Thiên - Thiên Trường Địa Cửu "Tôi Yêu Em"

Chương 39: Hoàn

... Huhu hoàn rồi.

_________________________

"Không, cảm ơn", Thanh Thiên đóng sập cửa lại.

Anh Ly đứng cạnh Z, nhún vai tỏ vẻ "đấy, tôi nói rồi, cậu còn không tin à".

Thở dài một hơi kèm cái lắc đầu, Z nhẹ giọng nói "tôi sẽ hỏi lại em ấy vào lần khác, làm phiền anh rồi".

Thanh Thiên hé cửa ra, đã chẳng còn ai đứng đằng trước nữa. Hắn thở phào, không phải lão nhị chưa từng hỏi qua mà là bản thân hắn tránh né. Hắn sợ nhìn thấy đứa nhỏ, bản thân sẽ không quen, sẽ ghét bỏ, vì đứa nhỏ là kết tinh tình yêu từ mối tình thời thanh xuân ngây ngốc năm đó, năm gia đình hắn còn đủ thành viên, chịu đủ mọi loại giày vò từ nhà người kia, để rồi hắn không rõ lúc mới sinh đứa nhỏ trông như thế nào.

Nếu chưa từng thấy con mình lúc đó vừa sinh thì hà cớ gì phải nhìn thấy lúc nó đã lớn lên rồi?

"Dù sao đó cũng là đứa nhỏ em mang nặng đẻ đau, em tự suy ngẫm đi, thật sự không muốn thấy con mình một lần hả?", lão đại xoa xù tóc Thanh Thiên, hất tay anh trai, hắn hừ nhẹ không buồn đáp lời, lần thứ mấy không rõ đã nghe câu hỏi thế này từ các anh em trong nhà, chẳng lẽ bây giờ phải gặp cho mọi người vừa lòng hả dạ sao?

"Thôi, nó đã không muốn thì đừng ép nữa, để nó tự quyết định đi", Anh Ly mở tủ soạn đồ con nít của bé út ra, cất vào vali nhỏ. Mọi người có chút tò mò tụm lại lão nhị.

"Xê ra xê ra, bạn của anh sắp sinh rồi, lão thất nói mang vài món đồ vào vì cậu chàng lén lút mà quên mua đồ sơ sinh cho đứa nhỏ đấy, lão tam! Chút chú mày chạy vào đưa đồ giúp anh nhé, anh phải đi đặt nguyên liệu mới nữa"

Ngồi không cũng dính đạn, Thanh Thiên đành nhận mệnh cùng Anh Ly đi đưa đồ ở bệnh viện.

Là chàng trai đợt đó dám chia cắt anh trai và LaNa, lập mưu có thay cùng anh trai không cùng huyết thống.

Xách vali nhỏ vào đưa cho chàng trai, chiều nay mới lên bàn mổ nhưng chang trai vẫn còn phơi phới ngồi sưởi nắng bên cửa sổ, thấy Thanh Thiên còn vui vẻ cho xem vết cắn sau cổ, cho hắn đặt tay lên bụng để cảm nhận cử động đứa nhỏ bên trong.

"Tìm được người mình yêu thì tranh thủ đẻ một đứa đi Thiên"

Thanh Thiên khó hiểu ngẩn đầu nhìn chàng trai.

"Anh Ly có kể hồi đó Thiên dùng cả thanh xuân để yêu đương với ai đó đấy, nghe thích thật nha, chẳng bù cho em, yêu phải anh trai"

"...", giật giật khóe môi, Thanh Thiên muốn đứng phắt dậy và dứt áo đi về.

Trước khi đóng cửa, Thanh Thiên trông thấy khuôn mặt hạnh phúc, mãn nguyện của chàng trai khi tay sờ nhẹ, vuốt ve cái bụng tròn của mình.

Ngồi sau xe lão nhị, hắn nghe tiếng gió bên tai, át tiếng nói của Anh Ly.

"Anh nói gì cơ em không nghe rõ", Thanh Thiên gào lên hỏi.

Anh Ly gào lớn đáp lại "cậu ấy đẻ em bé ra sẽ đưa cho người chị dâu mới của mình đấy!"

"Hả???", Thanh Thiên gào muốn lạc giọng.

"Cậu ấy đẻ em bé xong sẽ nhờ người đặt vào nôi em bé của chị dâu mới! Vì chị dâu mới mà anh trai cậu ấy cưới sau khi hủy hôn với LaNa bị thai chết lưu mà không biết!"

Thanh Thiên suýt nữa ngã khỏi xe vì thất thần thả tay ra. Hắn vội níu lưng quần anh trai, hơi cau mày một chút. Chẳng ai muốn đưa con mình cho người khác nuôi nấng, thế mà chàng trai lại muốn đưa đứa nhỏ cho chị dâu. Chuyện gia đình khác khiến Thanh Thiên để tâm.

Anh Ly nhìn ra được Thanh Thiên cứ thất thần sau lần đi từ bệnh viện về.

"Em có muốn gặp con bé một lần không?"

"Không, cảm ơn"

Đảo mắt bó tay, Anh Ly nhún vai "em lo cho Quang thiếu nhưng không lo cho cảm xúc bản thân, anh thấy hơi lạ à nghen".

"Vì em chứng kiến anh ấy vui mừng thế nào khi báo tin cho chúng ta rằng cậu ấy đang mang thai con của người cậu ấy yêu nhất, còn có vẻ mặt dịu dàng, hạnh phúc khi nhìn bụng bầu nữa!", Thanh Thiên cau mày, hắn hiểu cảm giác phải rời xa đứa nhỏ vì hắn từng trải qua rồi, sau này còn khóc vài đêm mỗi khi tình cờ nhớ lại, nhắc lại nữa.

Anh Ly xoa nhẹ tóc em trai "ngốc, em khác cậu ấy, vì chị dâu mới đối xử cực kì tốt với cả hai anh em dù biết cậu ấy không cùng huyết thống và là Omega, cậu ấy chỉ muốn con mình có đủ cha mẹ và được nuôi dạy tốt nhất, đối với cậu ấy, được ở bên cạnh anh trai là hạnh phúc lắm rồi".

"Anh ấy nói, thật may vì em có người để theo đuổi cả thanh xuân"

Theo đuổi cả thanh xuân để khi trưởng thành mất cả chì lẫn chài.

"Đừng nhìn lại đằng sau nữa, em nhìn về phía trước đi, lựa là lựa chọn cho bản thân, có thể thử thay đổi quyết định một lần mà, không phải sao"

Nhìn đứa nhỏ mà mình chưa từng được nhìn thấy... nên hay không bây giờ.

Mở hộc tủ lấy thuốc lá của lão bát, bắt cái ghế ở ban công, Thanh Thiên rít nhẹ một hơi thật sâu rồi thở ra làn khói trắng. Hắn gục mặt vào tay mình, cuối cùng thì cũng phải dành hẳn một ngày, vô công rồi nghề, ngẫm về mọi chuyện.

Z đang trong cuộc họp thì thấy cuộc gọi từ người kia, anh giao lại cho phó giám đốc, còn bản thân đi vào phòng nghỉ của bản thân, bắt máy.

"Ngày đó mang con tôi đi, anh có biết rằng sẽ không được gặp lại tôi hay không?"

"Ngày đó không được phép gặp tôi, anh có cảm thấy khó hiểu hay không?"

"Ngày đó anh có bị tiêm nhiễm trong đầu rằng tôi phản bội anh hay không?"

Trầm mặc nghe Thanh Thiên hỏi, chậm rãi trả lời, giải đáp từng thắc mắc của Thanh Thiên, hắn hỏi lại thì anh sẽ tiếp tục giải đáp một lần nữa, kiên nhẫn đến mức thư ký cũng thấy bất ngờ khi vô tình đẩy cửa vào để hỏi xem anh có ký giấy tờ được hay không.

Mãi đến khi điện thoại hết pin tự động ngắt máy, Thanh Thiên mới nhận ra mặt mình đã ướt đẫm nước mắt. Hắn vội vén áo lau mặt, vô thức chạm đến sau gáy, hắn cào một cái thật mạnh. Cơn nhức ập đến dữ dội khiến hắn khẽ run nhẹ, còn đau hơn là lúc mũi kim xăm đi từng đường để vẽ lên bức hình.

Vừa cắm sạc điện thoại thì tin nhắn mới đến liên tục.

[Em còn gì muốn hỏi tôi không?]

[Đừng tự làm đau mình]

[Em không cần đưa ra quyết định ngay, cứ bình tĩnh suy nghĩ]

[Con bé luôn ở đây, tôi sẽ không giấu con chúng ta đi]

Hắn nhìn thời gian, là sau khi cuộc gọi kết thúc, sau khi hắn tự cào cổ mình.

"Đợi khi em út tròn mười 18, tôi sẽ đồng ý chuyện này", hắn đã tự nhủ như vậy.

Thời gian thì không chờ một ai, mở mắt ra thêm đôi lần thì thấy bé út đã đủ tuổi dọn ra ở riêng như em từng quyết tâm. Mở mắt thêm lần nữa thì bé út tròn 18 mất rồi.

Hắn chưa kịp nhắn tin cho anh rằng đồng ý gặp mặt đứa nhỏ thì bé út gặp chuyện, chẳng khác Thanh Thiên hồi đó. Khác ở chỗ hồi đó là Thanh Thiên bi lụy, còn giờ bé út bạo hơn, tình một đêm còn bị cắn...

Z vẫn thường đến quán bar, đợi một câu trả lời từ Thanh Thiên.

Mùa hè đến rồi, Thanh Thiên cắt ngắn mái tóc của mình đi nên Z trông thấy hình xăm sau gáy hắn.

"Xăm khi nào vậy?", nhận ly rượu từ tay Thanh Thiên, anh không kìm lòng được mà hỏi.

"Sau khi mất con không lâu", đạm mạc trả lời, hắn nâng ly rượu, chạm ly vào ly của Z, tạo ra tiếng vang thật khẽ.

Không còn ai ngạc nhiên khi thấy Thanh Thiên ngồi cạnh Z ở quầy bar nữa.

"Thanh Thiên cũng chịu trở về bến đỗ rồi, sao anh còn ế vậy Anh Ly?", lão tứ cười hì hì ghẹo, lão nhị tức giận vung cái chày gỗ giã tỏi ra đe dọa.

Thanh Thiên nghe đến tên mình nên ngẩn mặt nhìn về hướng hai anh em kia, ngay lúc Z hỏi "vậy chuyện gặp lại con... em tính thế nào?"

"Được".

Lời nói ra không thể rút lại. Hắn liếc mắt nhìn khuôn mặt kinh ngạc, vui sướиɠ của Z, vung tay ngăn Z muốn ôm mình, Thanh Thiên hừ nhẹ "tôi đồng ý gặp con, không phải trở về với anh".

"À ừ được được...", Z cười khờ khạo.

Cùng định ra một ngày để gia đình ba người có thể đi công viên chơi.

Cô bé nhỏ nhìn thấy Thanh Thiên thì tròn mắt ngạc nhiên, khẽ khều khều Z "bố, kia là cái chú trong hình đúng không ạ?"

Z đẩy cô bé đến trước, "đúng rồi, con đi làm quen với chú đi", anh cười cổ vũ con gái.

Cô bé nắm chặt gấu váy, chậm chạm đến trước mặt Thanh Thiên, ngẩn đầu nhìn hắn.

"Con từng gặp chú ở trước chỗ bán dụng cụ làm bánh rồi, còn gặp một người cũng giống chú ở chỗ họp mặt bạn bè của bố nữa"

"Ồ? Lâu vậy rồi mà con vẫn nhớ chú sao? Lỡ con nhầm với ai khác thì sao?", Thanh Thiên bồng đứa nhỏ lên, nhướng mày hỏi.

Cô bé không sợ hắn mà còn nghiêng đầu thủ thỉ cho Thanh Thiên nghe

"Vì có một thời gian, bố con cầm hình chú và khóc. Con kể chú nghe một bí mật nha, abum hình của bố, trừ hình con thì tấm nào cũng có hình chú".

Thanh Thiên nhìn Z, nhìn chằm chằm Z, đứa nhỏ thì không biết nói dối, đặc biệt là nói dối về bố nó.

"Thế... con biết chú là ai sao?", Thanh Thiên thì thào hỏi.

"Người ba còn lại của con"

__ Hoàn chính văn __