Dù đã sang lập xuân, nhưng vẫn chưa qua thời điểm ngày ngắn đêm dài, trước còn thấy ánh tà dương vắt chéo trên nền trời, chớp mắt mà đêm đen đã kéo đến, giống như đuổi riết sau vó ngựa, đường đi mỗi lúc một mờ mịt. Ba bóng áo lam lao vun vυ't trên yên ngựa, trước mặt họ là mảnh rừng đen thẫm, lối đi đã sớm bị che lấp bởi bóng cây rợn ngợp hai bên, chỉ thấy mặt đất mấp mô những mớ rễ nổi thành ụ lớn ụ bé, xem chừng không thể vượt rừng trước khi trời tối.
- Công tử, phải dừng lại đốt đuốc lên thôi – Quốc Trí ghìm cương ngựa, hắn đi tiên phong dẫn đường, đối với sự vật sự việc đều có phòng bị cùng trực giác nhạy bén.
- Được – Đình Thiên ngay phía sau liền chấp thuận, đồng thời công tử giật cương cho ngựa chạy chậm lại – Bá Dũng, ngươi xem còn bao xa thì chúng ta đến được trấn bên kia?
- Bẩm, băng hết đoạn đường rừng này rồi đổ dốc nửa canh giờ là đến, thưa công tử - Bá Dũng đi sau cùng thong thả cưỡi ngựa bước đến cạnh Đình Thiên, hắn vốn là người truyền tin nên đường lối rất rành rẽ, khả năng ước lượng quãng đường cũng vô cũng xuất chúng.
- Vậy không cần vội, trời tối đi rừng nhiều mối nguy, đề phòng vạn nhất.
- Thuộc hạ tuân lệnh.
Quốc Trí trao một cây đuốc đã tiêm lửa cháy rừng rực cho Bá Dũng, dứt lời hắn thúc ngựa tiếp tục đi trước dọn đường, kế đến là Đình Thiên, theo sát ngay bên cạnh là Bá Dũng. Tiếng vó ngựa nện xuống nền đất đều như chày giã, ánh đuốc một trước một sau lướt đi bồng bềnh giữa rừng cây, thoạt nhìn giống như ma trơi ẩn hiện xuyên qua tán lá.
Trong rừng đã có sương giăng, không thể nương theo ánh đuốc mà nhìn ra xa được, ba người đành phó mặc cho vó ngựa vừa chạy vừa dò đường. Tiếng lộc cộc trong chốc lát đã truyền khắp mảnh rừng, cơ hồ càng khiến cái âm u tịch mịch nơi đây kết thành hình thành khối rõ rệt. Ánh đuốc đi tới đâu, cây cối ở đó liền bày ra những hình thù kỳ dị, tưởng như bất động mà mỗi lần nhìn đến lại giống đang nghiêng ngả lao tới. Vây hãm ba người là bóng tối dày đặc, chỉ trực nuốt chết hai ánh lửa bập bùng trên tay người hộ vệ.
Hí!!!!
Bỗng con ngựa tiên phong rít lên một tràng dài, hai vó trước bật tung khỏi mặt đất, đem cả thân hình rắn chắc như đúc bằng đồng của nó dựng thẳng đứng, Quốc Trí bị cú hất làm cho lảo đảo, hắn vội kìm chặt dây cương, cây đuốc trên tay lập tức đánh rơi. Con ngựa l*иg lên một cái rồi không chịu đi tiếp, bốn vó dậm tại chỗ, chủ thúc thế nào cũng trơ ra, đầu nó liên tục hất về phía trước.
Đình Thiên cùng Bá Dũng phi tới gần, thấy Quốc Trí vừa xuống ngựa nhặt đuốc, chủ tớ giằng co không được, con ngựa rãi chân đi vào vệ cỏ ven đường, hắn đang cầm đuốc soi xung quanh, muốn xem là thứ gì khiến cho con ngựa kia bồn chồn như vậy.
- Phía trước hình như có người – Lại thấy Bá Dũng thúc ngựa tiến lên chục bước, dưới ánh đuốc phập phù, hắn lờ mờ nhận ra một thân ảnh đứng chắn lối đi đằng xa.
Hắn đoán là bóng người vì nhận ra màu trắng của y phục, kỳ lạ ở chỗ, người kia giống như không có đầu, chỉ thấy trên cổ là một màu đen không phân biệt đâu ngũ quan, đâu là lông tóc. Càng khả nghi hơn là thân ảnh hoàn toàn bất động, dù tiếng vó ngựa áp sát cũng không thấy phản ứng tránh né.
- Lục lâm thảo khấu có mắt như mù, dám dở trò ma quỷ trước mặt bổn gia, hôm nay ta sẽ làm cỏ hết các ngươi! – Bá Dũng quát lớn một tiếng rồi thúc ngựa lao tới.
Quốc Trí đã tuốt gươm cầm sẵn trên tay, hắn bỏ lại con ngựa bất trị, tay giữ dây cương dẫn ngựa của Đình Thiên từ từ tiến đến nơi Bá Dũng trông thấy bóng người. Vừa đi hắn vừa đưa mắt cảnh giác xung quanh, cây đuốc đã truyền sang tay Đình Thiên, ngồi trên lưng ngựa, công tử có thể thấy bóng áo trắng đứng cách đó không xa. Bá Dũng không trực tiếp áp sát thân ảnh kia, hắn nhìn một lượt trái phải xem còn tên nào ẩn nấp gần đó không, sau liền kề ngọn đuốc tới sát cổ kẻ đối diện.
Thứ hắn thấy đầu tiên là một khuôn mặt đang ngửa lên, bị sức nóng từ cây đuốc dí tới gần lập tức cúi xuống, rất nhanh sau đó hai bàn tay liền khua loạn trước mặt, còn có tiếng nói thoát ra:
- Bần đạo không phải lục lâm thảo khấu, quan nhân tha mạng.
Bá Dũng thu cây đuốc lại, hắn thấy người kia có chút quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra từng gặp ở đâu. Cái mặt này vừa có nét gian xảo vừa có nét ngu độn, vì là mắt kẻ đó to, nhưng môi lại mỏng, lông mày díu lại trông như hai đường bút lông vẽ lệch, thoạt nhìn còn khiến người khác bật cười.
- Tử Phàm! – trong lúc Bá Dũng còn đang bình phẩm diện mạo người kia, Đình Thiên từ phía sau đã sớm nhận ra. Công tử lập tức xuống ngựa, rảo bước qua chỗ Tử Phàm đứng, lại nói:
- Hữu duyên tương ngộ, thiên lý tương phùng, lại gặp ngươi ở đây, ngựa của ngươi đâu?
- Bần đạo không có ngựa. Xin hỏi công tử là ai? – Tử Phàm dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn vị công tử vừa đến.
Trên đời hắn sợ nhất là gặp phải người quen, hắn vốn là cô nhi, nếu ai nhận ra hắn thì chỉ có thể là kẻ bị hắn lừa tiền trước đây.
- Ta là Đình Thiên. Chúng ta từng gặp nhau ở Kinh Bắc, không có ngựa thì ngươi làm cách nào mà đi được qua rừng này, ta cũng đang định tới trấn bên kia, hay ngươi đi cùng ta.
- Đa tạ thiện ý của công tử, bần đạo không có ý định qua trấn bên kia, bần đạo ở đây là muốn hỏi đường.
- Ở đây có ai cho ngươi hỏi sao? – Đình Thiên nhìn quanh, chỉ có một mảnh đen như hắc ín sau lưng hắn, muốn đào ra một con quỷ còn khó, huống chi là người.
- Là ở trên kia – Vừa nói hắn vừa ngửa cổ nhìn, thực sự có gì đó trong cái khoảng tối thui trên đầu hắn.
Quốc Trí liền giơ ngọn đuốc lên cao, ba người cùng nheo mắt nhìn, chậm rãi, tới khi chiếu ra một vật, bọn họ liền ngây người, chính là bị thứ đó làm cho kinh ngạc không thốt lên lời.
Thứ vừa hiện ra là một đôi bàn chân thâm đen, da thịt từ gót đến đầu ngón chân chưa hề bị mục rữa, chỉ có bề mặt da là hơi trùng xuống vì xác chết đang trong quá trình mất nước. Tiếp đến là y phục, xem ra kia là một nữ nhân, váy dài ngang bắp chân, rách tướp không nhìn ra hình dạng. Chưa biết người này bị treo ở đây bao lâu, nhưng bắp chân còn có từng mảng mốc trắng xanh mọc ngoài da, mốc phát triển dày đặc từ cổ chân hất lên, trông có phần giống một chiếc quần gấm xanh.
Hai tay buông thõng ngang đùi, bàn tay bị giòi làm tổ, lỗ lớn lỗ bé dày đặc, da thịt chạy dọc hai bên cánh tay bị đυ.c tới xơ xác, vì không đủ ánh sáng nên chỉ có thể thấy chút dịch nhầy láng bóng ngoài bề mặt. Cao hơn là một khuôn mặt căng bóng, không phải do trời tối mà là do bản thân da thịt bầm đen tới không phân biệt được ngũ quan trên đó, cần cổ gãy rời dính với thân qua lớp da, nhìn từ dưới lên trông giống xác chết đang cúi xuống, mặt đối mặt với những người bên dưới.
Đúng lúc đó khóe miệng xác chết bỗng giật giật, bốn người cùng rùng mình, hai hộ vệ đặt tay vào chuôi gươm, chỉ cần thứ kia động đậy liền phanh thây nó thành trăm mảnh. Nhưng rốt cục là có một con nhện to bằng bàn tay bò ra, nó bị ánh sáng từ ngọn đuốc hấp dẫn, muốn ra xem chuyện gì huyên náo, lại vô tình khiến cho đám người bên dưới bị một phen kinh thần.
- Đây là… một vụ án mạng. Nữ nhân kia hẳn là bị gϊếŧ cách đây chưa lâu, mau đi báo án – Đình Thiên lập tức hạ lệnh cho thuộc hạ cấp tốc băng rừng tới chỗ quan phủ báo án.
- Công tử sao kết luận vội vàng như vậy? – Tử Phàm cản người thuộc hạ kia lại, nói – dám hỏi công tử có biết ý đồ treo cái xác này lên đây không?
- Còn chưa rõ ràng? Nữ nhân đó bị bẻ cổ chết, ngươi không thấy đoạn xương gãy chồi ra kia sao? – Quốc Trí gạt tay Tử Phàm, gia tộc hắn làm hộ vệ đã được ba đời nay, chỉ cần nhìn trạng thái của xác chết là hắn có thể đoán được nguyên nhân tử vong.
- Quan nhân nói không sai, chỉ là cái xác này không phải mới chết, mấy vị thử nhìn trên cành cây kia xem – Tử Phàm cầm cây đuốc từ tay Bá Dũng giơ lên cao, nơi dây thừng treo xác tiếp xúc với cành cây có một vết trầy rất sâu – Cái xác này treo ở đây phải tới cả năm rồi, sức nặng của xác kéo căng sợi dây, làm cho nó nghiến vào cành cây. Hơn nữa, những đám mốc kia không thể chỉ một hai ngày mà sinh trưởng được như vậy, công tử có nghĩ một xác người mới chết có thể bị mốc bọc quanh thân thế kia không?
- Nhưng vì sao lại không có dấu hiệu phân hủy? – Đình Thiên chỉ phần da thịt còn nguyên vẹn của tử thi.
- Vậy ta mới nói, đây là ý đồ của việc treo xác này ở đây – Tử Phàm thu đuốc lại đem trả cho Bá Dũng, hắn cười cười nhìn Đình Thiên, mặt lộ vẻ thần bí – Đây là một cái bảng chỉ đường.
- Bảng chỉ đường? – Mấy người cùng lấy làm lạ nhìn hắn.
- Các vị quan nhân đây không biết trong giang hồ đang xuất hiện một loại tà đạo mới, sử dụng xác chết để điều chế thành bùa chú, có thể vừa bảo vệ bản thân, vừa hãm hại được kẻ khác. Bất cứ ai nếu trúng phải thứ bùa chú âm độc này, hoặc là thân tàn ma dại, hoặc là chết bất đắc kỳ tử, gia tộc suy vong, không chỉ một đời mà tới đời con đời cháu cũng chưa hết hậu họa – Tử Phàm mặt vô biểu cảm, bóng tối trùm lên mắt hắn, giọng nói nghe có phần lạnh lẽo.
- Tà đạo đó là gì? – Đình Thiên nhíu mày hỏi.
- Thuật ướp xác.
- Như thế nào?
- Như công tử thấy, xác chết kia không bị thối rữa, chính là do trước đó từng trải qua một lần ướp xác. Ta chỉ biết đó là quá trình rất kỳ công, bao gồm cả việc gϊếŧ và xử lý xác chết, phải đảm bảo tử thi đó nguyên vẹn, chỉ một vết xước nhỏ, khiến tầng thịt bên trong bị hở ra, phần thân thể đó sẽ lập tức bị biến đổi.
- Xác ướp như vậy có thể dùng vào việc gì?
- Ta nghe nói một xác ướp được yểm vu thuật hoàn chỉnh, là khi trong nó còn giữ được nguyên hồn phách, nhưng hồn phách đó lại bị thao túng bởi bùa chú của người yểm vu thuật. Thứ tà đạo này không được công khai, chỉ biết có một làng chuyên ướp xác và chế thành bùa chú bán ra bên ngoài.
Trước đây khi thuật ướp xác mới hình thành, người ta chỉ áp dụng cho thân nhân trong nhà, vừa có thể bảo quản được thi thể nguyên vẹn, lại vừa lợi cho gia chủ, âm vượng thì dương phát, càng giữ được thi thể lâu thì gia tộc sẽ càng hưng thịnh. Sau thì người ta nghĩ ra nhiều cách dùng hơn, ngoài việc phù âm cầu tài, còn có kẻ muốn dùng nó để trừng phạt địch nhân, ngấm ngầm chặt đứt âm vận của người khác, đẩy gia tộc đó tới bước suy vong. Nhưng thịnh hành nhất hiện này là cách chơi bùa như một món đồ trang trí, mà vẫn có thể hộ thân. Chỉ cần hai điều này vẫn còn, thứ nhất là xác chết không bị thối rữa và thứ hai là vu thuật chưa bị hóa giải, thì bùa chú sẽ có tác dụng vĩnh viễn.
- Làng đó ở đâu?
- Không ai biết làng đó tên gì, chỉ biết nó nằm sâu trong mảnh rừng mạn bắc này, nhưng nếu không biết cách hỏi đường, dù có tìm kiếm từng tấc đất ở đây cũng không thấy được.
- Hỏi đường là như thế nào?
- Xác chết bị treo ở đây, người bình thường sẽ không để ý, nhưng nếu ai muốn tìm đến làng đó thì chắc chắn nhận ra, đây là mấu chốt để phát hiện được vị trí của làng đó. Công tử không ngại nếu cho bần đạo xin một đồng bạc lẻ chứ.
Đình Thiên ra hiệu, từ phía sau lập tức có một vốc tiền xu đưa tới trước mặt Tử Phàm. Hắn đơn giản là nhặt một đồng trong số đó, vừa đưa lên mắt nhìn, lòng hắn thầm than, kia là một đồng tiền vàng, giá trị rất lớn, người này tùy tiện vung tay liền đánh bay một gia tài như vậy, hắn từ giờ nên biết cách đối đãi, về sau còn có thể sẽ dùng đến.
Tử Phàm mỉm cười với công tử đối diện, lại nhặt dưới chân một cành cây, hắn vạch một đường ngang rồi tiếp một đường dọc chồng lên, ở mỗi đầu hắn đánh dấu ký tự ứng với bốn hướng đông, tây, nam, bắc, xong xuôi liền nhìn thi thể trên cây, nói:
- Cô nương, bần đạo đường xa tới đây muốn xin cô nương một việc, chỉ cần cô nương đáp ứng, đồng tiền vàng này sẽ là tiền mãi lộ cho cô nương, xin hãy dẫn đường cho bần đạo.
Dứt lời hắn liền tung đồng tiền lên, nơi nó rơi xuống là phía tây bắc. Tử Phàm vui mừng cầm đồng xu vùi xuống dưới nền đất ngay đó, miệng không quên đa tạ tử thi kia đã đáp ứng lời hắn. Hắn phủi tay quay lại nói với Đình Thiên:
- Số tiền bần đạo mượn công tử lần này, xong việc nhất định sẽ tìm công tử trả lại, giờ chúng ta đường ai nấy đi, công tử mau băng rừng cho sớm, trấn bên kia có ít nhà trọ, nếu không nhanh tới đó sẽ không có chỗ qua đêm. Cáo từ.
- Ta đi với ngươi – Đình Thiên cũng nói, phản ứng đột ngột tới mức hai người hộ vệ phía sau không kịp ngăn cản.
- Bần đạo không thể bảo vệ được nhiều người như vậy, vạn nhất có bất trắc gì xảy ra, người chịu thiệt sẽ là công tử.
- Cái đó ngươi chớ lo, thuộc hạ của ta có thể bảo vệ cả ngươi, nếu gặp bất trắc gì, bọn ta sẽ không để ngươi bị nguy hiểm – Đình Thiên lập tức chỉ vào hai người hộ vệ, nói một lời quả quyết với Tử Phàm.
- Vậy tùy công tử, nếu muốn đi thì hãy xuất phát ngay bây giờ, nhưng chỉ có thể đi bộ, ngựa đều phải để lại ở đây.
Dứt lời Tử Phàm liền dẫn đường hướng về phía tây bắc, theo sau là Đình Thiên, không biết công tử còn nói gì nữa, nhưng vọng lại chỉ là hàng loạt những thanh âm rì rầm.
Quốc Trí đưa mắt nhìn Bá Dũng, ngay lập tức bọn họ liền đuổi theo, trong lòng tự hỏi, tên đạo sĩ kia vì sao có thể không cần dùng đèn đuốc mà vẫn thấy lối đi ở đây, chẳng phải hai cây đuốc đều vẫn trên tay bọn họ. Ngẫm lại thì lúc đầu bắt gặp, hắn cũng chỉ đứng trong bóng tối mà nhìn lên tử thi kia, đây nghĩ thể nào cũng là chuyện rất bất thường…