Thiên - Thiên Trường Địa Cửu "Tôi Yêu Em"

Chương 34

"A ba vẫn chưa khỏe hả mấy đứa?"

"Dạ", lão nhị bình thản đáp, đặt miếng táo lên dĩa. Không muốn nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của bố.

Thanh Thiên ngồi cạnh chiếc hòm gỗ, nhìn a ba đang bình yên nhắm mắt nằm bên trong, dù không còn khóc nữa nhưng vẫn không muốn tin sự thật này. Ngụy Bất không nhìn nổi em mình suy sụp, giơ chân đạp một cái vào ghế của Thanh Thiên, lạnh mặt nói

"Ra ngoài hít khí trời đi, u u ám ám thế này cho ai xem?"

Thanh Thiên mím môi, dựng ghế lên lại, bản thân lấy áo khoác mắc ở cửa, rời khỏi nhà hít khí trời, tiện thể ghé qua tiệm bánh để thăm mấy đứa nhỏ. Dạo này trời trở gió nên phải chăm thật kỹ mấy đứa nhỏ.

Bố vẫn không chịu đặt tên bé út, bố nói đợi a ba qua thăm thì cùng nhau đặt tên luôn.

Danh sách tên cho bé út kẹp sẵn trong sổ nhỏ ở đầu giường a ba, nhưng bố vờ như đã quên mất.

Ngồi ở xích đu công viên, nhìn mấy đứa trẻ chạy chơi đùa, có người thân quan tâm bên cạnh, hắn hơi chạnh lòng.

"Thanh Thiên..."

Cả người hắn cứng đờ, giọng nói của Z ở sau lưng, hắn không muốn trả lời, không muốn đáp lại, giờ mà đứng lên và rời đi liệu có kịp không?

Giọng nói không còn vang lên nữa, nhưng ánh mắt nóng bỏng vẫn dính chặt lấy lưng hắn, không phải loại ăn tươi nuốt sống mà là kiểu khao khát ôm chặt lấy. Đừng hỏi sao hắn biết, thói quen thôi.

Thanh Thiên hít sâu thở đều, rời khỏi xích đu, nhấc chân rời khỏi công viên. Mãi đến khi băng qua bên đường, hắn mới có dũng khí ngoảnh mặt nhìn. Nhìn người mà hắn từng yêu từng hận, gầy gò, dùng ánh mắt quen thuộc năm nào để nhìn hắn.

Z mấp máy môi. Thanh Thiên đọc hiểu được.

'Tôi sắp phải ra nước ngoài, muốn nhìn thấy em một chút'

Lại ra nước ngoài.

Sao anh ta không đi luôn đi.

Thanh Thiên muốn rời khỏi đây ngay lập tức nhưng ông trời muốn trêu đùa hắn, tận nửa tiếng sau tuyến xe buýt để về nhà mới thong thả xuất hiện, hắn vội leo lên xe.

Z cứ đứng đó, dõi theo chiếc xe, dõi theo Thanh Thiên.

"Em mang cháo và nui xào lên nên anh không cần đi mua đâu", Thanh Thiên bước vào thang máy, nhấn nút tầng và gọi cho lão nhị.

"Báo cáo bố, hôm nay bé út ăn ngoan ngủ ngon, y tá khen lắm!"

"Thế vợ bố có khỏe hơn chút nào không?"

Lão nhị có chút á khẩu, cười trừ gật gật đầu, vội đặt muỗng vào tay bố, "bố ăn tối ngon miệng!", nói xong liền chạy ra ngoài ăn nui với em trai.

Bố bắt đầu nghi ngờ sau ba bốn hôm.

Chừng nào bố chưa biết tin thì chừng đó lão nhị không đồng ý đem chôn a ba.

Những gói giữ xác không phải gói phép màu.

Không muốn nói cũng phải nói ra.

"A ba... đã mất vào hôm sinh bé út"

Tiếng ly rơi mạnh trên đất.

Tiếp theo đó là dĩa trái cây.

Bình bông với những nhánh hồng vừa cắm buổi sáng.

Gối đầu, gối ôm, chăn mền.

Những gì có thể ném bố đều đã ném hết rồi.

Bố gào khóc, mắng con trai đang quỳ bên kia.

"Một lũ gian dối! a ba và bố mày mang nặng đẻ đau không nói, còn ra sức nuôi nấng rồi, phụ xử lý chuyện mấy đứa gây ra! Để rồi đến tin a ba mất cũng giấu diếm! Là sao? Là sao vậy? Hả?! Sợ tao đi theo a ba chúng mày?! Được! Bây giờ! Bây giờ tao liền đi theo a ba chúng mày ngay! Nhé!"

"Đừng bố ơi!", lão nhị vội lao đến ôm chặt bố đang muốn trèo qua cửa sổ cạnh giường.

Lão tam cùng lão đại vừa mở cửa vào, thấy cảnh tượng hỗn loạn thì hết hồn, lão đại chạy đi gọi bác sĩ, lão tam lao đến phụ lão nhị kìm bố lại.

"Đừng mà bố ơi... bố đi rồi, chúng con biết phải làm sao?!", Thanh Thiên ôm chân bố, gào lớn mong át được tiếng mắng của bố.

"Thế còn bố chúng bây thì sao?..."

Không ai trả lời được.

Người sẽ đi theo bố đến suốt quãng đời về sau là a ba chứ không phải những đứa con.

Sức khỏe của bố giảm sút.

Đám tang của a ba diễn ra.

Bố không muốn về lại bệnh viện, bố chỉ muốn về nhà cũ, là ngôi nhà ở tiệm rượu, căn phòng có hình bóng của a ba.

Dù mấy đứa nhỏ có vây quần, quan tâm gì thì sức khỏe của ông vẫn dần sụt giảm.

"Bố nhớ a ba"

"Con cũng nhớ a ba...", Thanh Thiên gục đầu bên giường của bố, cùng ông tâm sự.

Vào những ngày buồn bã, Thanh Thiên sẽ ở bên bố, cùng bố tâm sự, nghe bố giảng dạy.

Ở căn nhà này, người bố lo lắng nhất là Thanh Thiên.

Lo bị dụ dỗ, lo bị lừa tình, lo... lo cho đứa ngốc là hắn.

"Con sẽ không ngốc nữa đâu, đó là hồi xưa rồi mà"

"Bố cứ lo đấy, lo hơn anh em của mày", bố cười khà khà, rồi ho vài tiếng.

"Bố, bố nghỉ đi, khi nào đến giờ ăn thì con báo bố", hắn cười nhẹ, dém chăn cho bố.

Bữa tối của các anh em diễn ra sau khi bố đã dùng bữa xong và về phòng để nghỉ.

"Chúng ta nên chuẩn bị hậu sự cho bố", Anh Ly đặt đũa xuống bàn.

Mọi người đình chỉ hoạt động, đồng loạt nhìn lão nhị.

"Bố nói, bố gặp đi a ba hồi trưa, a ba nói sẽ đưa bố đi chừng nào bố không còn lưu luyến chúng ta nữa... thật ra thì, bố cũng thương chúng ta lắm, thương rất nhiều"

"Mọi người đều... muốn bố hạnh phúc nên... anh nói là nếu gặp a ba thì bố cứ đi theo a ba, đừng lo cho chúng ta nữa... chúng ta sẽ lo lắng lẫn nhau được", lão tứ khó khăn lên tiếng.

Một người đồng ý, hai người, ba người, mấy đứa nhỏ không hiểu gì cũng đồng thanh theo mấy ông anh.

Thả bông hồng trắng trên mộ bố, hồng đỏ trên mộ a ba.

Đoạn đường này, hai người vì chúng con mà khổ nhiều rồi. Đến lượt con sẽ thay hai người chăm sóc mấy đứa nhỏ.

Lão đại và lão nhị nghiêm túc lạy trước mộ a ba và bố.

Chú út ở ngoài xe đợi mấy đứa nhỏ xong xuôi hết, chở về nhà. "Chú sẽ ở đây với mấy đứa cho đến khi tinh thần mấy đứa ổn định lại. Đừng lo, cứ mệt mỏi vài hôm đi rồi gánh gồng gì chú không qua tâm nữa".

"Dạ, cảm ơn chú...", lão đại cúi đầu, chân thành nói.

"Ơn nghĩa gì, người nhà cả mà"