Tôi chào ngày mới bằng tâm trạng sảng khoái. Sắp lại sách vở rồi qua nhà rước Hòa Phò đi học. Đến trường tôi thấy Trang đã đứng ở trước cửa lớp từ bao giờ. Cô ấy nhẹ nhàng ôm lấy tôi và trao 1 nụ hồn đầy ấm áp. Tôi hạnh phúc biết bao trước hàng trăm con mắt đổ dồn phía chúng tôi.
Vào lớp tôi thấy trong lòng hạnh phúc đến nhường nào. Nhưng đã quá giờ rồi sao Thành Le vẫn chưa đi học nhỉ? Tôi khều khều hỏi Hòa
– Thằng Thành đâu rồi nhỉ?
– Biếtttt đéooo đâuuu đượccc. Taoo có phảiii bố nó đâuuu
– Đis mẹ mày. Nói ngắn gọn xúc tích thôi. Ngân nga cái l
– L cút. Ôi em Vân của tao ơiiiiii
– Cút cút. Ghê hết cả cái c̠úc̠ Ꮒσα
– Thế chưa sáng chúng mày mυ'ŧ mồm nhau. Dành tặng cho nhau cả tỷ con vi khuẩn chắc là không ghê. Nhỉ
– Thôi. Học. Yêu đương con mẹ gì
Thành Le hôm nay vắng học không lý do. Tôi thấy có điều gì đó sai sai. Tôi chạy qua nhà nó. Nhưng không thấy nó đâu. Hơn thế chẳng ai biết nó đâu cả. Nhưng tôi nghĩ rằng con ma nó sẽ biết. Cái gì nó chẳng biết
Tôi vội vàng chạy ra ngôi mộ trắng. Chờ đồng hồ điểm 12 giờ trưa. Thời khắc mà âm dương giao thoa nhau. Tôi khấn bái nó lên
Nó lên với hình ảnh nhàu nát. Tôi hỏi
– Biết thằng Thành đâu không?
– Không. Tao không biết. Nhưng có lẽ giờ muộn rồi. Vạn trận tam đồ đã diễn ra. Tiếng mõ nơi dương gian cũng đã dừng.
– Ơ. Thế là thế đéo nào?
– Tao cũng biết đéo đâu được. Tao còn đang lo cho bản thân tao còn chưa xong đây. Tao còn không biết tao sẽ lưu lạc đi đâu đây.
– Ơ. Đis mẹ. Ơ
– Ơ a đéo gì. Tao cũng không biết rõ lắm. Mày đi mà hỏi cái Trang ấy. Nó biết gần như tất cả. Bà nó cũng vậy
– Ơ.
– Ơ ơ cái gì nữa mày. Thôi. Kệ mẹ mày. Tao bận lắm. Lớ ngớ lại đéo được siêu thoát thì cũng đến ăn l nhé
– Mày tên gì cho dễ xưng hô nhỉ?
– Tên đéo gì giờ này nữa. Mày không thấy vạn vật đang đổi thay à. Chắc là có qua được không ? Qua mà tao vẫn ở đây thì tao sẽ nói
Nó chim cun cút đi. Tôi không biết nữa. Tôi cũng có loáng quáng nghe qua rồi. Nhưng tôi nghĩ sẽ chẳng ảnh hưởng gì đâu. Nhưng cớ sao lại là bạn tôi?
Vội vã chạy sang nhà Trang. Tôi không biết còn có đủ can đảm để vào trong ngôi nhà này không nữa. Tôi nhấc máy gọi Trang. Tiếng điện thoại reo lên từng hồi nhưng không ai bắt máy. Thề chứ sai lắm luôn rồi này.
Vẫn lối cũ. Tôi luồn lách như 1 tên trộm thực sự. Vẫn khung cảnh kinh dị ấy. Nhưng con chó đã chết và mấy con giòi đang ăn xác. Mùi tanh nồng nặc khiến tôi buồn nôn. Nhưng tôi vẫn cố. Cố gắng kìm chế lại để khám phá ngôi nhà này. Tôi rón rén bước xuống tầng 1. Lại cái đéo gì nữa đây
Không bàn ghế. Không gì cả. Ngoài ngải và bùa chú dán đầy nhà. Ngôi nhà này thật tối tăm. Tất cả cửa sổ đều được dán kín bằng giấy decal đen. Ánh sáng vàng đỏ lờ mờ.a Thấp thoáng có bàn tay ngươi đã bị chặt đen thui. Chữ viết lằng nhằng cả lên. Trong góc khuất căn nhà. 1 thứ gì đó khiến tôi tò mò. Như 1 con ma nơ canh bị phủ vải lên vậy. Tôi nhẹ nhàng vén ra. Tôi bàng hoàng. Đây không phải là Trang sao. Cô ấy lạnh và cứng. Như 1 cái xác đã được ướp. Hoảng loạn tâm trí. Vậy cô ấy là người hay ma. Thực thể này là như nào?
Lấy hết sức bình sinh. Còn lầu 3. Lầu cuối của căn nhà. Nhưng lạ thật. Không ai trong này hết. Ngôi nhà im như 1 ngôi nhà hoang vậy. Chân tay bủn rủn. Nhưng tôi quyết phải tìm ra sự thật này.
Đôi bàn chân nhịp nhàng bước lên lầu 3. 1 người con gái vẫn mặc nguyên quần áo cấp 3. Đang vái lạy thứ gì đấy trên ban thờ kỳ quái. Ngồi trên ghế là 1 bà cụ nom đã cũng 70 tuổi. Nhưng bà ấy có 1 hốc mắt sâu. Răng đã được lắp nguyên hàm răng giả. 1 tay cầm 1 ly máu tươi. 1 tay cầm roi.
Cô gái kia chính là Trang chứ ai. Nhưng cái xác dưới nhà là ai? Chị em sinh đôi? Hay là kẻ song trùng? Đéo hiểu kiểu gì
Trang khóc. Cô ấy khóc nhẹ. Cô ấy đứng dậy với lấy cây ngải trên bàn thờ. Cầm dao rạch giữa lòng bàn tay và nhỏ máu mình vào cây ngải. Bà Trang điên loạn rú lên. Tôi sợ. Nhưng lý trí của 1 kẻ đang yêu. Sự bảo vệ này cho Trang tôi nghĩ là cần thiết. Tôi chốt dứt khoát, lao vào đạp thẳng cây ngải. Bà Trang đứng dậy. Giọng ồm ồm
– Kẻ được chọn. Không mời mà đến. Khách quý khách quý. Ở lại chơi với ta nào
Tôi ôm lấy Trang và nói
– Bà là bà sao bà lại ác độc với cháu mình thế
Bà ta với lấy 1 lọ thần kỳ và dơ dơ trước mặt tôi
– Yêu rồi à? Muốn nó chết không? Ha ha ha
Trang khóc quỳ xuống ôm chân bà ta
– Cháu xin bà. Anh ấy không có tội. Là cháu. Là cháu đây. Xin bà hãy tha cho anh ấy. Anh ấy không đáng
– Tao tha cho nó. Thì ai tha cho tao? Tao chờ ngày này lâu lắm rồi. Vạn trận tam đồ đang diễn ra. Kẻ được chọn sẽ làm cho ta bất tử trẻ mãi không già. Ha ha ha. Máu của nó. Máu của nó đâu rồi. Ta ngửi thấy rồi. Ôi. chao. Thơm thế
Tôi lùi lại
– Là sao đây? Anh không muốn mất em. Vì anh đã lỡ yêu em rồi
– Tốt. Nào nào hãy đến và cho ta thân xác của ngươi đi. Rồi nó sẽ không phải thế này nữa.
Tôi rút ra con dao bấm. Tôi chấp nhận mọi hình phạt từ pháp luật. Tôi lao vào
– Tôi chết bà cũng chết.
Trang khua khua ra đỡ và hứng chọn 1 nhát dao. Lý trí thúc đẩy con tim. Tôi lệch hướng dao đâm vào đùi cô ấy. Trang khụy xuống. Cơn điên loạn và bất hảo của 1 thăng choai choai mới lớn làm tôi ngộ hơn bao giờ hết. Tôi gạt Trang ra. Tiếp tục lao vào. Bà Trang cầm 1 nắm gì đó. Hắt thẳng vào mặt tôi. Chưa đến 5 giây. Tôi thấy phê. Phê lắm. Đầu óc quay cuồng. Như bê đồ vậy. Chân tay như mất hết đi sức lực. Tôi nằm vật xuống sàn. Ảnh ọt giờ mờ lắm. Tôi nghe tiếng cười hoan hỉ đầy kinh tởm của bà Trang. Cạnh đó là tiếng khóc của Trang. Hình như Trang đang lê đến ôm tôi. Cô ấy khóc. Nước mắt và máu của người tôi yêu đã vương vãi khắp người tôi. Tôi thều thào đưa tay chạm nhẹ má cô ấy
– Anh xin lỗi
Rồi tôi ngất đi…..
Lim dim mở mắt ra. Tay tôi đang chẩy máu. Thành Le đang bên cạnh tôi và chịu chung cảnh xiềng xích như tôi đây. Tôi thều thào gọi nó
– Sao đấy mày…
– Tao không biết. Tao bị bắt đến đây. Tao đói…
Tôi như 1 kẻ ngủ mơ. Như mới tỉnh thuốc mê dậy. Rồi tôi lại nhắm mắt. Kệ cho dòng máu tươi vẫn đang chẩy nhỏ giọt từ chút từng chút 1
Vạn trận tam đồ sao? Bà ta đơn giản là muốn cuộc sỗng vĩnh hằng hay kèm theo đó là cái xác dưới lầu 1 nữa. Tôi không biết. Tôi không biết gì hết. Tôi đau. Đau cả tâm hồn và thể xác. Thật sự tôi chỉ muốn mình như chưa từng tồn tại trên thế gian này. Để rồi phải chịu cảnh đầy đọa này……