Thiên - Thiên Trường Địa Cửu "Tôi Yêu Em"

Chương 25

Giọng nói quen thuộc, bóng lưng quen thuộc. Cô giáo phòng y tế với khuôn mặt tràn ngập lo lắng, ngoảnh đầu hỏi "em có sao không Thiên".

Thanh Thiên vội lắc đầu lia lịa, có chút hoảng sợ với đám người kia.

"Không sao đâu, chị ở đây rồi", cô cười lên, trừng mắt với bọn người đằng kia, hét lớn "có gan tới đây thì nhào vào cùng chết! Bố mày không sợ!".

Đám người hung ác xông lên đánh nhau với cô gái, cùng thân thủ linh hoạt, cô khiến vài tên ngã xuống. Thanh Thiên nhặt bên đống rác gần đó một ống sắt, hắn cũng xông lên giúp cô.

"Thằng ngốc này!", cô hốt hoảng lên gối với tên côn đồ trước mặt, ném thanh sắt trong tay xuống, lao qua ôm lấy Thanh Thiên hứng một đòn gậy đang giáng mạnh xuống Thanh Thiên khi hắn bị xô ngã.

"A...", hắn tròn mắt, môi mấp máy, có chút run rẩy nhìn cô gái nằm đè lên mình, mùi máu xộc thẳng vào mũi, hắn trợn mắt hét lớn "Chết người rồi!! Tụi bây... tụi bây gϊếŧ chị tao rồi!!!!!", hắn ôm chặt lấy cô gái, cơ thể vẫn không ngừng run, hoảng hốt, bàng hoàng.

Đám côn đồ kia trừ đi đòi nợ, đe dọa đánh người cũng chưa từng gϊếŧ ai nên nghe Thanh Thiên hét rằng bọn chúng đã gϊếŧ người thì cả đám hoảng sợ mà bỏ chạy.

"Ngu ngốc... đáng ra em nên chạy đi nhóc ạ", giọng cô gái chứa đầy sự rầu rĩ.

" Em không muốn bỏ cô lại... em... em liền gọi bệnh viện ngay!", một tay đỡ cô gái một tay mò tìm điện thoại trong túi.

"Không cần, tôi nghĩ cũng xong rồi", cô gái nắm lấy tay Thanh Thiên.

Hắn nghi hoặc nhìn cô "dạ?"

"Chìa khóa nhà riêng của tôi bên túi trái kèm carvisit địa chỉ căn hộ, em đừng gọi bác sĩ mà hãy gọi cảnh sát... bắt bọn kia..."

"Không... không... không... em phải cứu cô!", hắn muốn rút tay lại nhưng bị cô gái siết chặt tay.

"Ngoan, nghe lời, chuyện này... còn tiếp diễn... không phải em mà là người thân em nằm xuống, thật xin lỗi. Chị tôi khiến chuyện của gia đình em thêm rối tung nữa...", cô ra dấu suỵt, cười nhẹ với Thanh Thiên "đứa nhỏ này, sống tốt một chút... ai cũng yêu thương em cả".

Ngơ ngác nhìn cô gái chầm chậm nhắm mắt lại, tay hắn run rẩy, chạm đến mũi cô thì rụt về, "không còn thở" là suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn ngay lúc này, còn chuyện gọi cho ai, hắn không quan tâm nữa, siết chặt cơ thể dần mất độ ấm của cô trong lòng, Thanh Thiên khóc, vừa khóc vừa gọi cô.

Mãi lâu sau bình tĩnh lại, hắn hít sâu, gọi cho cảnh sát.

Lão nhị vội chạy cùng lão đại, chạy đến sở cảnh sát đón Thanh Thiên. Lão tứ  ham vui, nghe chuyện cô qua đời cũng vội trở về nhà.

Ở sở cảnh sát lấy lời khai, hắn đã gặp người thân bên gia đình bị hại, vị phu nhân với ánh mắt xám tro nhận xác em gái. Ngụy Bất vẫn chưa hết giận Thanh Thiên nhưng đã bình tĩnh hơn, nói "người phụ nữ kia chính là người muốn mang anh đi".

"...", Thanh Thiên và Anh Ly có chút vi diệu. Hắn chợt vỡ lẽ, câu xin lỗi cuối cùng, có phải thay vị phu nhân này nói ra hay không? Có thể là thế lắm.

"Về thôi..", Anh Ly chủ động nắm tay hai anh em, rời khỏi sở cảnh sát, chậm rãi dắt nhau về nhà.

Uy Trường vừa vào nhà liền hỏi tình hình đám gϊếŧ người.

"Anh nghĩ chị gái của cô ấy sẽ khiến tụi đấy ăn không ngon ngủ không yên trong tù đâu", Anh Ly cười khẽ, "với lại, nhờ vụ này chúng ta có thể sống yên ổn được một thời gian, vì đám du côn là được LaNa gọi đến, gia đình Z sẽ phải giúp con bé thoát tội gián tiếp gϊếŧ người~".

"Thế... hai gia đình đó sẽ cắn nhau qua lại đúng không?"

"Đúng rồi, gậy ông đập lưng ông đấy", Anh Ly có chút thỏa mãn thở dài.

Thanh Thiên vô thức sờ vào túi quần bên trái, có chìa khóa mà cô đã dặn hắn lấy. Ban nãy vị phu nhân kia không nhắc đến, có lẽ căn nhà này chỉ mình hắn mới biết... hẳn là tài sản riêng của cô.

"Lão nhị, bữa nào rảnh đến đây xem thử", đặt chìa khóa và địa chỉ vào tay Anh Ly, Thanh Thiên kể lại lời trăn trối của cô bác sĩ.

"Cô vốn không cần làm vậy, ai có lỗi người đó chịu...", Anh Ly im lặng ngay khi cảm thấy ánh mắt lão đại quá mãnh liệt, có chút khó nói, mối quan hệ rắc rối của người lớn, lỗi lầm vì bồng bột của tụi con nít... tất cả gộp với nhau thì tới tương lai cũng không giải quyết triệt để nổi.

A ba gọi ăn cơm, cả bốn anh em vội nháy mắt với nhau. Vừa cầm đũa lên thì điện thoại reo, bố ra hiệu cho lão đại đi nghe máy, bản thân ông gắp thịt cho bạn đời đang mai song thai.

Nói về người có thai dễ dàng thì a ba chính là một trong số đó. Không phải cứ là O thì sẽ dễ trúng số. Nếu tỉ lệ mang thai của O là tám trên mười thì của B là năm trên mười.

Lão đại đi bắt máy. Giọng hai anh em sinh đôi, nhắn rằng mai đến thì kéo theo Anh Ly và Thanh Thiên, có chuyện để kể nghe vui lắm. Dù lão đại đã được lão tam kể vắn tắt rồi nhưng vẫn gật đầu đồng ý qua, mang theo cả hai đứa em của mình.

Là mẹ hai đứa nhỏ sinh đôi kể những gì chồng nàng tra được cho lão đại nghe. Lúc đuổi vị phu nhân kia đi rồi, nàng ấm ức nên tối đó liền kể chồng nghe. Người chồng làm nghề gì đó trong tối nên việc tra ra chuyện cũ chỉ là vấn đề thời gian.

"Hai thằng nhóc này! Cẩn thận chút, không được làm cho con dâu tương lai của mẹ sợ hãi!", nàng nhéo tai hai đứa nhóc.

"Em làm gì khỉ con của anh vậy?", giọng người đàn ông trầm thấp vang lên.

"Dạy làm xiếc thôi~"

Ngụy Bất co rút khóe miệng, thẳng tay cúp máy, lão biết cha cặp sinh đôi làm nghề liên quan đến xã hội đen, không sợ trời không sợ đất chỉ sợ vợ con gặp chuyện không may.

" Không cần lôi gia đình hai anh em sinh đôi vào chuyện này", lão đại quyết định như vậy và nói cho mấy đứa em mình nghe.

"Họ vô tội, quý bà nhiều tuổi ít suy nghĩ kia có thể sẽ khiến những ai giúp đỡ mình chết một cách oan ức...", Thanh Thiên mím chặt môi, "như cô...".

"Trọng sinh đi Thanh Thiên, như trong truyện trann đấy và anh có thể sữa chữa lỗi lầm rồi!", Uy Trường đang chơi với tiểu Điềm bé nhỏ, vừa lên tiếng một cái không ai muốn đáp lại theo.

Anh Ly vỗ đầu em trai "não nhà Z ngắn chứ không phải chúng ta đâu em".

Dứt khoát tắt đèn đi ngủ.

Sự nghiêm túc trong tiệm bánh khiến Thanh Thiên có chút lo lắng theo Ngụy Bất.

"Người xấu cố ý hãm hại muốn chi rễ gia đình con thôi nên cô mong nghe xong câu chuyện, con đừng oán trách em con mang chuyện cũ đến hiện tại vì trước sau gì a ba cũng sẽ kể cho con nghe thôi, vấn đề thời gian sớm hay muộn nữa", nàng nắm tay lão đại, nhẹ giọng dỗ dành trước khi để ông chồng đưa ra giấy tờ báo cáo khi tra lại chuyện cũ.

Hít sâu, thở đều, lão đại đã sẵn sàng đọc chuyện cũ mà bản thân bị a ba giấu diếm.

[ năm ***, khi Trà tròn mười sáu và Vũ tròn mười tám, biến cố lớn xảy ra, do người bạn cũ cùng lớp, tên M gây nên]

"Biến cố lớn?", cả ba có chút tò mò hỏi.

"Ở tờ thứ ba", người đàn ông chậm rãi đáp.

Mới lướt sơ qua, lão đại lại có xúc động mãnh liệt, đánh Thanh Thiên.

Mẹ khϊếp.

_________

Vừa viết vừa ngủ là không nên...