Thứ 2 là ngày đầu tuần. Cô mong các bé chăm ngoan. Nhưng sau đêm qua tôi với Hòa Phò thì còn tâm trí gì đâu mà học với hành. Chúng tôi quyết định tìm thêm đồng minh mới tại đây. Dù sao 3 mυ'ŧ 1 chả chột cũng què. Nhưng phải tìm thằng nào thật là lì lợm. Chứ mấy bố nhát cáy chưa nhìn đã sợ thì cũng đến là lú lắm
Đích nhắm của chúng tôi chính là Thành Le. Nó là thằng Ngu và Lì. Vâng. Chuẩn yêu cầu chúng tôi đã đặt ra từ trước. Nói qua về Thành Le. Nó là thằng biết đến việc gái gú rất sớm. Nó tìm ra điểm G của phụ nữ sớm nhất trong chúng tôi. Chuyên đi đá le dạo. Nên chúng tôi gọi nó là Thành Le ( Thành Đá Le ). Đấy. Nhắc nó mới nhớ. Nãy anh em tụ tập đi ăn thịt chó. Ăn xong nó lên con xe trộm chó chạy mất tích đi hại đời con gái nhà người ta rồi -.-” và bỏ mặc bơ vơ tôi với Hòa Phò và cùng vài người nữa .-.
Tôi và Hòa Phò ra sân si bắt chuyện
– Này bạn gì ơi !!!
– Ơi ơi cái l. Nói đi
– Tớ và Hòa chính thức đặt mối ngoại giao với bạn nhé
– Cứ ngày mua 1 bao vina thì ngoại giao thoải mái nhé.
Tôi thì thầm với thằng Hòa
– Có l tiền mà ngày đéo nào cũng mua thuốc cho nó. Anh em đồng tiền. Anh em xương chậu à
– Khó quá bỏ qua. Kệ bà nó
Tôi quay ra bảo Thành
– Tiền thì chúng mình không có nhiều. Nhưng tình bạn thì là keo sơn
– Thế mỗi khi tao thèm thuốc. Mày có mang cái tình nghĩa con củ cải gì đó ra để cho tao đỡ nghiện không?
– Thuốc lá thì mình không có. Nhưng mà mai mình mời bạn đến nhà cô Hòa nhé. Lên phòng nó sẽ có điều bất ngờ nhé
– Cái gì nổ luôn
– Thì mời dăm ba điếu cần tàu thôi. Thuốc lá hại phổi
– Búp thì chơi nhé. Không thì thôi
– Bạn đòi hỏi cao vl. Thôi. Dí l ngoại giao nữa
– Làm gì căng thế. Mai mấy giờ?
– Tưởng không muốn? 19 giờ tối mai. Xanh chín sớm để còn sức mà đi học
– ok
Sau buổi tan trường. Tôi nhanh chóng về nhà tắm rửa sạch sẽ. Tiện thể nhồi cần vào điếu esse. Tí còn giả bộ sang nhà Hòa Phò học nhóm nữa.
19 giờ…
– Hòa em ơiiii
– Lên đi. Hôm nay toán nhiều bài khó quá mày ạ
– Uhhhhhh
Tôi và Thành vào nhà chào hỏi lễ phép. Với 1 thằng mặt hiền và đeo kính như tôi thì dăm ba cú lừa này là điều easy.
Lên phòng, Hòa Phò nhanh chóng chốt cửa. Và công cuộc phê pha ra tình bạn bắt đầu
Thằng Thành hút khỏe như trâu. Thấy đồ ngon bú liên tọi. Tôi và Hòa nhìn nhau cười với ánh mắt trao đổi cùng suy nghĩ
– Chết mẹ mày đi. Bập vào bọn bố thì chạy đường trời nhé
40 phút sau chúng tôi đều phê pha. Nhìn nhau cười như ngáo. Không hiểu lý do gì Hòa nó lon ton mở cửa đi ra ngoài. Đi như vô thức. Dù đầu óc quay cuồng tôi vẫn nhận ra được. Bình thường thằng này phê cần thường nằm yên 1 chỗ nhìn trần nhà cười hoặc khóc tùy vào tâm trạng nó. Nhưng nó đi là sai. Sai lắm luôn rồi. Tôi cố gượng bảo Thành
– Đi xem thằng Hòa chế tạo thuốc nổ không?
– ha ha ha cái l gì cơ. Ha ha ha
– hi hi hi. Nó đi chế tạo bom nguyên tử đấy. Ha hi ha
– Điiiiii
Trong cơn phê pha tôi và thành lẽo đẽo đi sau Hòa. Nhưng khoan. Tôi thấy đoạn đường này quen lắm. Vl. Đường đi ra mộ trắng giữa đảo. Tôi cố kiểm soát đầu óc. Vì nó không phải những gì đáng ra phải diễn ra. Mà nó đang vượt ngoài tầm kiểm soát rồi. Tôi giật mạnh Thành.
– Đis mẹ mộ giữa đảo
– Hả. Mộ l gì?
– MỘ GIỮA ĐẢO
Thành nghe đến ngôi mộ. Nó như tỉnh phê. Nhưng khi tỉnh thì chúng tôi đã quá muộn rồi.
2 thằng chúng tôi thấy Hòa đang cõng ai đó. Cứ lững thững tiến tới ngôi mộ kia. Chúng tôi sợ hãi. Người mà Hòa đang cõng quay nhìn phía chúng tôi. Vỡi cái lưỡi đỏ lòm thè dài lê thê đang quấn lấy thân thể Hòa. Đang dắt thằng Hòa đi. Thôi. Quả này xong mẹ game rồi
– Mày sợ không?
– Có. Sợ vl
– Sợ cũng phải cứu nó
– Nhưng cứu kiểu gì
– Kiểu củ l. Nhanh mẹ mày lên.
– Tưởng nó đi chế tạo bom nguyên tử.
– Tử ton tặc à. Nó ngu hóa như chó. Có mà tạo ra bαo ©αo sυ thì tao còn nghe được.
Đôi chân tôi run lên từng hồi. Tay cầm lá bùa bình an. Nghĩ về mẹ cha. Xin lỗi con phải đi cứu bạnnnnnn
Thằng Hòa lững thững đi đến ngôi mộ trắng. Dưới ánh trăng lờ mờ. Nó đang tự mình đập đầu vào ngôi mộ. Cái bóng người nó cõng giờ đây đang ngồi chễm chệ trên ngôi mộ. Xung quanh nó đang có hàng chục cái bóng khác. Chân không chạm đất. Nhìn rất kỳ dị. Kẻ mất tay. Người cụt đầu. Cảnh tưởng kinh hoàng. Tiếng ếch nhãi kêu trong đêm. Càng làm cảnh tượng phũ phàng hơn
Thành Le chuột chết đã ngất từ lúc nào. Có lẽ sai lầm khi ngoại giao với thằng này. Tôi cố lấy sức bình sinh hét to trong đêm
– Cút đi. Thả bạn tao ra
Bỗng dưng hàng chục ánh mắt đầy máu ấy quay nhìn về phía tôi và nở 1 nụ cười ma quái. Cái bóng có cái lưỡi dài lê thê bất giác đưa cái lưỡi dài đó quấn cổ tôi. Như 1 sức mạnh vô hình nào đó kéo lê tôi đến chỗ thằng Hòa. Hòa nó vẫn cứ miệt mài đập đầu vào ngôi mộ. Máu đã chẩy. Nước mắt tôi đã rơi. Sự sợ hãi hóa thành căm thù
Tôi luôn mang theo con dao bấm. Tránh nhiều trường hợp bất an từ người đến ma. Tôi rút ra bật lên khua khua chửi to
– Bố sống mái vỡi lũ chúng mày. Lũ dị hợm
Nhưng buồn cười thay. Chúng rất hữu hình nhưng lại vô hình. Tôi cảm nhận mỗi khi khua con dao qua người chúng là tay tôi lạnh toát. Tôi sợ hãi quá đái mẹ ra quần. Chúng nhìn tôi và cười khanh khách 1 cách sảng khoái
– Đường sống không muốn. Muốn tìm đường chết. Nay toại nguyện nhé
– Mày là ai???
– Tao á. Tao là chúa đảo nơi đây. Đã đủ thỏa mãn câu hỏi của mày trước khi đi theo bọn tao chưa?
Bất giác tay trái tôi nắm con dao. Mắm môi mắm lợi kéo 1 phát. Dao đã dính máu. Máu tôi tuôn rơi. Tôi dí thẳng con dao vào dưới đũng quần đang khai khú và ướt đẫm. Chúng hơi hoảng loạn tách xa chúng tôi ra.
Xa xa thằng Thành Le đã tỉnh. Nó nhìn thấy cảnh ấy lại ngất part 2. Không sợ kẻ địch mạnh. Chỉ sợ đồng đội ngu như bò là có thật.
Chúng xa ra tôi. Tôi khua con dao vào cái bóng không chân gần nhất. Nó rú lên điên cuồng. Tôi tát vào mặt thằng Hòa. Nhưng không thể được. Mắt nó đã đỏ hoe và trợn ngược. Không xong rồi. Nhưng tôi không biết phải làm gì cả.
Tên lưỡi dài dường như không buông tha tôi. Hắn cố lấy cái lưỡi dài đỏ choét kia kéo đầu tôi đập xuống đất. Tôi dí con dao lên lưỡi hắn mà không được. Hoàn toàn không được. Hắn đã quá mạnh. Tôi đành bất lực….
Tôi không rõ nữa. Đêm nay Hòa hay Thành hay là chính tôi sẽ phải đi theo chúng đến nơi chín suối? Không. Tôi không biết. Tất cả sự tò mò ngu dốt và bồng bột có lẽ đều phải trả giá bằng máu và nước mắt……….