh người, đàn chó bị đánh dạt sang hai bên, thoắt cái đã áp sát chỗ Quốc Trí đứng.

- Mau lui vào trong đi!

Có tiếng Kỷ lão tiên sinh quát ra, Quốc Trí lập tức thoái lui vào trong miếu. Đám khói dần lộ diện dưới ánh lửa, kia là một con chó đen lông lá rậm rạp, vừa xông vào miếu đã chồm lên nhắm tới lưng Kỷ tiên sinh mà đạp xuống. Quốc Trí muốn ứng cứu nhưng lại bị tiên sinh quắc mắt cản lại, đợi cho con chó vào sâu hơn, bóng của nó được ánh lửa tứ phía in lên mặt tường, ngay lập tức liền bị bóng Kỷ tiên sinh vồ lấy.

Con chó không chịu để yên, nó vùng vẫy, mấy lần giằng ra khỏi tay Kỷ tiên sinh, sức lực như hùm như hổ quật nghiêng cả hai tấm cửa, nhưng tuyệt nhiên vẫn bị giữ lại. Tay Kỷ tiên sinh cào lún xuống nền đất, máu chảy càng kịch liệt, những hình chú vẽ trên cánh tay lão hằn lên như từ trong da thịt phát ra.

Phía trên tường là hai cái bóng đang giằng co dữ dội, có lúc tưởng hòa làm một, có lúc lại tách hẳn ra, ngay dưới đất là con chó đang hống lên từng hồi đứt quãng, nó chính là bị Kỷ tiên sinh túm cổ lôi đi, cổ họng không thể bật thành tiếng được.

Kỷ tiên sinh càng niệm chú dồn dập, cảm giác như lão sắp cắn vào lưỡi đến nơi, cứ níu vào nhau, nghe không ra tiếng gì. Bên ngoài có mấy con chó đang nhăm nhe chạy vào, nhưng chính chúng lại bị con chó đen bên trong đạp chết, cũng tại nó đang quẫn bách quá, muốn thoát không thoát được, hai mắt còn trợn trừng tới sắp rơi khỏi tròng.

Tử Phàm chạy lên con dốc, đường đi vẫn tối om, hắn cắm đầu lao qua bậc đá, tới khi thấy có mấy đốm sáng từ trên rọi xuống, tự nhiên chân hắn khựng lại. Tiếp đó là vô vàn đốm sáng cùng quay về phía hắn, có tiếng gầm gừ quanh đây, đồng thời Tử Phàm nhận ra, trên kia có rất nhiều chó, và chúng vừa bị hắn thu hút. Tay hắn quờ quạng, hai bên đường đều có cây, bẻ tạm một cành để hộ thân, bần đạo trên đời sợ nhất hai thứ, một là tiểu nhân và hai là chó, vì hai thứ này đều không nói lý được.

Vài con bắt đầu xông tới chỗ hắn, trời thì tối, đường thì gồ ghề, hắn lúc tiến lúc lùi, tay vung loạn, mắt mở cũng như nhắm, hoàn toàn không nhìn thấy gì. “Ngoàm” một tiếng, chân hắn liền bị cắn trúng, không sai, chó vẫn đáng sợ hơn tiểu nhân một bậc, vừa không nói lý lẽ, vừa manh động làm càn. Tử Phàm loạng choạng, không biết làm thế nào để xua mấy con chó kia đi, đột nhiên thấy có đống lửa dúi đến trước mặt hắn, khiến hai mắt hắn hoa lên.

Đình Thiên cùng Bá Dũng mỗi người một cây đuốc trong tay, Bá Dũng lao lên trước dùng đuốc xua mấy con chó đang xông tới, Đình Thiên phía sau đánh đuổi con chó đang ngoạm chân Tử Phàm đi. Ba người vừa dùng vũ khí vừa dùng đuốc, xua chó đàn chó chạy tán loạn, mở đường từng bước tiến đến miếu thờ thành hoàng. Bên trong ánh lửa lay động như đèn gặp bão, có tiếng hống ông ổng vọng ra, nhìn qua thì không đoán được tình hình thế nào.

Còn cách cửa miếu chưa đầy mười bước chân, Tử Phàm thoáng thấy bóng lưng một người quỳ dưới đất, đàn chó bủa vây dữ quá, muốn nhìn lâu cũng không được. Đột ngột ánh lửa liền tĩnh lại, cũng không nghe thấy tiếng gì bên trong nữa, đàn chó đang hăng máu vừa sủa vừa cắn cùng lập tức cúp đuôi chạy xuống dốc. Tử Phàm vội bước vào miếu, bóng lưng mà hắn thấy là của sư phụ, người lặng lẽ cúi đầu trước hương án, nơi có con chó đá yên vị ngồi trên bệ.

Tử Phàm lay vai sư phụ, hắn gọi một tiếng, không thấy người đáp, hắn lại động vào tay, vào lưng sư phụ, nhưng tuyệt nhiên người vẫn cúi đầu, bàn tay bị đóng đinh dưới đất, năm đầu ngón tay đã duỗi thẳng. Lần đầu tiên hắn thấy sợ hãi là như vậy, Tử Phàm nhìn hai bàn tay tím đen lại, không còn chút hơi ấm nào tỏa ra, sư phụ thực sự đã đi rồi.

Quốc Trí cũng quỳ gần đó, mặt lộ vẻ thương tiếc, hắn đã chứng kiến giây phút cuối cùng, sau khi kéo được con chó đen lên trên bệ, nơi mà Kỷ lão tiên sinh đã chuẩn bị sẵn để phong bế nó. Tiên sinh không thể ngẩng đầu nên được, dù là một khắc cũng không, cứ như vậy lão trút hơi thở cuối cùng, toàn thân liền thả lỏng. Khoảng thời gian ấy thực ra nhẹ nhõm hơn là đau đớn, vì lão đã trụ được đến lúc áp hết tà khí của hung tinh, hoàn thành tâm nguyện cứu được người làng.

Tới cùng còn được nhìn mặt tên đồ đệ hỗn láo, mọi chuyện nghĩ lại giống như là do ông trời sắp đặt, cả việc lão cẩu bỏ đi hai ngày, thực chất là nó đã đợi để gặp Quốc Trí và mấy người kia. Giờ đây nó còn được chết cạnh chủ, nuôi tám năm, theo Kỷ tiên sinh từ nơi này sang nơi khác, con chó ấy hiểu được tâm ý chủ nó hơn ai hết. Nếu nó sống thì chủ nó sao đành nhắm mắt xuôi tay, còn ai trên đời này nguyện ý mà nuôi nó, thà rằng nằm xuống cạnh chủ, để tiếp tục theo chân xuống suối vàng, còn hơn là phải cô độc trên đời.

Quốc Trí gặp lại Đình Thiên, thấy công tử vẫn bình an vô sự hắn mới thở phào. Hắn có đưa lại công tử đồ hình mà Kỷ lão tiên sinh đã vẽ, nói rằng đây là đường đi tới Bạch Mộc Lương Tử sơn. Hai người trao đổi một chút, Đình Thiên rất nhanh liền hiểu được đồ hình, công tử bây giờ đã gần như nắm chắc trong tay chiếc chìa khóa dẫn đến nơi vị tiên nhân cư ngụ, việc tiếp theo chỉ là làm cách nào để tới được đó.

Tử Phàm an táng cho sư phụ xong, hắn liền ngồi lại trước mộ, vậy là giờ hắn chỉ còn một mình, trước đó dù bốn năm không gặp, nhưng hắn biết sư phụ còn sống, tiếc rằng đây lại là lần cuối cùng được gặp. Thực ra hắn cũng không buồn nghĩ nhiều, con người hắn vốn cô độc, trước giờ luôn chỉ có một mình, lần này chẳng qua cũng chỉ là trở lại làm con người trước kia, hắn cảm thấy như vậy lại hợp hơn.

Quốc Trí có trao trả hắn Đả Cẩu Bổng, là di vật lúc còn sống của sư phụ, nhưng hắn từ chối nhận lại, vì vật này trao cho hắn cũng vô dụng, người nào có thể dùng được thì nên giữ lấy. Sau đó mấy người có ở lại nhà Kỷ lão tiên sinh thêm vài ngày, cho vết thương có thời gian được ổn định, nhất là Quốc Trí, chân hắn gần như bị băng kín, may mắn là vết cắn không nghiêm trọng, đắp thuốc mấy bữa liền có thể đi lại được.

Qua mười ngày, bỗng Quốc Trí thấy có con chim lạ từ đâu bay tới, Vũ hộ vệ huýt gió hai tiếng, con chim lập tức sà xuống, đậu lên tay hắn. Thì ra đây là con bạch điểu, chuyên làm nhiệm vụ đưa thư trong phủ Bắc, nó được Quốc Trí nuôi và dạy dỗ từ nhỏ, có thể xác định được vị trí của chủ mà bay tới. Chân bạch điểu có quấn một mật thư, Quốc Trí lấy ra đem cho Đình Thiên xem. Công tử đọc qua một lượt, liền nhìn sang Tử Phàm, nói:

- Tới đây ngươi hãy đi với ta về kinh đô, ta sẽ chỉ ngươi xem phủ Bắc và nội thành.

- Công tử hồi kinh ư?

- Phụ thân lệnh cho ta trở về, là chuyện thành thân của ta với tiểu thư nhà Võ đại nhân.