Luyện Hồn

Phần 1 - Chương 6

- Mất tích?

Đình Thiên vẫn không ngừng hỏi lại, dù ba người đã rời khỏi ngôi miếu kia được một đoạn tương đối xa. Công tử còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, Quốc Trí vừa rồi nói rằng Bá Dũng đi thám thính tình hình nhưng không thấy trở lại, có thể hắn đã bị tập kích, nếu kẻ địch quá đông và nguy hiểm không đời nào hắn ở lại đánh nhau với chúng, vì thế mà Quốc Trí lập tức tới kéo công tử rời đi. Trong khi đó công tử lại muốn quay lại tìm Bá Dũng, cứ như vậy bỏ chạy hắn thoát được trở về không thấy người đâu, vậy chẳng phải là sai lầm sao.

Tử Phàm đột nhiên trở thành phu khuân vác, bao nhiêu đồ đạc đều đổ lên người hắn, khiến ngay cả hắn cũng chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Kỳ quái hơn là rừng sâu thẳm thẳm như vậy, biết chạy đi đâu bây giờ, ba người chạy loạn trong này mới dễ thành mất tích. Hắn đã nhiều lần muốn dừng lại, nhưng hai người kia vẫn cứ đi, nghĩ thế nào thì ở đây hắn cũng phải dựa vào bọn họ, thành thử hắn chỉ nghỉ được một lát rồi lại lập tức đuổi theo, uất ức không kể hết.

Vừa buông đồ xuống, Tử Phàm liền không muốn đi tiếp, hắn cắm mặt ngồi lì dưới một gốc cây, mưa đã ngớt, xung quanh chỉ còn lại sương mù, mặt đất dưới chân hắn dần trở lên dễ nhìn hơn. Đầu tiên hắn thấy rất nhiều đá cuội nổi từng cục mấp mô dưới đất, cũng không hẳn là đá cuội, hắn không nhớ là đá cuội lại có màu trắng ngà như thế, còn có những khối trắng dài bằng khủy tay. Nhìn tới đây, Tử Phàm chợt than thầm, không ổn, sao lại có một nơi vùi nhiều xương như vậy trong rừng.

Ngẩng đầu lại thấy có người đang bước về phía hắn, là Đình Thiên, công tử quyết quay lại tìm Bá Dũng, Tử Phàm đã lờ mờ đoán ra chuyện kỳ quái ở đây là gì, hắn lập tức đứng dậy. Còn chưa kịp động khẩu, hắn bỗng thấy trong đám sương mù phía sau công tử biến động, giống như bị một đao chém ra làm đôi, sương mù lập tức rẽ sang hai bên, một luồng kình phong ập đến, Quốc Trí cùng thanh gươm xông tới, sát khí ngùn ngụt.

Tử Phàm bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh thần, vội gạt Đình Thiên sang một bên, bản thân không kịp tránh né, hai chân cuống cuồng bật lùi về sau ba bước, mắt thấy lưỡi gươm chém xuống sát mũi mà toát mồ hôi lạnh. Tập kích bất thành, Quốc Trí không nao núng, hắn nghiêng lưỡi gươm phạt thêm hai đường, chém xuống người Tử Phàm.

Chỉ nghe vυ't vυ't trong không khí, chiếc áo đi mưa của Tử Phàm đứt lìa, hắn may mắn không bị gươm liếʍ trúng, lợi dụng lúc Quốc Trí lơ là, Tử Phàm rút từ trong ống tay áo ra một lá bùa. Hắn nương theo đường gươm đánh tới mà áp sát đối phương, một tay hành lễ, tay còn lại ốp lá bùa lên trán Quốc Trí, miệng lẩm nhẩm thần chú.

“Rắc” một tiếng, chướng khí lập tức thoát ra, hắn lảo đảo lùi vào trong màn sương, hai tay bưng kín mặt, có tiếng u u từ bốn phía truyền tới. Đình Thiên vừa rồi bị đẩy bất ngờ, không kịp chứng kiến cảnh giao đấu chớp nhoáng của Tử Phàm, tới lúc quay lại chỉ thấy một thân ảnh méo mó, đầu tóc xõa tung trong chốc lát liền biến mất vào biển sương mù. Công tử lập tức lao theo, tay kiếm vung lên, nhanh đến mức Tử Phàm không kịp cản lại.

Hai người một trước một sau ập tới, trong sương loáng thoáng hiện ra những mặt người đang há miệng gào thét, tiếng u u choáng hết thần trí, khiến cho Đình Thiên như rơi vào mê trận, bất tri bất giác đều muốn buông xuôi. Tử Phàm không bị ảnh hưởng bởi thứ âm thanh ma quái đó, hắn thấy Đình Thiên đột ngột dừng lại, đoán là có chuyện bất thường liền vọt lên trước xem công tử bị làm sao.

Đột nhiên từ một bên sương mù vươn ra hai bàn tay khô đét, tiếp là nửa thân người trắng toát cùng nhào đến, mái tóc lòa xòa tràn xuống khắp hai vai Đình Thiên.

Tiếng u u im bặt.

Đình Thiên giống như bị mái tóc kia nuốt trọn, hai mắt đột nhiên tối sầm, công tử ngửa mặt lên nhìn, giữa mớ tóc là một khuôn mặt không ngừng vặn vẹo, những ngũ quan chồng chéo liên tiếp đắp đổi, chỉ trong chốc lát đã bày ra cả trăm diện mạo. Kì lạ ở chỗ, đó đều là những khuôn mặt công tử từng gặp qua.

“Mẫu thân”.

Trong tâm trí Đình Thiên chợt hiện lên dung mạo một người, ngay lập tức trên gương mặt đối diện chính là người đó. Mi thanh mục tú, đường nét như sương như mai, nụ cười ôn nhuận. Công tử nhìn đến chết lặng, nếu không có tiếng hét đột ngột của Tử Phàm, sẽ chẳng biết làm cách nào để Đình Thiên rời mắt đi được.

- Chớ nhìn vào mặt nó!

Muộn rồi. Giờ Đình Thiên chỉ thấy mẫu thân đang đứng trước mặt, thật giả thế nào đều không phân biệt được. Tử Phàm thấy ánh mắt công tử trong chốc lát không còn chút thần thái, biết mình đã chậm một nhịp, không thể phối hợp cùng công tử được nữa, hắn đành phải một tay kéo người khỏi tay nữ quỷ, một tay vẽ hình chú trừ tà, dùng pháp lực đánh thẳng vào khuôn mặt đang há ngoác miệng trực đớp xuống đầu Đình Thiên.

Nhưng cách này không hiệu quả, nữ quỷ thoắt ẩn thoắt hiện, còn biết lợi dụng chướng khí dày đặc để thoát thân, thêm một bất lợi nữa cho hắn là Đình Thiên đang có dấu hiệu không thể kiềm chế được hành động, thậm chí còn không nghe thấy hắn nói gì nữa.

Mỗi bước Tử Phàm đều phải dùng hình chú để đánh tan chướng khí, muốn diệt được quỷ, bước đầu tiên là phải vén được hết bức màn che giấu nó, để nó không còn đường rút lui. Hắn đoán đây là loại quỷ lẩn trốn trong tâm ma của con người, sử dụng điểm yếu của chủ thể để lôi kéo, dụ dỗ chủ thế theo nó vào chỗ chết. Một khi đã bị nó nhìn trúng, chủ thể sẽ không cách nào chống trả được, nó cơ bản là du͙© vọиɠ, khát khao hoặc những phẫn uất, đau buồn tích tụ mà thành.

Giống quỷ này đối với người thường rất khó diệt, vì tâm ma thường đi kèm với bản ngã của con người, nếu đã khơi dậy được thì tâm ma sẽ bùng phát rất mãnh liệt. Như hiện tại là hắn đang không cách nào ngăn cản được Đình Thiên, thậm chí còn phải đối đầu với công tử, dùng hết khả năng để tránh mũi kiếm liên tiếp xuyên đến trước mặt. Đình Thiên đột nhiên nổi xung, múa kiếm chém tới tấp về phía Tử Phàm, miệng hét lớn:

- Ta gϊếŧ, ta gϊếŧ ngươi, mưu hại mẫu thân ta, ta gϊếŧ…

Tử Phàm biết không thể tránh né mãi được, hắn mấy lần cảm thấy kiếm sượt qua cổ, thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, lại thêm mặt đất gồ ghề, có muốn bỏ chạy cũng không nhanh được.

Nghĩ rồi Tử Phàm liều mạng quay lại chống trả, quả nhiên kiếm thuật của công tử rất phi phàm, hắn dùng tay lải chống đỡ được hai chiêu liền bị cắt trúng một đường, cũng nhờ vậy mà hắn lập tức áp sát được công tử. Trong tay đã có sẵn một cái khăn, hắn vòng ra phía sau, bịt chặt hai mắt công tử lại. Không nhìn không thấy thì tâm không loạn, Tử Phàm đoán chỉ còn cách này mới khiến Đình Thiên bình tĩnh được.

- Công tử, công tử có nghe ta nói không, ở đây chỉ có ta và công tử, người công tử nhìn thấy là ảo ảnh, không có thật, bây giờ chớ nghĩ gì cả, càng nghĩ công tử sẽ càng ám ảnh,…

Tử Phàm tóm chặt hai vai Đình Thiên, hết sức từ tốn trấn an tinh thần công tử, sau khi hai mắt không nhìn thấy nữa, cử động của công tử cũng bớt hung hãn. Lại thêm Tử Phàm không ngừng thuyết giáo bên cạnh, chỉ một lát liền thấy khí huyết trong người Đình Thiên lưu thông ổn định, không còn quay cuồng như vừa rồi.

Vụt!

Tay trái Tử Phàm liền bị cào trúng, da thịt lập tức bị toạc làm bốn đường, máu chảy thành dòng thấm ướt nửa vạt áo. Tử Phàm cắn chặt răng không kêu một tiếng, hắn ôm tay nhìn vào màn sương đang mỗi lúc một dày lên, báo hiệu nữ quỷ kia đang vô cùng tức giận, lòng thầm chửi một tiếng, giờ thì tay hắn đã bị phế như vậy, muốn vẽ hình chú là bất khả thi.

Đột nhiên con nữ quỷ kia từ sau lưng Đình Thiên nhào đến, vẫn là diện mạo nhu thuận xinh đẹp, nhưng bàn tay năm móng vuốt vừa giương lên, khuôn mặt lập tức biến dạng. Không còn phân biệt được đâu là mắt mũi, ngang mặt giống như bị nứt đôi, một cái miệng từ rãnh nứt hé ra, trong miệng là tầng tầng lớp lớp những răng cùng lưỡi.

Tử Phàm nhận ra mỗi khi khuôn mặt này cười, cái miệng kia sẽ được kích hoạt, giống như một ám hiệu mê hoặc người khác, cùng lúc sẽ gϊếŧ chết họ. Hắn không có nhiều thì giờ để nghĩ, đang lúc đại họa lâm đầu, hắn chỉ kịp hét lên:

- Đằng sau!

Liền ngay lúc đó cánh tay cầm kiếm của Đình Thiên rung lên, đạo quang loang loáng chém về phía sau, công tử còn định tháo khăn xuống đễ dễ bề xoay xở, nhưng Tử Phàm đã lập tức ngăn lại. Nhát kiếm thần tốc vừa rồi thiếu chút nữa đã chém vào nữ quỷ, Tử Phàm thấy có thể dùng cách hô ứng này để diệt trừ nó, những lần tiếp theo hắn đều cố gắng đoán bắt được hướng tấn công của nữ quỷ, Đình Thiên nghe hiệu lệnh từ hắn mà chém đông chém tây. Rốt cục thì vẫn chỉ thấy kiếm phạt gió, không thấy tay chạm đến thừ gì khác.

Tử Phàm hít sâu một hơi, đem lực chú ý hướng ra tứ phía, hắn vì vết thương trên tay mà sức lực giảm sút đi nhiều, xem chừng khó mà cầm cự lâu dài được. Lại thấy Đình Thiên cũng đã thấm mệt, nếu không thế dứt điểm trong vài chiêu tới, e rằng cả hai đều lành ít dữ nhiều. Mắt Tử Phàm thận trọng rà soát không bỏ sót một vị trí nào, hắn muốn đón đầu nơi nữ quỷ kia tập kích, làm được vậy phần thắng sẽ thuộc về hắn.

- Bên trái!

Thoáng thấy có gương mặt hiện lên trong sương, Tử Phàm lập tức đánh động, chỉ chờ có thể, Đình Thiên liền xoay kiếm, dồn lực chém xuống. Hai đường quyết tuyệt, sương mù bị kình phong đánh tan, nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng nữ quỷ ở đó.

- Hự!

- Tử Phàm!

Đang tập trung cao độ, bỗng Đình Thiên nghe thấy tiếng ẩu đả kịch liệt từ phía sau, đoán là Tử Phàm gặp chuyện, công tử lập tức quay lại, còn không chần chừ mà giật khăn che mắt xuống. Tử Phàm vừa rồi nhắm trật mục tiêu, lúc nhận ra màn sương kia chỉ là cái bẫy, bên vai hắn đã bị một bàn tay chộp trúng, lực đạo lớn đến mức khiến toàn thân hắn bủn rủn, không còn sức chống cự.

Bàn tay kia kéo giật hắn vào trong màn sương, đúng lúc Đình Thiên quay lại tiếp ứng, ngay tức khắc Tử Phàm cùng nữ quỷ ngừng giằng co, hắn thấy khăn rơi trên mặt đất và đồng tử của Đình Thiên dao động, liền biết chuyện đã hỏng bét rồi.

Quả nhiên ngay sau đó lưỡi kiếm của Đình Thiên rung lên, công tử thấy mẫu thân đang nở nụ cười với mình, gương mặt thanh thoát của người khiến cảnh vật xung quanh bị lu mờ, bên cạnh còn có kẻ muốn mưu hại mẫu thân, lần này nhất định không để hắn sống. Tử Phàm mắt thấy công tử đằng đằng sát khí xông đến, trong lòng chết lặng, hắn nghĩ giờ muốn chạy cũng đã muộn, không ngờ kết cục của hắn chính là nằm lại cùng với đám xương trắng ở đây.

Bị mũi kiếm đâm xuyên qua cổ họng là một cảm giác rất khủng khϊếp, Tử Phàm tới lúc đó vẫn chỉ biết trơ mắt nhìn trân trân, hắn bất giác nuốt một ngụm nước miếng, không thấy chút vướng víu nào, bao nhiêu sợ hãi vừa rồi liền tan đi. Vì rằng hắn vẫn còn nguyên vẹn cái đầu trên cổ, sát bên cạnh hắn là mũi kiếm của Đình Thiên, với tất cả phẫn nộ hiện ra ngoài nét mặt, công tử dùng cả hai tay ghim mũi kiếm xuyên qua cổ nữ quỷ.

- Ngươi không phải mẫu thân ta.

Kèm theo đó là một tiếng “phựt” sắc lạnh, cái đầu xõa xượi những tóc lập tức đứt lìa khỏi cổ, chướng khí trong thân nữ quỷ thoát ra xì xèo, bàn tay siết chặt vai Tử Phàm rất nhanh liền nới lỏng, trong chốc lát nữ quỷ giống như sương mù biến mất không còn chút dấu vết. Đình Thiên buông kiếm thở dốc, trong người cảm giác lâng lâng như vừa thoát khỏi cơn mê, giữa bàn tay còn thấy ánh lên vài tia sáng màu lục bảo, đó là mảnh ngọc bội mà công tử vẫn giữ bên mình.

Trước khi giật khăn che mắt, Đình Thiên đã lấy ngọc bội ra nắm trong tay, tất cả những gì còn lại của mẫu thân đều nằm trong nó, ngoài ra không còn sót một hình hài nào của người trên nhân thế. Vì lẽ đó mà khi trông thấy nữ quỷ hóa thành người, Đình Thiên đã phẫn nộ tới cực điểm, công tử không chần chừ mà xông đến chặt phăng cái đầu kia đi, không thể để nó làm ô uế thanh danh của mẫu thân.

Khi hết thảy đều biến mất, thực tâm Đình Thiên vẫn có chút tiếc nuối, đã là mười tám năm công tử không được trông thấy gương mặt mẫu thân, còn tưởng là vĩnh viễn về sau cũng không thể nhìn lại nữa.

Quay sang thấy Tử Phàm trọng thương đến mức đứng không vững, Đình Thiên hỏi hắn có đi được không, sau đó lấy áo của mình khoác lên người hắn. Tử Phàm chỉ gật đầu không đáp, vết thương đang hành hạ hắn, cái lạnh châm vào tận xương tủy, giống như có bị cả trăm mũi kim cắm khắp cánh tay, tê buốt giật vào tận óc, tiếp tục ở lại để chướng khí ngấm vào người, hắn có bao nhiêu cái mạng cũng đừng mong sống nổi.

Hai người lập tức rời đi, giữa lúc bốn bề vẫn âm u mờ mịt, bỗng lại xuất hiện ánh lửa chập chờn, kỳ lạ là vừa thấy cách xa trăm thước, chỉ trong chớp mắt đã thấy nó rùng rùng tiến tới, giống như lần theo động tĩnh phát ra từ phía hai người mà đến.