Thiên - Thiên Trường Địa Cửu "Tôi Yêu Em"

Chương 29

Đứng trước căn nhà theo địa chỉ trên tờ giấy đi kèm chìa khóa. Thanh Thiên và Anh Ly cảm thấy, bản thân được người giàu che chở có khác. Căn nhà này mà a ba có đẻ thêm mười đứa cũng dư sức chứa.

"Chúng ta... vào thăm quan?"

"Ừa..."

Hắn chậm rãi mở cửa, phòng khách dần hiện ra trước mặt. Bàn ghế bị phủ bụi, nhành hoa bên bệ cửa sổ héo rũ từ bao giờ vì không ai chăm sóc.

Anh Ly đẩy cửa sau, cả một khu vườn xanh ngát, thêm xích đu ở cây cổ thụ giữa sân.

Khu này là nơi ở của những người giàu về hưu  thanh tịnh, thoáng đãng và trong lành.

Bốn mắt nhìn nhau. Anh Ly gật đầu, Thanh Thiên cũng gật đầu đồng ý.

Cả hai khóa cửa cẩn thận, chạy về nhà kể cho bố nghe để bố không cần mất công đi tìm nhà mới nữa.

Có nhà mới rồi, chỉ cần lập kế hoạch sau khi dọn qua.

"Ngày mai lão nhị đi xã giao với bố"

Anh Ly ngoan ngoãn dạ vâng.

Bố lập kế hoạch chu toàn, đưa a ba xem xem mọi thứ đã ổn thỏa chưa để còn tiến hành sớm.

"Thanh Thiên, em có còn liên hệ với B.S không? Còn thì nhờ qua giúp chúng ta chuyển nhà, canh chừng tai mắt nữa"

"Để chiều nay em đi tìm B.S"

Nói là làm. Hắn lại quá giang xe của lão nhị, phóng đến nhà của B.S, vì lão nhị mặc vest, xe phân khối như kiểu thiên kiêu chi tử nhà nào đón bạn về.

Nhấn chuông cửa, người đàn ông xinh đẹp năm đó ra mở, nhìn thấy Thanh Thiên thì hơi bất ngờ

"Thiên, con đến đây làm gì?"

"Dạ con tìm B.S ạ"

Người đàn ông hơi cau mày "B.S không liên lạc gì với con sao?..."

Thanh Thiên ngơ ngác, liên lạc? Liên lạc chuyện gì cơ chứ?

"Nó... xuất ngoại du học mấy tháng trước rồi cơ mà"

Sững sốt, cả Anh Ly và Thanh Thiên đều ngây ngẩn, thật lâu không liên lạc, thế là mất liên lạc hẳn luôn sao?

"Con... cảm ơn chú"

"Khi nào nó về, chú sẽ nói nó liên lạc với con"

Vừa đi không lâu, B.S sẽ không liên lạc về nhanh như vậy đâu.

Thanh Thiên nhẹ thở dài, trở về nhà thôi.

Bố có ý định giao phó tiệm bán rượu cho Anh Ly. Nói gì thì nói, dẫu gì a ba vẫn xót lão đại nên lão nhị phải đứng ra đóng vai trò là lão đại, kế nghiệp của bố.

Đi xã giao để quen mặt để cần thì liên hệ. Nợ ân tình và trả. Anh Ly thực hiện câu này ngay khi vừa đến bữa tiệc, cứu cậu út nhà Quang gia suýt bị ngã vào hồ nước.

Mấy anh em muốn quỳ sùng bái lão nhị, thế mà lôi kéo được tiểu thiếu gia Quang gia làm bạn tốt.

"Vì cậu ấy thiện lương nên mới dễ như vậy"

Thanh Thiên chậc lưỡi, hắn cũng muốn thiện lương được như vậy.

Thả đồ vào thùng giấy, vì tránh tai mắt nên chuyển nhà vào ban đêm.

Có đàn em của chồng cô gái bên tiệm bánh qua phụ, việc chuyển nhà dễ dàng hơn rất nhiều.

Cô gái giúp a ba chăm hai nhóc sinh đôi vì cô có kinh nghiệm hơn trong việc một tay chăm hai đứa, nhìn hai nhóc nhà cô là biết, nuôi heo cũng không béo tốt được như vậy. Lão đại tỏ vẻ đồng tình với hai nhóc kia, dù cao to nhưng hình như béo phì rồi.

Những ngày có đơn hàng nhiều, bố ở lại quán rượu luôn.

A ba và mấy đứa nhỏ, an toàn trong căn nhà mà Thanh Thiên đã nói. Ngủ những giấc thật ngon không bị quậy phá.

Thanh Thiên theo mông lão nhị qua tiệm rượu. Có những hôm tiệm bị vươn vãi những thùng rượu vỡ tan. Bố phất tay ra hiệu không được nói a ba, chuyện bị phá rối này bố quen rồi.

Hắn đỏ mắt, nhìn một lần không thấy gì, nhìn mãi sẽ thấy ủy khuất, cực kỳ ủy khuất.

Không đi cổng phụ, không trốn tránh nữa, lúc đưa bé Cửu đi học, Thanh Thiên giáp mặt Z.

"Nói gia đình anh, ăn no rửa mỡ thì tìm omega hợp với anh đi! Đừng năm lần bảy lượt cắn gia đình tôi không buông như vậy! Người bị thiệt là tôi chứ không phải anh mà nhỉ"

Anh xoay lưng rời đi.

Chuyện này không phải do anh làm mà là do mẹ và bên chú dì gây ra. Vì nhà mới của Thanh Thiên được xã hội đen che giấu nên không bị tìm thấy.

"Ngừng lại đi mẹ, LaNa chỉ bị gãy một cái chân, Thanh Thiên vừa bị đánh dấu, vừa bị mất con, cả nhà vừa trầy trật trốn tránh, giờ đến chuyện làm ăn cũng bị cha thó chân vào, muốn họ ăn không ngon ngủ không yên. Cha mẹ không xót nhưng con xót!"

"Xót nó?! Xót cái thứ nghèo nàn đó? Được! Để mẹ xem mày xót được bao lâu!"

Mặt Z thoáng trắng bệch.

Mẹ anh, bắt cóc Thanh Thiên và giam cầm trái phép như ngày trước lén lúc mang con của họ đi.

Mẹ muốn phá hỏng Thanh Thiên lần nữa, muốn bức điên tinh thần cứng cỏi của hắn.

Z biết lần này anh cứu hay không cứu cũng sẽ bị Thanh Thiên ghét đến mức dù có kiếp sau vẫn không ngừng chán ghét.

Nhưng không cứu thì anh sẽ xót người anh vẫn yêu.

Mẹ đã mang con gái qua thăm ông bà. Z đẩy cửa gác mái, nhìn Thanh Thiên đang nằm quay lưng trên sàn gỗ lạnh lẽo.

"Thiên..."

"Biến mẹ anh đi..."

"Tôi đến thay mẹ thả em ra"

"Trước sau gì tôi cũng chết vì thuốc nên anh đừng làm chuyện dư thừa nữa"

Hắn khó chịu thở dốc bằng miệng, ruột đang không ngừng co thắt lại, đột ngột bị nhấc lên khiến hắn càng đau đớn hơn.

Nhìn thấy khuôn mặt của Thanh Thiên, Z vội mang người đi bệnh viện, mặc kệ tai mắt của mẹ.

"Hài lòng anh chưa?"

Hắn tự giễu khi thấy Z cầm tờ giấy xét nghiệm trên tay, ngay từ khi bị cưỡng ép leo lên xe, người phụ nữ đã nói ra mục đích của bà ta, muốn hắn đứt khả năng sinh sản vĩnh viễn và thành toàn cho ước vọng làm Best của hắn.

"Gửi lời cảm ơn đến mẹ anh nhé"

Hắn cười rộ lên, mặc kệ Z ôm chặt hắn trong lòng. Trải qua bao nhiêu chuyện, trái tim muốn dậy lên khát vọng yêu đương  lần nữa là cực kì khó khăn, huống chi... lời nói của người phụ nữ còn vươn vấn trong đầu hắn

"Con gái cậu không khỏe gì cả, nuôi chưa được tròn một tuổi đã bệnh mà qua đời rồi"

Gỡ tay Z ra, Thanh Thiên hít sâu, thở nhẹ một hơi "chúng ta hoàn toàn chấm dứt từ lâu, không buông tha tôi cũng được dù không biết tôi còn gì để gia đình anh lợi dụng được nữa hay không nhưng làm ơn... buông tha cho gia đình tôi và các mối quan hệ chung quanh gia đình tôi. Họ vô tội..."

"Nhưng tôi không thể buông xuống được tình yêu của chúng ta... Tôi vô dụng... Tôi phải giả vờ là..."

Cửa phòng bệnh bị bật mạnh, phu nhân khuôn mặt tức giận xông đến muốn đánh Thanh Thiên, Z vội ngăn lại, đẩy phu nhân ra.

"Mày... mày chẳng khác gì thuốc phiện! Con tao cứ mê muội mày! Mày bỏ bùa bỏ ngải gì thằng nhỏ thì mau giải đi! Tao hứa với mày, ngày nào mày còn thở, ngày đó tao không để yên đâu!"

Thanh Thiên nhún vai, im lặng nghe mắng nhưng ánh mắt ghim chặt lên người Z, tỏ vẻ "anh thấy chưa?"

Bị bắt cóc tròn một tuần, cả nhà nghe tin con ở bệnh viện liền báo cảnh sát đã tìm thấy người, xong rồi vội đến bệnh viện với Thanh Thiên.

Không cần nói cũng biết Z bị xua đuổi  thế nào.

Anh Ly nhìn chằm chằm bóng lưng Z đang chậm chạp rời đi.

"Đến khi nào chuyện này mới kết thúc đây?"

A ba muốn kiện hành vi của người phụ nữ nhưng bố đã ngăn lại với lý do gia đình không có khả năng thắng kiện khi đi kiện nhà giàu.

"Nhà mình cũng giàu mà! Kiện! Tôi quyết tâm kiện vụ này! Anh đừng ngăn tôi! Con tôi mà còn dám đυ.ng thì đừng hỏi sao thỏ hiền biết cắn!"