Tích tắc…tích tắc…tích tắc
Tiếng đồ hồ cơ phát ra từng nhịp. Tôi và 2 bác đều lo lắng. Nhưng ồ… Thằng H vẫn ngồi kia. Vẫn cái vẻ thần thái ngáo ngơ ấy. 3 người chúng tôi thở phào nhẹ nhõm và tiến hành nốt công việc còn đang dang dở.
2 bác cùng ngồi đọc tiếng hán tự cổ gì đó mà tôi không rõ. Đọc 1 hồi bác 2 đứng dậy thắp hương và bảo tôi ngồi trên 2 bác. Tiếng mõ tiếng keng keng từ cái chuông đồng. Càng ngày càng dồn dập hơn. Tôi bất thần thấy mình mệt đi. Người hơi lả, mắt mũi hoa hết cả vào. Trời bất giác đang nắng chuyển mưa. Tối om cả 1 vùng trời. Khung cảnh thật ma mị. Khi tôi đã thấm cảm nhận có sự chuyển biến nhẹ trong cơ thể mình. Cũng là lúc thằng H co giật điên đảo. Mắt trợn ngược lên toàn lòng trắng. Rồi nó điên cuồng la hét không ngừng. Như 1 tên điên phá đàn đang lập.
Bác 2 nhanh chóng rút cây kiếm mộc cũ kỹ. Vẩy chút máu chó đen. Tay kia cầm cầm lá bùa. Bác 2 cầm 1 sợi dây và cố gắng trói lại. Nhưng hoàn toàn bất lực. Nó khỏe 1 cách phi thường. Nó nhao vào đạp tôi. Hất tung cái lư hương. Xé tan những tấm bùa chú đang để trên mặt bàn. Nó gầm rú điên cuồng.
– Âm dương cách biệt. Cớ sao ngươi lại làm hại đến kẻ phàm trần này.
– Pháp lực 2 ông già này yếu thế kia mà nghĩ có thể làm hại đến vong hồn ta sao? Ha ha ha. Hôm nay sẽ là ngày dỗ của 3 ngươi.
– Oán báo oán. Nghiệp quả này bao giờ mới kết thúc? Ngươi không siêu sinh thì sao có thể làm người
– Trăm năm nay ta như biến thành 1 ngạ quỷ rồi. Trăm vạn kiếp cũng không thể đầu thai. Thì cớ gì ta phải lương thiện. 2 ông già ngu ngốc
Thấy 2 bác đang cố bảo vệ tôi. Nhưng thân thể tôi như bất lực. Tiếng văng vẳng ai đó thì thầm nhỏ nhẹ vào tai tôi
– Cố nên chàng trai của em. Anh gắng chịu 1 chút nữa thôi. Lá bùa dưới chân bàn. Đừng để hắn ta xé nó. Không tiêu tùng cả 2 chúng ta
Tôi đưa mắt nhìn phía chân bàn. Có 1 lá bùa nhỏ như được giấu đi. Tôi mỉm cười
– Cười con cặt. Số kiếp đã tận. Cười nốt khỏi chốn nhân gian này đi
H lao vào tôi. Tay nhăm nhăm con dao gọt hoa quả. Bác 2 cũng vung kiếm gỗ đập thẳng vào tay nó. Nó lùi lại. Miệng lẩm bẩm thứ ngôn ngữ lạ lùng. Mà chính 2 bác cũng không thể hiểu. Căn phòng lạnh lẽo 1 cách lạ thường. Những tiếng cười đầy ma quái. Đồng hồ cũng báo quá nửa 12 giờ trưa. Bác 2 hét to
– Giờ âm dương. Em mau thắp hương khấn nhờ thổ địa gọi thiên binh mở quan sát
Bác 3 cúng khấn thì ĐỐP. 1 cái tát giữa không gian vô hình. Bác càng khấn thì những cái tát lại càng nhiều hơn
Bác 2 đốt lá bùa vẩy thẳng máu chó mực tươi vào thằng H. Nó không si nhê. Lao đến bóp cổ bác 2. Tay đấm liên tục vào bụng. Nhớt nhãi chẩy khắp phòng.
Máu bác 2 đã rơi. Tôi không thể cứ như này được. Tôi vùng lao lên. Đấm thẳng mặt thằng H. Nó gào thét. Đạp tôi ra. Nó như điên dại lao đến tôi và đấm vào mặt tôi không ngừng. Vừa đấm vừa gào
– Mày phải chết. Mày phải chết cho những sinh mạng mày đã gϊếŧ hại. Ha ha ha.
Tôi không thể chống cự lại nó. Nó quá khỏe. Bác 2 lồm cồm bò dậy. Rút ra 1 lá bùa. Yểm thẳng sau gáy nó. Ngay huyệt tử. Nó vùng vằng bật ra và như đang đau đớn. Bác 2 cầm cành kiễu nhúng tí máu cho đen. Quất mạnh vào người thằng H
– Thoát khỏi nhân thể phàm trần. Mau mau về với cõi âm. Xin các thiên binh hằng thu phục để không thể hại người hại ta. Trục xuất
Thằng H khều khều tay xé toạc lá bùa sau gáy. Nó văng vẳng
– Thiên binh ư? Đến ngạ quỷ âm ti đầu trâu mặt ngựa ta còn chẳng sợ. Thiên binh nhà trời. Ngươi nghĩ sao vậy lão già. Ha ha ha…..
Thằng H bỗng gục xuống. Ở tim nó có 1 vết tím to. Bác 2 ngồi bất thần. Đã gần 13 giờ. Chuẩn bị đóng cửa âm dương. Cũng là lúc vong hồn nghiệp báo kia đi. Bác 2 bảo :
– Oán hận này đã hằn sâu. Tên vong hồn kia phải tích tụ sinh khí rất nhiều mới có thể khiến hắn bất trị thế này
– Đã phải có rất nhiều người ở dương thế đã phải nằm xuống. Hắn không còn là vong hồn nữa rồi. Hắn chính mà quỷ. Cái tiềm thức báo thù đã khiến hắn gϊếŧ người để tăng sinh khí
– Chúng ta đành bó tay rồi
– Em nghĩ em sẽ chiêu vong vất vưởng về làm âm binh. Em sẽ luyện. Chỉ có cách này mới có thể đối phó lại thôi
– Luyện âm binh rất lâu. Em biết đấy. Không những thế nó có thể phản chủ bất kỳ lúc nào nếu chúng ta không cúng tế đầy đủ…
Cốc….cốc…cốc
Có tiếng gõ cửa. Bác 2 gọi ra
– Ai đó?
– Tôi mo C đây.
Bác 2 lục đυ.c đi ra mở cửa cho mo C. Mo bảo
– Tôi đang nằm nhà thì thấy quả trứng để góc tưởng bỗng dưng vỡ. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Chiêu vong thì biết sự việc. Tôi vội vàng đến đây
– Không sao cả. Vong oan nghiệt kia đã đi rồi. Tôi không biết sao để luyện âm binh nhanh nữa. Không để lâu cháu tôi sẽ chết mất
– Tôi có cách luyện âm binh nhanh nhất. Nhưng nếu không thành thì cái giá phải trả là mạng sống của người luyện. Vì nó là con đường tắt. Nên sẽ nhiều hy sinh hơn
Tôi gạt phắt:
– Thà cháu có chết. Chứ không để bác 3 làm vậy. Xin bác. 2 bác về đi. Hãy kệ cháu nơi đây. Số phận đã an bài cháu đành phải chấp nhận
– Mẹ cháu chính là em gái bác. Còn cháu chính là cháu trai bác. 1 người anh 1 người bác mà không giúp cháu mình. Thì ai đây? Ta không vào địa ngục thì ai vào đây?
– Còn gia đình bác. Cháu không muốn đâu. Huhu ( tôi khóc òa lên. Thật sự tôi không muốn)
– Thằng T cũng đã lớn. Bác có mệnh hệ gì. Thì thằng T cũng tự lo cho bác gái và gia đình được. Còn mẹ cháu mất cháu thì không.
– Không !!! Cháu không muốn ( tôi khóc to hơn)
Bác 3 ôm lấy tôi. Lần thứ 2 tôi thấy bác khóc. Lần đầu tôi thấy là khi bà ngoại tôi mất. Bác không nói gì cả. Cứ ôm tôi vậy thôi. Tôi thấy đau buồn. Bác 2 ngồi kế bên. Ánh mắt bác nhìn vào khoảng không vô định. Thằng H bắt đầu tỉnh. Nó nhìn thấy thế cũng khóc theo. Tôi như không kìm chế được bản thân mình. Tôi định bật dậy. Bác 3 ôm chặt tôi xuống và thì thầm
– Nó không muốn bị thế. Nó không muốn làm thế. Nó bị tâm ma sai khiến. Đừng trách nó
Tôi vừa khóc vừa gào mồm. Chẳng hề kìm nén và quan tâm
– Địp mẹ mày H ạ. Địp tông môn nhà mày. Huhuhu. Tao truyền hồn báo kiếp… Hức..hức. Địp cả gia phả mày huhuhuhu
Mo C tiến gần đến nó. Nó ngáo ngơ nhìn mo. Mo vỗ vai nó và bảo:
– Cậu nhìn B cậu có muốn gϊếŧ người này không?
– Không không. Bác này hỏi gì kỳ cục thế?
– Ấy vậy mà nãy cậu định gϊếŧ cậu ta đó.
– Cháu có nhớ gì đâu. Thấy 2 vai nặng trĩu rồi chẳng nhớ gì cả. Thấy nó với bác nó ôm nhau khóc. Cảm động quá cũng khóc theo chứ biết gì đâu.
Thằng H Phò này nó xuất hiện trong cuộc đời tôi như 1 bản tầu hài của cuộc sống. Chiều hôm ấy tôi và mọi người nói chuyện bàn xem sẽ như nào. Các bác muốn đêm nay ra ngoài gọi vong chiêu hồn về luyện âm binh. Nhưng để tôi 1 mình trong nhà thì lại lo lắng. Đâm ra tất cả mọi người cùng đi. Nhưng cái nghi ngại nhất vẫn là thằng H. Vì nó có thể bị nhập sai khiến bất kỳ lúc nào.
23h02p. Mo C đốt 1 cái gì đó vào 1 cốc nước nhỏ cho thằng H uống. Nó nhìn ớn ớn. Đành bịt mũi nuốt trọn. Mo C giải thích là từ giờ đến sáng. Nó sẽ có người bảo vệ. Tránh bị nhập và làm hỏng bét việc đêm nay. Vì việc này rất nguy hiểm chằng hề đùa giỡn được
23h30p chúng tôi bắt đầu xuất phát. 2 bác và mo cầm rất nhiều đồ lỉnh kỉnh. Chúng tôi chọn 1 chỗ đường hẻo lánh mà nghe đồn đoán có nhiều người tự tử cũng như tai nạn chết người xảy ra. Tôi lo sợ và hơi hoang mang. Thực sự ai như tôi cũng vậy thôi. Và chúng tôi lo sợ thế lực coi âm sẽ về quậy phá.
Thời gian điểm đã đến. Chúng tôi bầy biện đồ. Thắp hương và vãi gạo. Bác 3 ngồi trên. Miệng đọc chú binh đại càn. Và những bài chú khác rất dài. Thằng H cạnh tôi. Chân tay run lẩy bẩy. Tôi nói nhỏ vào tai nó
– Thanh niên đel gì sợ sệt thế. Mạnh mẽ lên xem nào. Đlm. Thực sự tao cũng sợ vl mày ạ
Nó im lặng chẳng thể nói được câu gì. Gió bắt đầu thổi mạnh hơn. Lạnh lẽo hơn và u uất hơn. Cái không gian im ắng chỉ có mùi nhang và tiếng chú đọc. Sống lưng tôi lạnh. Tôi thấy nhiều cái bóng trắng vật vờ tiến gần lại hơn. Họ đang đứng nhìn chúng tôi. Phảng phất đâu đó tôi thấy có vài cái bóng như đang cố vẫy gọi tôi. Tôi không dám nói vì bác đang bận. Văng vẳng đâu đó tiếng ai đó
– Rồi chúng ta sẽ gặp nhau……
Các vong kia dần dần theo bác. Bác 3 dẫn dắt về luyện vong.
3 giờ sáng. Chúng tôi thu dọn đồ và đi về. Bác 3 vừa đi vừa niệm. Về đến nhà làm chút thủ tục. Thầy mo C cáo từ ra về. Chúng tôi mệt nhoài sau 1 đêm. Ai lấy cũng ngủ 1 giấc ngủ sâu.
Đã quá trưa sang chiều. Chúng tôi dậy kiếm 1 chút gì đó để ăn. Tất nhiên thằng H vẫn là chân sai vặt để chúng tôi còn bàn chuyện. Nó càu nhàu với tôi sao không đi cùng nó. Tôi kệ. Nó đi khuất sau cánh cửa tôi bảo 2 bác:
– Hôm qua lúc bác chiêu vong cháu thấy có người gọi cháu
– Sao lại gọi nhỉ? Cháu có thấy gì lạ không?
– Không phải Thu bác ạ. Trong lạ có quen. Cháu không biết là ai nữa
– Có khi nào gia đình cháu năm xưa chưa được độ thoát siêu sinh? Chúng ta mới chỉ biết được những kẻ muốn đoạt mạng cháu. Còn gia đình cháu năm xưa thì tuyệt nhiên chúng ta chẳng hề hay biết là họ sống chết hay ra sao
Bác 2 cất lời:
– Hay chú lại ngồi yên để anh gọi vong về
– Thôi thôi. Em xin anh. Giờ em còn đang thuần âm binh chưa xong. Lại bắt em nhập vong. Mệt lắm anh ơi.
Tôi cũng tò mò. Có khi nào gia đình năm xưa của tôi lại để lại cho tôi 1 gia tài lớn không? Ui. Thế thì giầu rồi. =))
Ăn tối tắm rửa xong xuôi. Bác 3 thờ cúng đầy đủ cho các vong mới chiêu đêm qua. Và đọc vài bài niệm gì đấy. Về phía thằng H nó vẫn hơi bàng hoàng khi lần đầu tiếp xúc với cõi âm gian. Nó khẽ hỏi tôi:
– Ma có thật à. Tao sợ vl đấy. Cứ tưởng được lên đây ăn chơi bay nhẩy. Đéo ngờ còn hãi hơn cả chơi phi long thần tốc
– Tao khác cu gì mày. Mà mày nhé. Mày mới sợ vl ấy.
– Tao biết thế đéo nào được mày. Tao chỉ biết lúc ấy tao thấy cái củ khỉ gì ấy. Đen đen hư ảo. Khó mô tả lắm. Mà có biết được tao làm gì đâu
– Thôi thôi. Dẹp mẹ chương trình ấy đi. Tao hãi mày lắm. Cút cút ra khỏi cuộc đời tao
Nằm nghịch điện thoại. Xem dăm ba clip đấu giải AOE và xem tình hình Blackberry. Thú thực tôi có những sở thích buồn cười lắm. Thích công nghệ. Nhưng mê Blackberry. Game gì cũng chơi. Cơ mà lại máu AOE lắm. Ui thích cả sport bike nữa =)) cơ mà thích thế ai chả thích. Nhiều khi nghĩ thích thế quê mình nhiều lắm.
Màn đêm buông xuống. Mọi người cũng dần chìm vào giấc ngủ sâu. Tôi thì không biết trước đêm nay sẽ ra sao. Mỗi khi màn đêm buông xuống. Tại lại bất an. Lại sợ
Màn đêm uất tối đen tối sì. Trong làn khói mờ ảo. Tôi thấy nàng. Nhìn đã có vẻ khỏe mạnh hơn.
– Cảm ơn anh. Có anh em mới hiện hữu được như này. Nhưng em lo. Anh yếu đi dễ bị tổn thương và làm hại. Oán hận trăm năm. Em cũng không oán trách gia đình anh
Tôi bế đứa nhỏ trên tay cô ấy. Thật bụ bẫm và dễ thương. Tôi cảm giác như 1 người cha vậy. Xa xa tôi thấy vài người đứng lấp ló. Thu lên tiếng:
– Dù có thế nào thì cũng cảm ơn gia đình anh. Họ đã che chở cho em đến bây giờ. Không em đã bị bay tán hồn phách. Chẳng thể gặp được anh
– Biết là thế nhưng ai xa xa đằng kia vậy em?
– Thầy u vào đi. Anh ấy có thế thấy được mọi người
Người phụ nữ khuôn mặt buồn rầu. Mặc quần áo dân tộc. Nhìn tôi khóc òa
– Bố mẹ xin lỗi con. Nhưng bố mẹ phải làm. Không thằng K nó sẽ gϊếŧ con sớm hơn bao giờ hết. Chúng ta đã phạm sai lầm lớn với Gia đình Thu. Nay con đã chuyển hóa siêu sinh. Nhưng thằng K uất hận. Nó hóa quỷ rồi con ạ
– Ơ ơ!!!!
– Bố mẹ gia đình và em. Luôn theo sát sau anh. Dù anh có thể nào đi nữa. Bảo vệ anh đến cùng
Làn khói phôi pha bất ngờ xuất hiện 1 kẻ máu me đầy người. Mặt mũi xám xịt.
– Các ngươi tụ tập đông đủ thế. Cuộc vui này sao chẳng có ta. Ai kia B à. Ha ha. Chúc mừng ngươi. Con Thu hoàn hồn phách. Thì ngươi cũng đang yếu dần.
– Sao mày có thể hãm hại con tao. Nghiệp ai tạo người ấy chịu
– Chẳng phải cũng chính vì nó mà ông bà phản bội quê hương. Gϊếŧ đi đồng bào mình? Ngay cả người nó yêu mà ông bà cũng không tha
– Tại mày. Tất cả là tại mày
Bố tôi lao lên. Thằng K đẩy liền. Ông lùi về phía sau. Chân linh thấy còn 1 nửa
– Âm lực tao nay đã thoát khỏi sự kìm kẹp của diêm vương. Các ngươi những kẻ đã chết hay sống lấy gì chống lại ta đây.
Đằng sau hắn đầy những thây. Kẻ mất đầu tên cụt tay. Đầu treo lủng lẳng. Bên cạnh là những tên ngạ quỷ thân người đầu lâu. Hung hăn dàn trải như muốn cướp đi tất cả sinh linh đang hiện hữu trong cái u uất của giấc mơ tôi đang mang. Bất giác tôi thấy bóng dáng mo C
– Tâm tâm niệm. Hình hình phật. K à. Dù ngươi có hút sinh lực người sống để cho ngươi mạnh lên. Nhưng phật tổ từ bi đại đức. Cái tà ác chẳng thế thắng nổi chính nghĩa
– Có chính nghĩa ư? Có chính nghĩa thì mày hãy nhìn xem. Kẻ người trần mắt thịt. Họ đã phải chết oan uổng. Mày cũng muốn chết phải không hả C. Kị mày chết. Mày muốn theo kị mày xuống âm tào địa phủ à. Được. Đến đây
Mo C đẩy lùi tôi và Thu cùng thân thích trong nhà về sau. Tôi thấy lạ. Tại sao mo C lại vào được đây. Chỉ là giấc mộng mị của tôi thôi mà.
Mo C hất 1 ít nước nhớt. Những con ma xó ma rừng hiện ra. Chúng gầm thét về phía K. Âm linh K thấy thế lực chẳng lành. Chửi thề 1 tiếng và rút về sau.
– Tôi bước vào giấc mơ cậu. Vì cô Thu đây đã liên kết giấc mơ này. Cô ấy lường trước sự việc này.
– Vậy sao hắn liên tục quấy nhiễu con vậy mo?
– Hắn trăm năm nay đi hại người hút sinh lực để âm lực cao siêu. Nay hắn thấy không tương quan. Chắc chắn hắn lại đi tìm người để hút. Ta e………
Chuông báo thức vang lên xóa tan khung cảnh nhiễu loạn. Tôi đổ mồ hôi. Lại phải có người sẽ chết trong cái đầy ải này sao? Vậy những người sẽ chết họ đi đâu? Lại tạo oán nghiệp hay sao? Báo thù luân hồi. Vậy họ thù ai? Lại 1 lần nữa hàng vạn câu hỏi xoay quanh đầu tôi mà chẳng hề biết được. Đường nhân gian này đẩy ai thương đau. Gia đình tiền kiếp tôi là như thế nào đây? Họ đã gϊếŧ hay bị gϊếŧ. Tôi hoang mang. Tôi là sao? Câu chuyện càng lúc càng nhiều câu hỏi và sự bế tắc xung quanh tôi……..