Ngày 18/7/2011
Hơn 1 tuần trôi qua trong bộn bề đủ thứ việc nên em quên béng mất cái hẹn với bà chủ nhà. Lúc này mẹ em đã về Nha Trang, nhà giờ chỉ còn có em và ông anh. 1 tuần qua khá yên ổn nên em tạm quên mất nỗi kinh hoàng đã từng có trong nhà mình. Rồi đến hôm ấy, đúng là “lúc cần không có, lúc chẳng thèm ngó thì ló ra”. Bà chủ nhà gọi điện nói sắp xếp qua nhà bà ấy để bà ấy nói chuyện. Em hẹn ngay trong buổi chiều. Linh cảm mọi việc sắp được giải đáp, thắc mắc lớn bấy lâu nay rồi cũng giải quyết được, nói chung cảm giác như chiến thắng, rất phấn khích.
Rồi em đến nhà, đúng như em nghĩ, hôm nay thái độ bà chủ rất nghiêm trọng, nhìn thấy nét mặt em đoán ngay được lần này nhất định khác những lần khác. Rồi câu chuyện bắt đầu:
“Sở dĩ cô không nói cho mày biết chuyện này vì dù sao đây cũng là việc riêng của nhà cô, lại không có gì đẹp đẽ nên cũng không muốn để người khác biết. Nhưng dù sao mày cũng đang ở trong nhà, cũng xem như người nhà rồi, vả lại cũng gặp bao nhiêu chuyện. Mấy người thuê nhà ở đây cô thấy mày là đứa tò mò nhất đấy, cứ gặng hỏi mãi thôi. Thôi cô cũng chịu thua mày vậy. Dù sao mày cũng đã đuổi được “ông ấy” đi rồi, cô cũng không muốn giấu mày nữa…..”
…”Đúng là nhà đó có 1 hồn ma, hồn ma đó không hại ai đâu, chỉ ám căn nhà đó và người gia đình bên cô nên cô không thể ở đó được mới phải cho thuê, đồng thời tìm 1 nơi xa nhà đó và gần chùa để ông ấy không theo về. Hồn ma đó có từ thời bố cô, ông ấy có thù oán với bố cô, nhưng sau khi bố cô chết vẫn ám căn nhà và người trong gia đình cô.
Gia đình cô vào Sg năm 54, cô được sinh ra trong này. Bố cô là người làm ăn buôn bán, đối tác làm ăn của ông ấy rất nhiều, thời đấy làm ăn khó khăn, người thì trở nên giàu có, có người thành đại gia nhất nhì SG, người thì khuynh gia bại sản. Ngày đó gia đình cô ở bên khu Đất Thánh, bên đấy chủ yếu toàn người theo đạo nên sống không hợp, sau rồi mới chuyển qua bên nhà mà mày đang thuê đấy. Chuyện bắt đầu từ khoảng năm 65, lúc đó cô mới được có 6-7 tuổi. Bố cô có 1 đối tác làm ăn, lúc đầu 2 nhà thân thiết lắm, vừa là bạn làm ăn vừa là bạn tâm giao mà. Gia đình ông ấy 4 người, có vợ và 2 đứa con gái, ông ấy người Bắc, còn vợ thì người miền Tây. Trong lúc làm ăn ông ấy có mượn nợ bố cô 1 số tiền lớn, lấy căn nhà để cầm cố, là căn nhà mày đang thuê đấy, lúc trước đất đai rộng, không chật chội như bây giờ, đằng sau căn nhà đó là 1 khu đất trống, cây côi rậm rạp. Rồi việc làm ăn thất bại, không có tiền trả nợ. Hồi đấy ông ấy van xin bố cô cho ông ấy thư thư nhưng bố cô không chịu, đòi lấy căn nhà. Kể ra thì đúng là bố cô nhẫn tâm thật, nhưng lúc đấy bố cô cũng đang khó khăn chồng chất, không làm vậy, không bán căn nhà ở Đất Thánh đi thì gia đình cô cũng hết đường. Vì đổ nợ nên vợ ông ấy dắt con về miền Tây, để ông ấy 1 mình ở lại. Rồi ông ấy cũng bỏ đi đâu mất không ai biết nữa, với giấy tờ mượn nợ, đương nhiên bố cô là chủ căn nhà đó. Hồi đó là nhà cấp 4, không có gác và không có gian dưới như bây giờ, chỉ có 1 gian ngoài là gian tiếp khách, tiếp đến là buồng ngủ và dưới cùng là gian bếp không có mái và nhà vệ sinh lụp xụp. Sau bức tường gian bếp là khu đất trống với các mương nước và cây cối rập rạp.”
…”Rồi đến ngày gia đình cô dọn về ở đó, bắt đầu có những điều tai quái. Quạ ở đâu cứ bay đến đậu trên mái nhà rất nhiều, rồi thỉnh thoảng gió mang theo mùi hôi thối vào nhà, không sao chịu được, mẹ cô và cô thể trạng yếu cứ bị nôn ọe, ngất xỉu suốt. Bố cô và anh trai cô lục soát hết mọi ngóc ngách trong nhà xem xét nhưng không thấy gì. Bố cô mới bắc thang trèo tường bếp ra khu đất đằng sau xem sao, trèo lên đến nơi, nhìn ra đó bố cô hét “Á” 1 tiếng rồi ngã xuống mương nước sau nhà, anh trai cô lật đật trèo qua cứu bố, vừa trèo lên thì anh ấy nằm rạp xuống, 2 tay 2 chân bám quắp lấy bức tường, mắt trợn trắng nhìn về phía cái cây sau nhà tắm, miệng lắp bắp không ra tiếng nào. Mẹ cô hoảng quá chạy vòng ra con đường mòn dẫn ra sau nhà, chạy đến nơi bà hoảng hồn kêu gào thất kinh. Một lúc sau mấy người hàng xóm mới chạy qua xem, cô còn nhỏ nhưng sốt ruột quá cũng chạy ra. Lúc đó bố cô thì bị té ngất xỉu nằm trong mương nước, mẹ cô thì ngồi trong góc tường ôm mặt gào thét, anh trai cô vẫn nằm trên bức tường, mắt nhìn cái cây sau nhà tắm, ở trên cây ổi cạnh tường nhà tắm là… 1 xác người treo cổ lủng lẳng, đang phân hủy, bị quạ ăn nham nhở, bốc mùi hôi thối nồng nặc, mấy con quạ vẫn còn tiếc mồi đậu gần đó. Sau đó hàng xóm đưa bố cô vào bệnh viện nhưng ông chết sau mấy ngày, tuy là không có vết thương nào nghiêm trọng. Mẹ cô thì tinh thần khủng hoảng, lúc tỉnh lúc mê, anh trai cô từ đó là trụ cột trong nhà. Nhưng mà từ đó về sau cuộc sống không yên ổn nữa, hồn ma ông ấy cứ quậy phá gia đình cô, mời thầy về trừ mà vẫn không được. Sau khi mẹ cô mất vì bệnh lạ, anh cô chặt cái cây đó đi, xây lại gian bếp và nhà tắm như bây giờ, nhưng hồn ma ông ấy vẫn cứ lởn vởn trong nhà, cô và anh trai phải thuê nhà ở nơi khác, nhà đấy cho thuê từ đó đến nay, hồn ma đó tuy không hại ai ngoài người nhà cô nhưng hay hiện về đuổi người đòi nhà, khiến người ta sợ chẳng dám ở lâu….”
// Chuyện này đến đây là đã sáng tỏ rồi. Em nghĩ là không còn gì để điều tra thêm nữa, từ sau khi vong đó bị các sư cô đuổi ra khỏi nhà và anh em em thỉnh thổ công về thì đã không còn thấy dấu hiệu gì nữa.