Chuông Nửa Đêm

Chương 4

Sau đêm hôm ấy. Chân tôi đau nhức. Tôi chẳng ngờ rằng mình có thể tự đi bộ xa đến thế? Tôi nằm nguyên 1 ngày. Chân thì đau. Người thì mệt. Hiện trạng đang rất yếu. Nằm co ro 1 góc phòng. 2 bác ra ngoài từ đầu giờ chiều. Tôi chẳng biết 2 bác đã đi đâu. Tâm trí tôi chợt nhớ về cô gái ấy. Cô ấy hiện hữu giữa khoảng trống hư không. Lòng tôi bâng quơ như chiều gió cuốn đi. Đầu tôi bỗng xuất hiện ra 1 ý nghĩ lạ. Tôi nhấc máy gọi mo C

Tút…tút…tút

– Alo

– Chào mo. Con là B đây ạ. Con có chuyện muốn hỏi mo chút

– Ừ. Cậu cứ hỏi đi

– Hồn phách của Thu đang rất yếu phải không thầy? Vậy làm sao để cô ấy có thể bình thường hả thầy? Có cách nào cứu vãn không ạ?

– Ừm… Có thì có. Những bắt buộc phải có sự hy sinh. Và rất phức tạp. Tôi nghĩ cậu không chịu nổi đâu. Cậu có thể tham khảo 2 bác nhà cậu

– Vâng. Con cảm ơn mo

Tôi nằm suy nghĩ miên man. Hy sinh à? Nghe có vẻ căng đấy. Vậy có nên không? Hàng vạn câu hỏi vì sao và tại sao trong đầu tôi tự hỏi bản thân không ngừng.

Gần chập tối thì 2 bác về. Tôi vội vàng kể và hỏi. 2 bác trầm ngâm suy nghĩ. Bác 2 bảo:

– Cháu đã suy nghĩ kỹ chưa?

– Cháu cũng không biết nữa. Hình như tâm trí cháu đang mách bảo là cháu có tình cảm với cô gái đó bác ạ

– Âm dương cách biệt. Người chết đi cũng chẳng thể nào sống lại được. Cháu còn phải lấy vợ sinh con. Tình cảm không thể giải quyết tất cả các thiết yếu trong cuộc sống này. Cháu cần xem xét thật kỹ

Bác 3 phản đối

– Em không chấp nhận đâu. Nó phải trả 1 cái giá rất đắt như anh đã biết. Rồi sao? Liệu câu chuyện này sẽ kết thúc? Hết kiếp này nó phải chung sống cùng với những thứ mà nó chẳng hề mong muốn. Nghiệp báo giải quyết xong thì cuộc sống nó sẽ ra sao?

– Cháu nó cũng đã lớn. Hãy để nó tự quyết định. Nếu chúng ta không làm thì nó cũng sẽ tìm 1 vị thầy pháp nào đó nhờ giúp. Không khéo nó lại chẳng còn thấy lối về ấy nữa chứ.

Bác 3 không nói gì. Rít 1 hơi thuốc thật sâu. Ánh mắt bác có vẻ buồn. Bác 2 tiếp lời :

– Nếu cháu đã suy nghĩ kỹ. Vậy đêm nay. Ta sẽ chiêu vong cô gái đó về giấc mộng của cháu. Để cho 2 người nói chuyện. Rồi sáng mai. Nhân tình thế thái. Ta sẽ lập đàn

Cuộc sống như đang vẫy vùng mà tôi chẳng hề tìm thấy điểm dừng. Bản thân tôi cũng không hề hay biết tôi phải làm gì nữa.

Đã quá nửa đêm mà tôi trằn trọc không thể ngủ được. Suy nghĩ miên man. Thân thể tôi như chẳng còn chút sinh lực nào. Văng vẳng đâu đó tiếng con nít khóc như ai oán. Cái khu trọ này thì làm gì có trẻ con đâu nhỉ? Tôi hơi sợ. Thều thào gọi 2 bác

– 2 bác có nghe thấy gì không? Sao cháu cứ nghe thấy tiếng trẻ con khóc thế?

Bác 2 đáp lời. Giọng ngái ngủ

– Thôi ông tướng ạ. Ngủ đi còn biết sáng mai như nào. Trẻ con trẻ em gì giờ này. Ông chưa thấy chúng tôi khổ cả ngày vì ông à

– Ơ thật mà bác ơi. Cháu nghe thấy tiếng trẻ con khóc kìa. Huhu :((

– Này anh 2. Anh có thấy lạnh lạnh không?

– Hơi lạnh chút. Âm khí hơi cao

– Nó nghe thấy tiếng khóc? Chẳng lẽ nào???

2 bác bật dậy. Tôi cũng lồm cồm bò theo. Chân đau quá trời mà 

. Tôi thấy bác 2 đốt hương và miệng lẩm nhẩm gì đó. Bác 3 ngồi bên gật gù. Rồi bác chợt bất thần cất giọng

– Là em đây. Em không thể gọi anh ở dương gian này được. Đành nhờ con chúng mình gọi hộ.

– Bác cứ hay đùa cháu thế nào ấy

– Bác chiêu cô ấy về nhập vào bác 3 đấy. Thời gian có hạn. Cháu cần nói những gì mình nó. Lúc đầu bác tưởng ma quỷ ở đâu hiện về hại cháu. Nhưng không phải. Cô gái này tha thiết được gặp cháu

– Hở !!! (Tôi chẳng biết nói gì nữa)

Tôi chẳng biết bây giờ nên gọi là bác 3 hay là cô ấy nữa. Rối ren quá.

– Anh đừng vì em mà làm hại đến mình nữa. Em cũng không nghĩ rằng chuyện này lại đi xa thế. Em chỉ muốn được gặp anh thôi

– Ừm. Nhưng em là lời giải để anh hóa độ được kiếp nạn này

– Em chỉ thương cho con chúng ta. Nó phải chịu nhiều cay đắng……. Ha ha ha. Vì mày mà con mày phải chết. Nó sẽ oán hận mày thôi….. Không!!! Con và em luôn tin a……….

– Cái quái gì đây?

– Thứ nghiệt súc như mày chết trăm vạn lần cũng không thể gột rửa sạch đâu. Ha ha ha. Sẽ chính tay tao gϊếŧ mày. Dù mày có đầu thai vạn lần. Tao và mày vẫn sẽ gặp nhau thôi. 2 ông già này. Cũng phải theo mày mà xuống mồ sâu kia. Ha ha ha

– Oan nghiệp kiếp trước. Là ở kiếp trước. Oán hận báo thù. Càng thêm oán hận. Ngươi không thể tự hóa giải mà siêu sinh đầu thai kiếp khác ư?

– Mày có biết nó cướp đi người con gái tao yêu không? Mày có biết thân xác tao chẳng hề nguyên vẹn không? Mày đã bao giờ chứng kiến cả gia đình mày phải chết mặc dù chẳng hề liên quan. Hận thù này tao khắc tận tâm. Gia đình tao. Và gia đình Thu. Sẽ chẳng bao giờ cho lũ chúng mày mổ yên mả đẹp. Cái chết bình an đâu. Ha ha ha

Bác 3 thân thể như mềm đi và gục xuống

– Nó đi rồi. Kiếp hận này khó mà siêu độ với kẻ mang đầy oán hận. Nhưng tại sao lại phải gϊếŧ cả 2 gia đình vậy? Bác thấy làm lạ. Kiếp trước cháu dã man vậy ư?

– Cháu không biết nữa. Quá khứ dần hiện ra. Nhưng cũng chỉ là phần nào như bác biết.

– Anh 3 lần sau có gọi vong thì phải báo em 1 tiếng chứ. Khụ khụ. Đang yên đang lành thấy ảnh nét thế. Mà em thấy có tận 3 người là sao anh

– Chú yên đây. Mai anh sẽ kể. Chuyện này khó lường trước. Chúng ta không nhanh. Có thể ảnh hưởng cả gia đình. Cháu gọi thằng H lên đây 1 chuyến được chứ? Có việc phải làm đó

– Vâng

– Bùa bình an sẽ giúp cháu yên giấc nốt đêm nay. Tất cả đã quá mệt mỏi rồi

Nhà trọ lại trở về với cái khung cảnh tĩnh mịch. Những người thuê trọ ở đây bàn tán xì xào về căn phòng của chúng tôi. Nhưng chúng tôi chẳng hề quan tâm. Việc ai lấy làm. Mấy mụ hàng xóm luôn là cái loa sự việc. Tam sao thất bản. Tốt nhất chẳng hề sân si làm gì.

Sáng sớm tỉnh giấc. Tôi nhấc máy gọi cho thằng H

Vì đã lỡ yêu em rồi chẳng dám hứa xa xôi. Cứ nhắm mắt lại và feel my love…… Tôi lụng bụng càu nhàu

– Yêu đương đel gì cái giờ phút này. Nhạc chờ del gì mà hãml thế không biết.

H bắt máy

– Sủa. Gọi gì sớm thế?

– Rảnh không nhể. Đi du lịch với bạn không?

– Uầy. Đại gia thế nhể. Mυ'ŧ ngay kèo này nhé.

– Đến tỉnh Hxx bản Pxx nhé.

– Ơ. Du lịch đel gì đến cái nơi ấy? Mày trêu tao à. Mày làm bố mày sợ dần đều rồi đấy.

– Lên đi. Tao đang ở đây đợi mày rồi. Lên anh em phê pha tí. Dạo này ảnh ọt mờ quá.

– Đlm hơi xoắn. Nhưng được đấy. Xanh chín luôn nhé

Trưa hôm ấy. Thằng H ất ơ lò mò đến nhà trọ theo lời chỉ dẫn của tôi. Vừa đến nơi nó oang oang

– Ở mấy người sao lắm đồ thế? Úi cha mạ ơi.

– 2 bác tao nữa. Tao có việc cần nói với mày

– Phòng này 4 người à? Mà cái giường bé thế kia tao nằm không đủ mày êi

– mỗi người 1 giường còn gì nữa. Mày biết tìm được cái phòng 4 người như tour này mệt vl khi ở cái nơi này không?

– Cơ mà tao ngại lắm

– Mày biết ngại à. Lạ vl. Thôi. Ngồi yên vị đây tao kể cái này

Tôi kể những chuyện cho nó nghe. Tất nhiên là không kể những thứ liên quan đến nó.

– Ui. Địp mẹ. Sợ vl. Ở đây có ship đồ không? Làm chỉ về anh em hít cho đỡ sợ nào.

– Mày nhìn mặt tao có giống đang muốn bễ cùng mày không? Tao cần mày đến đây để giúp. Chứ cần để vui thì về mẹ nhà cho lẹ.

– Cuộc sống toàn những dối lừa. Tao biết mà. Địp mẹ mày. Hay lắm

2 bác đẩy cửa đi vào. Cầm đồ ăn trưa cho 2 chúng tôi. Thằng H lễ phép chào hỏi. Đang ăn. Máy tôi thông báo có tin nhắn mới. Ồ. Của bác 2

– Tâm ma hiện hữu !!!

Tôi nhìn nó. Nó nhìn tôi. Ánh mắt ấy. Bỗng dưng tôi thấy sợ đến lạ thường. Tôi thấy nó giống như 1 con người khác.

Mỗi khi màn đêm buông xuống. Tôi lại thấy sợ hãi. Thật sự sợ hãi. Vì tôi chẳng hề hay biết cái gì sẽ sẩy ra tiếp theo nữa. Tôi thấy bác 3 nhờ nó ra ngoài mua chút đồ ăn tối. Nó vừa bước đi. Bác 2 cất giọng

– Bác thấy con người này rất nặng âm khí. Dễ bị tâm ma kiểm soát va chi phối

– Chúng ta phải cẩn thận và đề phòng. Trong vô thức. Nó có thể hại chết chúng ta mà không hay. Nó dễ bị nhập và sai khiến. Có lẽ nó là thứ gì đó. Chúng ta không hề hay biết

– Nó chơi thân với cháu nhiều năm nay. Vậy mà… Mà nó có liên quan gì đến cháu?

– Có thể là án mạng tiền kiếp. Cũng có thể nó đầu thai chỉ để tâm ma sai kiến. Và cũng có thể. Nó đã biết trước. Và đến với cháu như 1 sự sắp đặt của số phận đã được an bài

Thật nhiều chuyện sẩy đến với tôi. Coi âm gian kia tôi phải cảnh giác. Mà giờ tôi còn phải đề phòng với chính thằng bạn mà tôi thân tín nhất. Tôi thấy cuộc sống đầy dẫy thất vọng. Ăn uống tâm sự đủ trò trên đời. Rượu ngà ngà ngấm. Sự phê pha của rượu làm tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say

Lại 1 khoảng không vô định. Tôi thấy cô đơn và sợ hãi. Cô gái ấy hiện hữu bước ra

– Sự việc đã đến nước này. Em thật tâm muốn được hóa giải và thoát khỏi sự xiềng xích. Đứa con của chúng ta đã đi theo em khi còn ở trong bụng. Em biết không phải anh. Em biết gia đình anh đã làm vậy. Em luôn tin anh mà

– Tại sao lại là gia đình anh? Anh cần em nói rõ ngọn ngành

– Anh là 1 con trai trong gia đình phú quý mang da tộc quý vương muôn đời. Còn em chỉ là 1 cô gái nghèo hèn. Bây giờ để nhắc lại chuyện xưa. Rất nhiều chuyện. Em cũng không hề biết lương duyên chúng ta lại bi đát thế này. Thật trớ trêu. Anh có biết khi hay tin anh đi về nơi rất xa. Em buồn rầu. Phá tâm bệnh. Anh đi mà chẳng để lại 1 câu từ biệt……

Cô ấy đi đột ngột như chưa từng xuất hiện. Tôi bất giác tỉnh giấc. Những giọt nước mắt tôi rơi. Đồng hồ đã 4 rưỡi sáng. Tôi thu mình 1 góc. Tôi thấy buồn. Nhân gian này đầy ải thương đau. Cái ý trí muốn hồi hồn phách cô ấy càng mạnh mẽ hơn

Tôi thức đến sáng. Chờ 2 bác dậy. Tôi giãi bầy nguyện vọng cho 2 bác. 2 bác đồng ý giúp tôi. Nhưng tôi phải trả giá là tâm linh tôi sẽ rất yếu. Ốm đau bệnh tật nhiều hơn. Và nhìn thấy vong hồn ngạ quỷ. Hơn thế. Tôi sẽ không được thọ như số kiếp của tôi. Tôi gạt hết nước mắt. Tôi đồng ý

Sau khi mua đồ cúng bái về phòng. Và ăn uống đầy đủ. 2 bác nghỉ ngơi bấm giờ. Cái giờ làm được lại sát với 11 giờ trưa. Bác 3 bảo:

– Anh à. Phải làm thật nhanh. Không ổn thì rời sang ngày khác

– Có lẽ phải rời. Anh sợ… ( bác nhìn về phía thằng H đang ngồi ất ơ ôm cái điện thoại)

– Thôi thôi bác ơi. Làm luôn đi. Chứ để lâu lại lắm điều rối ren bác ạ

– Ừ. Có lẽ vậy……

Đã sát giờ làm. Thằng H dơ dơ điện thoại live stream trên facebook. Tôi cáu bảo

– Tao giống trò đùa nhà mày ấy à. Cất đi

– Làm gì căng thế. Cất đây

Bác 2 ngồi chính giữa căn phòng. Bắt đầu gõ mõ. Và có cái gì gì bên cạnh bằng đồng. Thi thoảng gõ nghe kengggg. Khá vui tai .-.

Sau đó 2 bác bắt đầu lập đàn. Tiếng điện thoại tôi bất giác báo thức 11h30p. Tôi thấy điều mà tôi đang sợ hãi. 2 bác cũng vậy. Có điều gì đó chẳng lành……

Dài quá em xin được dừng viết. Các bác thấy hay hoặc dở vui lòng cho em xin 1 bình luận để em được biết và có động lực viết tiếp. Và hãy chia sẻ giúp em để nhiều anh em khác cùng đọc. Em xin chân thành cảm ơn các bác