Thiên - Thiên Trường Địa Cửu "Tôi Yêu Em"

Chương 22

"Mặt hàng thế nào thì người dùng thế đó, Z giàu có như vậy mà phải cặp với một đứa nghèo rớt như mày, quả thật nhục nhã mà", LaNa sảng khoái cười to, còn đá đá vào Thanh Thiên.

Hắn tức giận, hắn không cam lòng nhưng người hắn muốn gặp là Z và mẹ anh chứ không phải LaNa, sắm vai 'mẹ của bạn trai', nói ngon nói ngọt, quan tâm săn sóc hắn chỉ để đợi ngày cướp đi đứa nhỏ thôi sao? cũng quá đê tiện rồi.

"Cút!", Thanh Thiên nén khó chịu, gào lên hù LaNa giật mình.

"Cái gì?! mày nói tao cút? mày còn trừng tao? Không bị bắt nạt nên lá gan to ra hẳn nhỉ", cô gái nhếch môi, xắn tay áo, "hôm nay tao sẽ đánh mày bù cho những ngày mày được Z bảo vệ! Để mày biết vị trí của mày ở đâu!"

Mặc kệ thể lực và tinh thần yếu ớt vì thiếu ăn thiếu ngủ, Thanh Thiên như con thú nhỏ bị thương, xông đến đánh nhau với LaNa, đánh đến mức bảo vệ phải liên hệ cảnh sát khi vực bắt cả hai vào đồn.

Có tiền và người bảo lãnh thì được rời khỏi đồn cảnh sát.

Hắn nhớ số của gia đình nhưng không có dũng khí gọi về xin sự giúp đỡ. Ở tạm trong đồn đến ngày thứ hai, cảnh sát đe dọa lắm Thanh Thiên mới miễn cưỡng gọi cho B.S, trừ gia đình ra thì B.S như người thân của hắn.

Ném cho Thanh Thiên túi đồ ăn gồm sữa tươi và cơm nắm, B.S cau chặt mày lôi kéo hắn đi bệnh viện khám vết thương do LaNa gây ra. Kiên nhẫn đợi Thanh Thiên được bác sĩ thoa thuốc, đợi Thanh Thiên ngồi ở ghế đá công viên ăn hết cơm nắm, uống hết hộp sữa, B.S không cam lòng bị Thanh Thiên đuổi về nhà.

Hắn biết B.S bị gọi đột xuất nên sẽ không báo cho người nhà, tránh làm gia đình B.S lo lắng, Thanh Thiên chỉ còn cách đuổi B.S về thôi, hắn tự lo cho bản thân mình được. Nhìn bóng lưng bạn thân xa dần, Thanh Thiên vô thức tự hỏi, nếu ban đầu không vì Z thì liệu có thể gặp B.S giữa nơi đông dân này không.

Đèn đường dần lên, ngẩn mặt liền có thể thấy trời sao và ánh trăng. Cầu vượt băng qua đường lớn, chỉ mình hắn tựa người ở lan can lạnh lẽo, nhẹ thở dài cúi đầu xuống dòng xe lướt qua, tự huyễn chỉ cần rơi xuống thì sẽ an ổn rời khỏi trần gian mệt mỏi này nhưng nhớ đến câu nói của lão tam.

"Trong nhà này, dù a ba và bố ngoài mặt có từ em thì trong lòng họ vị trí 'lão tam' vẫn sẽ mãi thuộc về em"

Thanh Thiên gục đầu vào tay, nhẹ giọng khóc nức nỡ, tự sát hay về nhà? Về nhà, về nhà thôi, 'lão tam' vốn phải kiên cường kia mà, có thể chuyển đổi hoocmon, có thể rời nhà đi theo tình yêu thì phải có dũng khí về nhà chứ.

Ngày mới vừa lên, bố mở cửa ra thì thấy đứa con mà ông thất vọng đang nằm co ro dưới đất, trong lòng trừ chua xót, tức giận đan xen cũng không còn nghĩ được gì, ông bỏ vào nhà, gọi Anh Ly và Ngụy Bất dậy, lạnh nhạt nói "em mấy đứa về rồi kìa".

Ai về cơ? mấy đứa nhỏ chưa tỉnh táo lắm, Anh Ly nghĩ đến Thanh Thiên, mở to mắt, bật dậy khỏi giường và lao xuống nhà dưới.

Nhìn thấy thảm trạng của Thanh Thiên, Anh Ly bất giác nhớ lại thân ảnh hồng hào khỏe khoắn hồi hẹn trong quán nước, có chút khó hiểu, vội bồng em trai đang ngủ say về phòng, hất mặt kêu Uy Trường lấy nước sạch và khăn, đặt Thanh Thiên lên giường, cùng lão đại cởi đồ hắn ra.

Vết trầy xước, vết bầm do đánh nhau chưa lành hẳn, càng nhìn càng thấy mấy vết này thật sự chói mắt, lão đại cùng lão nhị nhẹ tay giúp lão tam lau sạch người, tìm thuốc để bôi và băng bó mấy vết trầy. Đến khi a ba bắt đầu làm đồ ăn sáng thì lão nhị mới thả lỏng người, nhìn lão đại dém chăn cho lão tam.

"Rời khỏi gia đình liền bị bắt nạt, ông đây nói rồi mà thằng nhóc này chẳng nghe gì cả"

"Chú nói hồi nào?", lão đại nghi hoặc, nhìn vẻ mặt chột dạ của lão nhị. Ngụy Bất ném cái khăn vào mặt Anh Ly, "đi rửa mặt cho tỉnh táo cái rồi hẵng nói về chuyện của Thanh Thiên".

Hắn ngủ như chưa từng được ngủ, lúc tỉnh dậy liền thấy trần nhà quen thuộc, định thần lại bản thân, sau khi rời khỏi cây cầu thì trở về nhà, Thanh Thiên không dám gọi cửa vào nửa đêm nên đành co ro dưới đất, cứ tưởng bố hay a ba sẽ gọi dậy thôi, cảm giác sạch sẽ, chăn êm nệm ấm này khiến hắn tủi thân, bao uất ức tràn ra, Thanh Thiên bật khóc.

Anh Ly vừa đẩy cửa phòng liền nghe tiếng khóc, hơi giật mình, vội chạy đến bên giường, hốt hoảng lau nước mắt cho em trai, duỗi tay ôm người vào lòng, xoa xoa lưng dỗ dành.

"đứa nhỏ ngốc"

A ba ở ngoài cửa xoay mặt đi, im lặng khóc cùng Thanh Thiên.

Lão đại làm ly nước ấm bưng đến cho hắn uống, mãi mới giữ bình tĩnh lại được, Thanh Thiên ngắt quãng kể lại những gì đã xảy ra với hắn.

"Vậy... vậy là đứa nhỏ..."

"Vâng... bị gia đình Z đoạt đi rồi"

Bố cầm gậy phang mạnh lên đất, hai mắt đỏ ngầu, giọng nói lạnh lẽo "ta đi đòi cháu! Sao lại có đạo lý giành quyền nuôi cháu như vậy?! Nhà này không nghèo đến mức thêm một miệng ăn liền chết đói đâu!"

Thanh Thiên vội đẩu Anh Ly ra, hắn lao khỏi giường ôm lấy chân bố, cả người đau nhức mỏi nhừ, siết chặt ống quần của bố, hắn van xin "bố... đừng... con không cần nữa... con không cần đứa nhỏ nữa... bố... con xin bố".

"Ta phải làm lớn chuyện! Con có thể ngu ngốc nhưng người làm bố như ta không chịu được cảnh con mình bị lừa như vậy! Con người chứ có phải công cụ sinh đẻ đâu?!", bố tức giận vung chân muốn hất Thanh Thiên đi, cúi xuống gỡ đứa nhỏ khỏi chân mình.

Thanh Thiên siết chặt ống quần, nhe răng cắn tay bố khi ông cố gỡ hắn ra.

"Con van bố... nghe con nói lần này thôi... mẹ Z nói... mang đứa nhỏ đi là chấm dứt hết... nước sông... không phạm nước giếng nữa"

"Nước miếng chứ sông giếng gì?! Thả bố ra! Bố đi đòi cháu!"

"Bố ơi... con van bố... con của con... con sẽ tự mang về... bố ơi... bố..."

"Mày đừng luỵ nó nữa! Nó không đáng cho mày lụy đâu! Thả chân bố ra!"

Mọi người vừa can ngăn bố, vừa tách Thanh Thiên ra. Hắn cuộn người trốn trong chăn, phải bị lôi đi mới chịu ăn, la mắng mới chịu tắm.

Tình cảnh này đã hơn một tuần rồi.

Bố giận đến mức không nói chuyện với Thanh Thiên nữa, ông tự hứa với lòng không quản thằng nhóc này làm gì cho mệt thân.

Lão nhị không muốn thấy em mình sa sút như vậy, nắm cằm Thanh Thiên, tát mạnh vào mặt hắn.

"Tỉnh táo lại một chút, xem như đứa nhỏ chết non đi, em phải sống tiếp cho bản thân em chứ Thiên".

"Nhưng mà..."

"Ngoan, anh cho chú thêm ba hôm tịnh tâm lại, hôm thứ tư nếu không được nữa, anh đưa chú đến bác sĩ tâm lý"

"... Vâng ạ"

Anh Ly ôm em trai, xoa xoa lưng Thanh Thiên, cười nhẹ "nghe lời, vậy cả nhà mới thương em chứ".

Thanh Thiên trầm mặc, tựa đầu lên vai Anh Ly.

__