Giang và Hưng nghe Đạt tường thuật như thế thì liền xanh mặt. Giang nói:
– Thôi, có khi tao không vào nữa đâu.
Trung thấy vậy thì liền cười gàn Giang:
– Thằng Đạt nói thế mà mày cũng tin à? Xưa nay nó lừa anh em mình đâu có ít. Đây, để tao vào trong cho mày xem…
Nói rồi chẳng chờ cả bọn trả lời, Trung đã chạy như bay vào trong căn nhà hoang ấy.
Lát sau, đúng như khoảng thời gian đã ước hẹn là năm phút. Trung bình tĩnh bước ra khỏi căn nhà với vẻ điềm nhiên như không hề có chuyện gì xảy ra. Giang và Hưng liền chạy đến bên cạnh Trung hỏi han:
– Sao rồi, mày có nhìn thấy con ma không?
Trung nhếch mép cười nói:
– Ma quỷ cái gì, thằng Đạt nó lừa chúng mày chứ làm gì có ma quỷ nào. Tao chỉ nhìn thấy mỗi cái bộ quần áo treo chỗ cửa sổ. Chắc thằng Đạt lúc ra nhìn thấy cái ấy nên lầm tưởng là ma đấy thôi.
Trung nói xong, chưa kịp quay sang giễu cợt Đạt. Thì đã thấy sắc mặt của Đạt tái xanh. Đạt ngã chúi xuống đất kêu lên:
– Ma…
Cả bọn cười ầm hết cả lên, lúc này mới cho rằng là Đạt sợ thật chứ chẳng phải lừa gạt. Nhưng Đạt gào lên chắc nịch nói:
– Tao không đùa chúng mày đâu, vừa rồi thằng Trung mới đi ra, tao thấy con ma nó đứng ở ngay sau cửa nhìn ra ngoài nhìn về phía thằng Trung kia kìa!
Cả lũ nghe đến đây hết nảy đều lạnh sống lưng nổi da gà. Cả bọn đồng loạt quay đầu nhìn vê phía sau lưng, chỗ ngay cái cửa ra vào của căn nhà.
Nhưng bọn họ chẳng nhìn thấy gì cả, Trung không cho là thật và cho rằng Đạt vẫn đang dọa cả bọn, anh nói:
– Chúng mày vẫn tin thằng Đạt à? Nó diễn kịch giỏi lắm, cứ tin tao đi. Thằng nào dám vào mai tao đãi thằng đấy một bát bún, chúng mày có dám chơi không?
Nghe Trung khích lệ như thế, Hưng với Giang cũng bớt hẳn sợ hãi. Chỉ có Thành là từ đầu đến giờ vẫn không hề nói gì, chỉ ôn tồn chăm chú ngắm nhìn căn nhà. Chẳng thèm nghe lũ còn lại hù dọa nhau.
Được Trung bơm thêm tư tưởng nên Giang sau đó đã tiếp tục xung phong xông vào ngay. Và lần này quả nhiên Giang ở trong đó được sáu phút chạy ra thì cũng tỏ vẻ hết sức thản nhiên. Giang nói:
– Đúng như thằng Trung kể mày ạ, chẳng có con ma nào sất. Thằng Đạt lại bịa chuyện để lừa bọn mình đây!
Đạt lắc đầu xua tay định phân bua, rồi lại chợt hãi hùng ngã xuống đất thêm một lần nữa gào lên:
– Ma… ma…
Cả bọn lại đồng loạt quay ngược đầu lại nhìn lần nữa nhưng cũng chẳng thấy gì. Trung liền cợt nhả Đạt:
– Mày có mỗi một cái trò ấy mà cứ diễn đi diễn lại mà không thấy nhàm hay sao hả Đạt?
Đạt nuốt nước bọt quả quyết nói:
– Tao nói thật mà sao tụi mày không tin tao, con ma ấy hệt như lần trước thằng Trung vào. Thì lần này thằng Giang vào xong ra nó cũng đứng ở bệ cửa nhìn ra. Khi chúng mày quay ra thì y như rằng nó lại biến mất…
Trung nhìn Hưng bơm đểu:
– Nếu mày cũng nhát gan như thằng khôn lỏi này thì cứ chịu thua chầu hôm nay đi. Rồi mai tính khao anh em trả nợ…
Hưng nào có chịu nghe theo, anh ưỡn ngực đầy khí thế nói ngay:
– Tao là Hưng chứ không phải thằng Đạt, để tao vào!
Nói xong là Hưng khoan thai bước vào trong hệt oai nghiêm như lúc Trung bước vào vậy.
Được bảy phút sau, quả nhiên là Trung cũng đi bộ ra ngoài và không hề xảy ra chuyện gì. Rồi chỉ nhìn Đạt với ánh mắt khinh thường. Đạt thấy Hưng bước ra, thì lại nhìn về phía căn nhà, nhưng lần này anh không hề tỏ ra sợ hãi gì cả.
Trung thấy vậy liền hỏi:
– Sao thế? Mày không diễn kịch nữa à…
Đạt xua tay nói:
– Lạ nhỉ, lần này thằng Hưng vào sao lại không thấy gì?
Trung cười nói:
– Thì có cái gì đâu mà thấy gì.
Rồi lại quay sang nhìn Thành, vì anh là người cuối cùng trong bọn. Trung nói:
– Nào Thành, giờ đến lượt mày, chơi hay nghỉ?
Thành nhếch mép cười nhạt nói:
– Chúng mày đã thấy xưa nay trò nào có thiếu tao hay chưa?
Nói xong, Thành liền khoan thai bước vào trong căn nhà hoang ấy.
Căn nhà hoang này là một căn nhà xây kiểu cấp bốn, đã rất cũ kĩ và lộ lớp vôi vữa ra lỗ chỗ. Những thanh xà ngang của căn nhà đã bị mối mọt ăn gần hết và có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Qua mùa mưa năm nay, nếu căn nhà này không được tu bổ thì chỉ cần một cơn bão quét qua thôi là khẳng định nó sẽ bị sụp xuống.
Thành vừa bước vào trong nhà thì đã lập tức ngửi thấy một mùi nấm mốc xộc vào mũi anh khiến anh hắt xì hơi một cái.
Đảo mắt nhìn quanh căn nhà, anh thấy đúng như lời Trung nói. Ở cái cửa sổ phía sau căn nhà, quả thật có một bộ quần áo dài được vắt lên treo ở trên ấy. Thành bỏ điện thoại di động ra nhìn đồng hồ rồi bắt đầu chậm rãi bấm giờ chờ đợi.
Thời gian tích tắc trôi qua từng giây, những tiếng động lách tách cứ vang lên đều đều trong căn nhà hoang giữa màn đêm u tịch.
Ở bên ngoài thì đám người Trung, Đạt, Hưng và Giang lại đang cười nhau khúc khích. Đạt chợt đề xuất ra một ý tưởng điên rồ, anh ta nói:
– Thằng Thành bao giờ cũng là thằng chấp nhận chơi sâu nhất hội. Tao hiếm khi nào thấy nó lại bị dọa cho sợ mà bỏ chạy cả. Nếu thực trong căn nhà ấy không có ma thì sẽ chẳng thể nào dọa cho nó sợ. Nên tao tính giờ anh em mình bỏ đi uống nước, chờ ba mươi phút nữa thì quay lại đón nó. Nó mà ra ngoài không thấy anh em mình, lại thấy toàn bia mộ thế này thì kiểu gì cũng hoảng sợ chạy như bay cho mà xem. Đến lúc ấy chúng mày lấy máy ảnh chụp lại để thi thoảng đem ra trêu nó thì vui phải biết!
Giang cũng đồng tình nói theo:
– Phải đấy! Xưa nay tao chưa thấy thằng Thành sợ hãi bao giờ. Lần này phải làm cho nó sợ để nhìn một lần cho biết mới được…
Cả bọn nhất trí tán đồng, rồi cả lũ lặng lẽ dắt xe đi trên đường đồng mà không hề bật máy xe, cốt để cho Thành không thể biết là bọn họ đã rời khỏi đây và bỏ mặc một mình Thành ở lại.
Thành vẫn ngồi trong căn nhà hoang, mà không hề biết Đạt đã bày ra thêm một trò nghịch ngu nữa để hại anh. Anh lẳng lặng nhìn lên xà nhà để quan sát căn nhà cho hết thời gian hẹn. Ngồi trong căn nhà hoang vắng, tuy Thành không sợ ma cho lắm nhưng cũng có cảm giác hơi gai gai người, vì trước đó nghe Đạt dọa dẫm nhiều lần nên tâm lý có chút không ổn định. Tuy vậy, Thành là người luôn tỏ ra trầm tính như nước, và trước nay chưa từng lộ ra vẻ sợ hãi với ai bao giờ. Mặc cho có dọa Thành như thế nào thì trông anh vẫn cứ như một cục đá vậy. Chính vì cái dáng vẻ ấy của Thành mà Đạt vừa rồi mới bày ra một ý tưởng tối dạ đến như thế.
Nhìn thanh xà lan trên nóc nhà một lúc. Bất chợt Thành thấy có điểm khác lạ, mắt anh nhìn trong đêm hơi kèm nhèm nên chỉ thấy ở trên thanh xà lan đang treo lủng lẳng một cái vật nho nhỏ gì đó, như là một sợi dây thì phải.
Thành bật cái đèn pin chiếu sáng ở đầu cái điện thoại, cẩn trọng rọi ánh sáng lên xem xét thật kĩ. Lúc này anh chợt phát hiện ra, hóa ra cái vệt nho nhỏ ấy là một sợi dây thừng, một sợi dây thừng buộc vòng tròn qua cái xà lan rồi vắt vẻo ở trên đấy.
Thành chợt nghĩ đến cái mục đích của sợi dây thừng treo ở đó để làm gì? Anh tự hỏi mình rằng liệu có khi nào đó chính là sợi dây thừng mà người chết thắt cổ tự tử giống như lời Đạt nói? Nghĩ đến đây Thành liền có cảm giác lạnh sống lưng và toát mồ hôi hột. Anh nhìn đồng hồ thì chỉ thấy còn đúng một phút nữa là hết thời hạn thử thách. Nghĩ đến chiến thắng sắp cận kề mà Thành cố kìm nén nỗi sợ hãi và sự suy đoán trong tâm thảm.
Thành tưởng tượng đến cái hình ảnh người treo cổ trên cái xà lan này, khuôn mặt thì tím ngắt, lưỡi thì thè dài ra với hai mắt mở to trợn trừng nhìn xuống. Cái cảm giác ấy cứ như đinh ninh trong đầu Thành khiến cho Thành có cảm giác có thân người nào đó treo cổ ở trên ấy thật.
Đúng một phút sau, thời gian thử thách điểm đã hết. Thành vội vã đứng lên đi ra ngoài. Trước khi đi đến cửa anh còn không quên chỉnh đốn lại quần áo cho thật ngay ngắn, rồi mới bước đi thật khoan thai định bụng để cho lũ bạn của anh không thể chê cười được anh.
Thành đi ra như thế, nhưng khi anh ra đến nơi thì đám người Đạt đâu? Trung đâu? Giang với Hưng đã đi đâu mất rồi?