Rất lâu sau này khi con gái của Trình Dật cùng Tống Thanh Y đã lớn,vô tình thấy được nhật kí của Ba mình,trong cuốn nhật kí đầy cũ kĩ có rơi ra một 1 tờ refill màu đỏ rất đẹp, nét chữ vô cùng cẩn thận:
15/9/2XXX......
" Cả đời Trình Dật-tôi cái gì đều không để ý,người khác nhìn như thế nào, đều chưa từng quan trọng.Người khiến tôi để ý, từ đầu tới cuối chỉ có một cô gái –cô ấy tên là Tống Thanh Y."
Quay « từng » tới ngày thứ ba, tất cả mọi chuyện đều đi vào quỹ đạo.
Bạch Điềm muốn tới thăm họ.
Bạch Điềm gọi Trình Dật cứng rắn nài nỉ,làm nũng khóc lóc các kiểu, cuối cùng gọi cho Tống Thanh Y năm cuộc điện thoại, rốt cuộc được Tống Thanh Y cho phép.
Lúc biết chuyện này, sắc mặt Từ Trường Trạch khẽ biến.
Trình Dật vỗ vỗ bờ vai của anh "Huynh đệ, vất vả."
Từ Trường Trạch:...
Có thể cùng Trình Dật tuyệt giao bây giờ được sao? Tình huống bây giờ vô cùng khẩn cấp,vô cùng bất lợi với anh.
"Yên tâm,tôi sẽ bảo vệ cậu." Trình Dật nói: "Đợi khi cậu không còn mới mẻ qua đi, mọi chuyện sẽ ổn."
Từ Trường Trạch:...
"Nếu không cậu xin nghỉ một ngày?" Trình Dật hỏi.
"Không cần." Từ Trường Trạch nói: "Em sẽ coi cô ấy là em gái mà đối đãi."
"Tốt?" Trình Dật nhíu mày,khẽ cười "Chính cậu có giác ngộ."
Bạch Điềm đến thăm ngày đó, là Tống Thanh Y đi đón.
Tống Thanh Y thiếu chút nữa không nhận ra Bạch Điềm,vẫn là Bạch Điềm phất phất tay gọi "Chị dâu!"
Tống Thanh Y đứng tại chỗ, lúc này mới nhận ra.
Lần trước nhìn thấy Bạch Điềm còn mặc aó T-shirt rộng rãi, để mặt mộc, tóc dài thả xuống nhìn giống như một học sinh trung học.
Lần này là nhìn cô thực sự rất giống sinh viên đại học.
Cô mặc váy dài màu trắng, mái tóc đen được buộc khéo léo thành đuôi ngựa cao và mang theo bên mình một chiếc túi nhỏ.Vừa thoải mái, khỏe mạnh, năng động, lại vừa đơn giản phù hợp với style sinh viên đại học. Không quá đơn giản nhưng cũng không quá điệu đà mà lại rất thanh lịch.
Bạch Điềm chạy chậm vài bước đến gần Tống Thanh Y ôm chầm lấy cô, ủy khuất cáo trạng "Em vừa mới gọi điện thoại cho anh ba, ảnh vô cùng hung dữ với em."
Tống Thanh Y kinh ngạc nhìn Bạch Điềm vô cùng tự nhiên khoác lên cánh tay của cô "Mau mau, mang em đi xem ông xã."
Tống Thanh Y cảm giác khi đi cùng Bạch Điềm có chút khác, vì khi nhìn con bé cô cảm nhận hình như mình đã sắp già rồi.
Đến đoàn phim, Bạch Điềm tiến vào.
Hai tổ bên kia còn đang quay, đúng lúc Từ Trường Trạch cùng Ngụy Gia đang quay phần mình, bởi vì muốn thu âm ở hiện trường, trong tổ kịch hiện tại vô cùng yên tĩnh, Tống Thanh Y đang định mang Bạch Điềm đi tìm Trình Dật, không lường được khi vừa đi tới, bước chân Bạch Điềm liền bất động, bình thường đặc biệt lỗ mãng như một tiểu cô nương nhỏ, nhưng khi phát hiện tất cả mọi người đều đang an tĩnh, cô cũng mím chặt môi, trong mắt lóe lên nhiều hưng phấn và hào quang, tay ở bên hông nắm chặt, nắm một góc aó T-shirt của Tống Thanh Y, nhìn qua giống như tùy thời đều có thể khóc.
Tống Thanh Y nghĩ chính mình là già thật rồi, cô hoàn toàn suy nghĩ không được Bạch Điềm kích động vì điều gì ở nơi đây.
Đợi đến khi Hà Đào hô "Cắt", Bạch Điềm mới lôi góc áo Tống Thanh Y nói: "Ô ô ô, chị dâu nhìn xem,chồng em rất đẹp trai."
"Em có ý nghĩ muốn nhốt anh ấy để dành ngắm. Ô ô ô, chồng em sao có thể dễ nhìn như vậy!"
Nói xong liền gửi tin nhắn cho bạn thân:
[ Cậu không biết tớ vừa mới nhìn thấy gì đâu? Ô ô ô, chồng tớ đứng cách tớ 10 mét,hiện tại còn đang quay phim! Chúa ơi, quá đẹp trai. ]
[ Nhan sắc của chồng tớ sắp gϊếŧ tớ rồi!]
[ ô ô ô! Hiện tại chồng tớ đang đi tới! Chúa ơi, hai chân tớ đều mềm! ]
Ngón tay thon thả của cô chạm trên màn hình nhanh chóng, Tống Thanh Y thậm chí còn không thấy rõ động tác Bạch Điềm.
Bạn thân:
[Xin vui lòng chú ý tiền đồ của mình nha bạn Bạch Điềm. ]
[ Qúa mặt dày nha! ]
[ đường đường là Bạch gia Đại tiểu thư vậy mà vì tình yêu trở thành như này? Rốt cuộc là mặt mũi không có hay đã phai mờ đuổi theo tình yêu,hahaha]
[ thật không dám giấu diếm, xin hỏi Bạch Điềm đại tiểu thư, tớ có thể đăng kí một vé dấn chân vào Bạch gia làm chị dâu của anh cậu là Trình Dật không? ]
Bạch Điềm nhìn tin nhắn, tay run lên, có tật giật mình nhìn về phía Tống Thanh Y, sau đó nhanh chóng nhắn: Không thể nào, tớ đã có chị dâu rất xinh đẹp, còn ôn nhu, mấu chốt nhất là anh tớ còn rất yêu chị ấy!
[ Cái gì! Thần tượng vừa ra mắt? Đã có bạn gái? ]
Bạch Điềm: Không! Là kết hôn.
Bạch Điềm:... với lại anh tớ là diễn viên! Không phải thần tượng!
[ Tớ thất tình, tuyên bố chính thức thất tình trầm trọng.]
Bạch Điềm: Bí mật! Về sau khẳng định cậu sẽ biết chị dâu tớ là ai!Đừng tiết lộ ra bên ngoài,nếu không anh tớ khẳng định tuyệt giao và không cho tớ gặp chồng mình nữa.
Bạch Điềm nhắn xong, vừa ngẩng đầu lên phát hiện Ngụy Gia cùng Từ Trường Trạch đều đứng trước mặt cô, tay run lên, di động trực tiếp rớt xuống đất, Từ Trường Trạch nhanh tay, hơi hơi khom lưng duỗi tay cầm chặt điện thoại, chỉ là di động trúng xương ngón út, đau đến hít một hơi khí lạnh.
Từ Trường Trạch cau mày cầm điện thoại đưa cho Bạch Điềm "Cẩn thận một chút."
Bạch Điềm đưa tay tiếp nhận, lúng túng nói: "Như vậy mà vẫn còn rất đẹp trai!"
Từ Trường Trạch xoa bóp ngón út của mình, Bạch Điềm lập tức chú ý, cầm điện thoại đưa cho Tống Thanh Y, khẩn trương kéo ngón tay anh "Chồng ơi, anh có phải rất đau hay không? Ô ô ô."
" Bạch Điềm ngốc!" ở bên kia Trình Dật vừa diễn xong, vừa đến liền nhìn thấy mặt Từ Trường Trạch tràn đầy ép buộc, mà Bạch Điềm ở bên cạnh níu chặt ngón tay.
Nhìn hai mắt Bạch Điềm đẫm lệ nhìn Từ Trường Trạch, Trình Dật hỏi: "Làm sao vậy?"
Bạch Điềm hướng trong ngực Từ Trường Trạch bổ nhào "Ô ô ô, anh ba mắng em!"
Mọi người:...!!!
Trình Dật sửng sốt hai giây, sau đó đem cô từ trong ngực Từ Trường Trạch kéo ra "Thận trọng một chút!"
Bạch Điềm một bên lau nước mắt vừa nói: "Em muốn nói cho ba mẹ cùng anh hai, nói anh ba đánh em."
"Quên đi, dù sao cũng không hữu dụng." Bạch Điềm khóc sướt mướt "Dù sao tất cả mọi người đều thương anh."
"Ô ô ô, còn nói em là Bạch Điềm ngốc nữa."
Trình Dật:...
Yên lặng đến bên cạnh Tống Thanh Y, thấp giọng hỏi: "Con bé là làm sao vậy?"
Bình thường kêu cô ngốc cũng không phản ứng dữ dội như vậy.
Tống Thanh Y suy nghĩ "Có thể là bởi vì chấn thương lòng tự trọng."
**
Bạch Điềm khóc đến lớp trang điểm nhòe, vì thế Tống Thanh Y cùng cô đi vào nhà vệ sinh rửa mặt,sau đó trang điểm lại.
Tống Thanh Y không có ý định vào, đứng ở cửa chờ.
Bạch Điềm đơn giản chỉ chỉnh lại lớp trang điểm, sau đó đi vào trong căn phòng, lúc sau đang muốn đẩy cửa ra ngoài thì bỗng nhiên nghe được giọng hai cô gái bước từ trong phòng đi ra nói chuyện với nhau: "Cậu nói xem Trình Dật cùng Tống biên kịch là quan hệ như thế nào?"
Một giọng nữ khác nói: "Còn có thể có cái gì? Quan hệ ngầm."
"Làm sao cậu biết?"
"Nhiều lần, tớ thấy hai người bọn họ cùng nhau nắm tay từ trong phòng đi ra, là Tống biên kịch."
"Cậu cho rằng Trình Dật vì sao có thể vừa ra mắt không lâu đã đảm nhận được vai nam chính? Tốt xấu gì cũng ở trong giới này mấy năm nay, cậu chẳng lẽ còn nhìn không ra?"
"Thật sự?" Nữ sinh kia hỏi.
"Haziii phức tạp." Tiếng nói chuyện cách cô càng gần, Bạch Điềm nắm cửa, chuẩn bị mở ra, nhịn lại nhịn, lại nghe người kia nói: "Hiện tại người mới đều dựa vào thân thể trẻ tuổi của mình sao? "
"Tớ chỉ thấy qua nữ diễn viên thường làm như vậy." Người khác thở dài "Ai ngờ Nam diễn viên cũng làm như thế?"
"Bằng không thì sao? Có đường tắt đi ai lại không muốn?"
"Thật là,lúc đầu tôi còn cảm thấy thích Trình Dật vô cùng, không nghĩ đến anh ta vậy mà dựa vào thân thể..."
"Cô mới dùng thân thể! Cả nhà cô đều dùng thân thể!" Bạch Điềm rốt cuộc nhịn không được, mở cửa thở phì phì nói: "Anh ba của tôi mới không cần dùng thân thể!"
Lời vừa nói ra làm cho hai người vô cùng hoảng sợ, Tương Thư Tấn ở trong tổ kịch nghiêm cấm nói về tin đồn bát quái của những người nổi tiếng, vì thế hai người nhìn nhau, vội vội vàng vàng rửa tay nhanh chóng đi ra ngoài.
Bạch Điềm nóng nảy, còn có thể đi như vậy?
Bạch Điềm vội vàng đuổi theo, ở cửa thấy Tống Thanh Y.
Hai người nhìn Tống Thanh Y, cúi đầu đi qua.
Mà Tống Thanh Y đứng tại chỗ, mặt không chút thay đổi.
Bạch Điềm đuổi tới cửa, Tống Thanh Y giữ cánh tay cô "Quên đi."
Bạch Điềm phồng má "Các cô ấy nói hưu nói vượn."
Tống Thanh Y không nói chuyện.
Bạch Điềm tức giận bất bình "Các cô ấy hồ ngôn loạn ngữ!"
Tống Thanh Y vỗ vỗ cánh tay Bạch Điềm "Được rồi, đi ăn cơm."
"Chị dâu." Bạch Điềm kêu cô "Anh ba của em không có dùng thân thể."
"Chị biết." Tống Thanh Y nói "Đừng tìm anh ba em nói, những lời này chẳng có gì quan trọng cả?."
Bạch Điềm dạ một tiếng.
Lúc hai người quay trở lại, bầu không khí có chút kỳ lạ, Bạch Điềm cảm thấy Tống Thanh Y có nhiều chỗ không thích hợp, nhưng lại nói không ra.
**
Bạch Điềm ở một ngày liền rời đi.
Tất cả mọi chuyện đều trở lại ban đầu.
Nhưng khi Bạch Điềm rời đi qua ngày thứ hai Tống Thanh Y đã liên tục mất ngủ hai ngày.
Trong phòng tắt hết đèn, Tống Thanh Y ngồi trước bàn, trên bàn bày máy tính, văn kiện một chữ cũng không đánh ra, linh cảm bùng nổ, nhưng trong đầu của cô lại trống rỗng.
Kỳ thật cũng không phải trống, chỉ là nhất thời nhớ đoạn đối thoại hôm đó.
Lúc ở cửa toilet, cô nhìn thấy hai người kia đi vào, khi đi ngang qua cô,ánh mắt có chút là lạ, đối với loại ánh mắt này đặc biệt quen thuộc.
Mang theo tò mò, lại xen lẫn vài phần khinh thường.
Vì thế cô đi vào bên trong vài bước.
Hai người kia nói chuyện cũng không nhỏ, cô nghe được vô cùng rành mạch.
Kỳ thật cô bị hiểu lầm cũng không có cái gì, chỉ là Trình Dật...
Không phải là lần đầu tiên có người nói anh như vậy.
Nhất là ngày hôm qua còn bị Bạch Điềm nghe được, con bé sẽ nghĩ như thế nào?
Tống Thanh Y ngủ không được.
Cũng không nói lên được mình rốt cuộc là tâm như thế nào, cô vẫn luôn cảm thấy đối với Trình Dật tất cả đều rất không công bằng.
Chính mình suy nghĩ miên man, có người gõ cửa.
Là Trình Dật.
Anh ôm một bình rượu, ở bên cửa"Có tâm sự?"
Tống Thanh Y nghiêng thân mình cho anh đi vào, anh đặt cô ở trên cửa, giữa hai người sát lại gần nhau "Sao... Làm sao?"
"Bà xã." Trình Dật cúi đầu bên tai cô cọ xát,thấp giọng nói: "Vì cái gì không nói cho anh biết?"
"Sao chứ?" Tống Thanh Y nhíu mày "Cái gì?"
"Anh nếu có dùng thân thể, chính em không rõ ràng sao?" Trình Dật nói bên tai cô, hơi thở ấm áp rơi trên da thịt, Tống Thanh Y nổi một tầng da gà, đẩy anh ra xa một chút, Trình Dật lại dựa vào càng gần.
"Bà xã." Trình Dật kêu.
Tống Thanh Y ngẩng đầu nhìn anh, muốn nói gì, lại bị anh trực tiếp chặn môi.
Dây dưa lúc sau, anh thấp giọng nói: "Anh muốn em và trên hết là anh cảm thấy chính mình rất yêu rất yêu em,nên em..."
Nên cái gì đều không cần để ý.
Người khác nhìn anh như thế nào, đồn đãi bừa bãi ra sao, đều không quan trọng.
Người anh để ý, từ đầu tới cuối chỉ có một mình cô mà thôi.
Trình Dật bỗng nhiên ngắt một cái trên thắt lưng Tống Thanh Y, buông môi cô, trán tựa vào nhau "Bà xã muốn uống rượu sao?"
Tống Thanh Y còn chưa trả lời, bị Trình Dật đè lại "Làm sao bây giờ? Bây giờ anh chỉ muốn ăn em."
Trong phòng cảnh xuân vô hạn,đêm lại tiếp tục dài.