Thiên - Thiên Trường Địa Cửu "Tôi Yêu Em"

Chương 32

"Xin lỗi", Z thở dài, khẩy đầu thuốc rơi xuống đất.

Anh Ly hừ nhẹ "tôi chỉ muốn nói là sau đợt này tôi sẽ tiếp tục chạy vụ kiện mới, nếu không vì dính líu tới gia đình cậu, tôi cũng chẳng tha thứ cậu đâu".

"Cậu muốn tôi tìm bằng chứng sao? Được, tin tưởng ở tôi", anh vỗ ngực mình.

"Ừ, không xong thì tôi đem cậu đi kiện chung luôn đấy", lão nhị khinh thường nhìn Z, di mũi giày dập đầu thuốc cháy dở.

Gió lạnh thổi vào phòng, Thanh Thiên rùng mình rúc sâu vào trong chăn hơn.

Mấy đứa nhỏ đã say giấc từ lâu, chỉ có Thanh Thiên là mãi không ngủ được.

Anh Ly nghe tiếng động bên giường em trai, biết có người lại mất ngủ nên lão nhị bò qua bển, chui vào chăn của Thanh Thiên.

"Ơ lão nhị?"

"Suỵt, anh ngủ chung với chú, ngoan, ngủ đi mai còn lên tòa án"

Thanh Thiên được ôm vào lòng, hắn có chút bất đắc dĩ nhắm mắt đếm cừu, dù biết là ôm để hắn không cục cựa nữa nhưng đừng có vừa nói vừa toát ra mùi Alpha chứ.

Z làm việc khá năng suất, ngay sau khi tòa tuyên án cho mẹ anh vào tù, mặt anh cũng không đổi sắc, đưa hồ sơ bằng chứng mới cho Anh Ly.

"Không buồn chứ?", lão nhị nhìn Z đang trầm mặc.

"Tại sao phải buồn?", Z nhếch môi.

"Cũng phải, chẳng có gì buồn cả"

Anh Ly phe phẩy tập hồ sơ trên tay, nhanh chóng chạy qua bãi xe để về nhà với gia đình, còn phải đưa bố vào bệnh viện lại để bác sĩ theo dõi tiếp.

Thanh Thiên thấy trong tay Anh Ly là tập hồ sơ, hắn hơi cau mày "gì đấy anh?"

"Vụ kiện mới thôi", Anh Ly cười ha ha, lảng qua chuyện khác, Thanh Thiên thở dài, không buồn quản ai trong nhà nữa.

Vì đã biết tình trạng sức khỏe của bố, Thanh Thiên được vào bệnh viện chăm, lão đại được xuất viện không lâu sâu đó, chỉ là phải đi gặp bác sĩ tâm lý hằng tháng trời, có chút bài xích với Alpha.

Hai anh em sinh đôi mỗi lần muốn đến gần đề bị Ngụy Bất xa lánh hơn khiến cả hai có chút đau khổ. Bác sĩ tâm lý đã giúp đỡ Ngụy Bất hết mình, lão đại mới chậm rãi tiếp xúc được với hai anh em sinh đôi.

Thanh Thiên đặt cháo nóng lên bàn, bố vừa khám tổng quát xong, ngồi trên giường cầm muổng chuẩn bị ăn sáng. Vì có tuổi nên dù hồi phục cũng không còn được như trước, có thể sẽ phải ngồi xe lăn, bố không muốn thay phổi hay bất cứ thứ gì trong người, ai cũng có số, bố từng vỗ ngực cam đoan, đến khi a ba đẻ đủ mười đứa con cho bố, bố mới nhắm mắt xui tay.

"Thiên này, con còn liên hệ gì với thằng nhóc nhà cái bà từng bắt con không?"

Hắn lột vỏ táo, nghe bố hỏi, chỉ vô thức lắc đầu.

"Thằng nhóc đó cũng biết điều, sau khi gây hại thì biết sửa chửa lỗi lầm, chí ít thì gia đình mình không ghét nó như hồi đó", bố chậm rãi ăn cháo.

Thanh Thiên vừa nghe vừa gật đầu.

"Mà này, con có từng tự hỏi, ngày trước thằng nhóc đó có thích con không?"

Z có từng thích hắn hay không? Thanh Thiên không rõ, khuôn mặt hắn đầy vẻ mờ mịt khiến

bố chậc lưỡi thở dài.

"Đàn ông con trai, lớn cả rồi, phải biết chính kiến bản thân chứ, a ba con nói đúng, không thể ngớt lo cho con được"

"..."

"Nói chứ, sau này, con thương ai cứ mạnh dạn đến với người ta, gia đình họ làm khó, gia đình này tiếp tục ra gánh thay con, người mà thương con thật lòng sẽ thuyết phục gia đình người ta thương con như cách họ thương con của họ thôi"

Thanh Thiên cúi mặt, vội quệt đi nước mắt chực rơi, giận dữ nói "bố đừng nói mấy câu như lời trăn trối thế chứ... Con... Con sợ lắm đấy!"

Bố nghe hắn phản bác như vậy, cười thành tiếng, "rồi rồi không nói nữa", chuyên tâm ăn cho xong cháo nóng.

Thanh Thiên thu dọn rác, đợi y tá cho người mang nệm dư vào để hắn ngủ lại với bố.

"Còn vài tháng nữa a ba mày đẻ rồi"

"Con mong là sóng gió đã chấm dứt, chúng ta sẽ cùng nhau đi dã ngoại, dùng máy ảnh của chú út, chụp tấm hình đại gia đình"

"Được"

Duỗi tay tắt đèn, hắn thỏa mãn cười nhẹ. Tương lai, tương lai, nghe hai chữ này sao mà ấm áp đến thế.

Người bận rộn là Anh Ly, lão tứ nghi ngờ Anh Ly bận mấy vụ kiện tới nỗi không có thời gian đi làm kiếm tiền nữa.

"Ối giàng ơi, anh mày còn trẻ, lo gì"

Vụ kiện sau diễn ra suông sẻ hơn vụ kiện đầu.

Hai nhóc sinh đôi không còn muốn chia sẻ lão đại nên tranh đua nhau làm người kế nhiệm địa bàn của cha chúng, cô gái cảm thấy đau đầu quá nên quyết định tống hết hai đứa qua nước ngoài du học, lão đại thoát được một thời gian.

"Khi nào a ba lên bàn đẻ?", Thanh Thiên có chút lo lắng lật lịch, tình hình sứ  khỏe của bố không mấy khả quan, a ba vì lo cho bố mà sức khỏe cũng không tốt lắm.

"Hai tháng nữa, tháng sau đưa a ba vào viện nằm dưỡng thai đợi ngày sinh luôn", lão đại nhẩm đếm rồi đáp.

Anh Ly tống được mấy người hãm hại lão đại vào tù, ba tên muốn hϊếp da^ʍ anh trai tử bị hình, người sai khiến... vì có gia thế nên chỉ bị chung thân.

Anh Ly vẫn hơi cay một chút, Z phải khuyên nhủ mới thôi.

"Lâu lâu chúng ta gặp nhau nhậu một bữa, mai mốt nhà tôi mở tiệm rượu, cậu có thể qua ủng hộ nhưng không được gặp lão tam nếu thằng bé không muốn thấy cậu", Anh Ly dõng dạc nói.

Z nhẹ thở dài "Thanh Thiên... em ấy ghét tôi lắm, không gặp tôi đâu dù tôi thật sự muốn gặp em ấy, ôm em ấy vào lòng... ôm thật chặt..."

Anh Ly tỏ ra ghét bỏ Z, nhấc chân đạp một phát.