Ngủ Với Cậu Cùng Bàn

Chương 27: Giọng hát của cô ấy rất êm tai, làm tôi mê muội

Kha Tước cười.

Lúc cậu quay đầu tới đối mặt với máy ảnh, tươi cười trên mặt còn chưa tan đi. Phóng viên giơ máy ảnh vội vàng chụp lại. Kha Tước trên phố soái khí ngời ngời như vậy, ảnh chụp này mà đăng lên mạng, nhất định tạo ra một hồi oanh động!

Từ từ……

Không đúng! Bọn họ tới đây không phải chỉ để chụp ảnh! Mà là tới phỏng vấn! Phỏng vấn chuyện yêu đương của Kha Tước!

“Xin hỏi cậu thật sự không đáp lại một chút sao? Nếu thật sự yêu đương, vậy thì công bố cho mọi người cùng đội ngũ fans hùng hậu của cậu sẽ tốt hơn!”

“Cậu không muốn đem chuyện vui của mình chia sẻ với fans sao? Cậu biết đấy, cậu có nhiều fans thực quan tâm chuyện của cậu.”

“Cho nên cậu cùng nữ sinh trung học kia có phải đang nói chuyện yêu đương hay không?”

Kha Tước nhàn nhạt quét một vòng đám phóng viên, trên mặt treo một nụ cười nho nhã khiêm tốn. Phóng viên an tĩnh lại, chờ đợi cậu đáp.

Kha Tước bỗng nhiên hướng tới Khang Tiểu Ngư tránh ở lầu một trong đại sảnh, vẫy tay, thân mật nói: “Tiểu Ngư, lại đây.”

Ôi trời! Đây là cái tiết tấu gì! Dưới tình huống bình thường, minh tinh không phải là dùng hết mọi biện pháp để làm sáng tỏ sao! Chẳng lẽ Kha Tước muốn thừa nhận chính mình đang nói chuyện yêu đương, công bố với công chúng sao! Đám phóng viên vây quanh này mắt sáng lên, cực kỳ hưng phấn. Bọn họ muốn đưa tin thật chấn động a! Trong nháy mắt, bọn họ đều đã nghĩ ratiêu đề rồi!

《 Kha Tước rốt cuộc thừa nhận tình yêu! 》

《 Đến tột cùng là nhất kiến chung tình hay là thanh mai trúc mã? Bạn gái Kha Tước lại bạn cùng bàn》

《 Kha Tước không tiếc vì bạn cùng bàn mà tạm dừng đóng phim! Tuổi còn nhỏ, học chơi nổi lãng mạn, si tình đến giả tạo! 》

Mấy phóng viên chen chúc nhảy lên bậc thang, hận không thể vọt vào trong đại sảnh để chụp lại!

Khang Tiểu Ngư cũng ngốc. Kha Tước sao lại vẫy cô? Cậu muốn làm cái gì? Khang Tiểu Ngư ngơ ngác mà tránh ở bồn hoa một lúc, khó hiểu mà nhìn Kha Tước.

Đôi mắt Kha Tước mang ý cười mà nhìn Khang Tiểu Ngư ở xa xa.

Khang Tiểu Ngư nhìn mấy cái phóng viên mau đuổi theo lại đây, không khỏi dùng ánh mắt đối Kha Tước kháng nghị.

Kha Tước cười khẽ một tiếng, đi nhanh về phía Khang Tiểu Ngư, giữ chặt cánh tay Khang Tiểu Ngư, kéo cô đến trước mặt phóng viên đó.

Phóng viên lập tức chụp ảnh không ngừng, đèn flash không ngừng lóe lên. Kha Tước đã sớm thích ứng với ánh đèn chói mắt này, mà Khang Tiểu Ngư còn không quá thích ứng, nhịn không chịu được liên tiếp nháy mắt. Hơn nữa, hiện tại trong đầu Khang Tiểu Ngư rất loạn, cô không rõ Kha Tước có ý gì! Đến lúc cô hơi thích ứng với đèn flash, quay đầu lại, khó hiểu mà nhìn Kha Tước.

Cô cần một lời giải thích!

Kha Tước, người này không thể bởi vì cô cố ý đem cậu lừa đến đây liền mang thù!

“Kha Tước, xin hỏi cậu đây là thừa nhận sao?”

“Kha Tước, xin hỏi các ngươi đã ở bên nhau bao lâu?”

“Xin hỏi đã gặp qua cha mẹ chưa? Cha mẹ hai bên có thái độ gì?”

“Xin hỏi cậu là vì cô ấy mới trở lại trường học sao?”

“Có thể cùng các fans của cậu chia sẻ chút chuyện xưa của hai người sao? Bởi vì hiện tại tất cả mọi người đều cực kỳ tò mò đối với hai người a! Các ngươi, là ai theo đuổi ai?”

Đám phóng viên vốn dĩ là đang hỏi Kha Tước, nhưng Kha Tước mỉm cười trầm mặc, bọn họ bắt đầu quay ra hỏi Khang Tiểu Ngư.

“Khang Tiểu Ngư, xin hỏi Kha Tước ngày thường đối với cô tốt không? Cậu ấy thường xuyên đóng phim, có hay không ảnh hưởng tới thời gian chung đυ.ng của hai người?”

“Khang Tiểu Ngư, có bạn trai là một đại minh tinh cô cảm giác như thế nào?”

“Khang Tiểu Ngư, cô nhất định rất thích bạn trai mình phải không? Rốt cuộc bạn trai là đại minh tinh, có rất nhiều người thích! Cô trở thành bạn gái của cậu nhất định cảm thấy thật may mắn đi!”

“Khang Tiểu Ngư, xin hỏi cô cùng Kha Tước ngày thường……”

Trường hợp này…… Khang Tiểu Ngư phản ứng không kịp. Lúc này, cô bất chấp còn cùng Kha Tước sinh khí, tựa như cầu cứu mà nhìn về phía Kha Tước.

Kha Tước tiếp nhận ánh mắt của cô, hướng tới những phóng viên đang hỏi không ngừng, giơ tay lên. Đây là đại biểu cho cậu có lời muốn nói! Đám phóng viên này lập tức an tĩnh, chờ đợi Kha Tước lên tiếng.

“Cái kia……” Kha Tước nhìn thoáng qua Khang Tiểu Ngư, “Tôi cùng Khang Tiểu Ngư không phải đang nói chuyện yêu đương.”

Khang Tiểu Ngư nghe Kha Tước nói như vậy, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, tảng đá trong lòng cũng được buông xuống. Nhưng không hiểu tại sao, lúc cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời, ở trong lòng lại có một loại cảm giác mất mát……

Không đúng! Không đúng! Cô không nên có loại cảm giác này! —— Khang Tiểu Ngư tự nhủ với lòng mình như vậy. Cô nỗ lực bày ra gương mặt tươi cười, thoải mái hào phóng mà đối diện với máy ảnh.

Dưới bậc thang, các phóng viên đều mang biểu tình hoàn toàn không tin.

“Vậy các ngươi đến tột cùng là quan hệ gì?

“Xin hỏi, đêm khuya cậu đưa cô ấy về nhà, ngày hôm sau lại cùng nhau xin nghỉ là vì cái gì?”

“Vì sao cô ấy lại xuất hiện ở phòng làm việc của cậu? Không phải là tới xem cậu sao?”

“Xin trả lời một chút……”

Kha Tước hơi cười, cậu đem tay đặt trên vai Khang Tiểu Ngư, kéo Khang Tiểu Ngư đứng sát bên mình, đối mặt với máy ảnh, nói: “Tôi cùng Khang Tiểu Ngư không phải là quan hệ người yêu mà là quan hệ hợp tác. Cô ấy đến đây, là để thu âm với tôi.”

Kha Tước dừng một chút, lại nói: “Nếu thuận lợi, qua một thời gian, chúng tôi sẽ thành một nhóm.”

Một nhóm?

Khang Tiểu Ngư kinh ngạc mà nhìn Kha Tước, cậu đang nói cái gì?

Khang Tiểu Ngư kinh ngạc, những phóng viên đó lại là vô cùng kinh ngạc.

“Xin hỏi là nhóm như thế nào? Chỉ có hai người thôi sao? Nếu tôi nhớ không lầm, trước kia có một nghệ sĩ muốn cùng cậu tạo thành một nhóm còn bị cậu cự tuyệt, hơn nữa lúc ấy cậu đã nói qua, ca hát là chuyện của một người, sẽ không chung nhóm với ai cả.”

“Cho nên cậu vì cái gì mà thay đổi chủ ý?”

“Khang Tiểu Ngư là sư muội của cậu sao? Cùng người mới của công ty hợp tác sao?”

Kha Tước nói: “Đúng là trước kia tôi có nói qua ca hát là chuyện của một người, sẽ không thành nhóm với ai. Đó là do tôi chưa gặp được Khang Tiểu Ngư. Giọng hát của cô ấy rất êm tai, làm tôi mê muội.”

Kha Tước quay đầu đi nhìn về phía Khang Tiểu Ngư.

Khang Tiểu Ngư rất muốn hô to một tiếng —— nói hươu nói vượn!

Kha Tước vừa nói, toàn bộ máy ảnh đều hướng về phía Khang Tiểu Ngư. Các phóng viên lại liên tiếp đặt câu hỏi.

“Khang Tiểu Ngư, cô đã từng ra album rồi sao? Hoặc là đã từng hát đệm cho bộ phim nào? Chúng tôi rất muốn biết tác phẩm của cô a. Rốt cuộc thanh âm như nào mà có thể làm Kha Tước cảm thấy êm tai, thật sự làm chúng tôi tò mò!”

“Không có, tôi chưa từng ra album, cũng không có tác phẩm gì.” Khang Tiểu Ngư nhìn vào máy ảnh, thành thật mà nói. Cô không biết Kha Tước có dụng ý gì, nhưng cô không muốn nói dối.

Kha Tước tiếp lời, cười nói: “Phải, trước kia cậu ấy không có tác phẩm gì. Cho nên tôi thật vinh hạnh trở thành Bá Nhạc của cô ấy.”

*nhắc tới Bá Nhạc nghĩa là hàm ý nhắc tới một người có thể nhận ra tài năng của người khác hoặc là một người trao cơ hội cho người khác thể hiện bản lĩnh, một người không chỉ nhìn mọi thứ với vẻ bề ngoài.

Khang Tiểu Ngư quay đầu nhìn Kha Tước.

“Trong album sắp tới của tôi, mọi người sẽ thấy thành quả hợp tác của chúng tôi.” Kha Tước nhìn máy ảnh, “Hy vọng mọi người có thể ủng hộ.”

Lại có một phóng viên, giống như phát hiện ra châu lục mới, vẻ mặt hưng phấn vội vàng đặt câu hỏi: “Cậu vừa mới nói …… Nếu thuận lợi, nói như vậy ý của cậu là hiện tại không thuận lợi sao? Là gặp nan đề gì sao?”

“Đúng vậy, là gặp chút phiền toái.” Kha Tước nhìn về phía Khang Tiểu Ngư, bắt gặp ánh mắt của cô, “Bởi vì Khang Tiểu Ngư còn chưa đáp ứng.”

“Khang Tiểu Ngư, xin hỏi cô vì cái gì không đáp ứng Kha Tước? Là do cô không tin tưởng chính mình sao?”

“Cơ hội như vậy rất nhiều nữa ca sĩ mơ ước. Cô vì cái gì mà không đáp ứng?”

Kha Tước đánh gãy lời của bọn họ, nói: “Không không không, mọi người hiểu lầm. Tôi còn chưa hỏi ý cô ấy.”

Cậu một lần nữa nhìn về phía Khang Tiểu Ngư, nghiêm túc hỏi: “Khang Tiểu Ngư, cậu nguyện ý cùng mình thành lập nhóm, về sau cùng nhau ca hát sao? Từ 《 tia nắng ban mai 》 đến 《 ánh nắng chiều 》, từ 《 tương ngộ 》 đến 《 vẫn là em》, từ……《 ngây thơ 》 đến 《 cùng nhau bạc đầu 》. Sau đó chúng ta cùng nhau viết ca khúc, mình soạn nhạc, cậu viết lời. Được không?”

Mấy bài hát Kha Tước nhắc tới đều là bài hát của cậu.

Khang Tiểu Ngư nhìn đôi mắt màu lam của Kha Tước, phản ứng lại bắt đầu chậm chạp. Cô liều mạng nói với chính mình nhiều máy ảnh như vậy nhất định không được đỏ mặt! Không được! Không được!

“Đáp ứng cậu ấy!”

“Đáp ứng cậu ấy!”

“Đáp ứng cậu ấy!”

“Khang Tiểu Ngư! Cơ hội ngàn năm có một như vậy, cô ngàn vạn lần đừng bỏ qua!”

“Khang Tiểu Ngư! Mau đáp ứng cậu ấy, bằng không về sau sẽ hối hận!”

“Mau! Đáp ứng đi!”

Mấy nhϊếp ảnh gia không ngừng chụp lại cảnh tượng Kha Tước đối mặt với Khang Tiểu Ngư.

Kha Tước dời mắt, một lần nữa nhìn về phía phóng viên, lễ phép mà nói: “Cảm ơn ý tốt của mọi người, chỉ là không cần thúc giục cô ấy, không nên tạo áp lực quá lớn. Nhưng, mặc kệ nhóm này có thể thành lập hay không. Trong album sắp tới của tôi sẽ có phần song ca xuất sắc của chúng tôi, không chỉ hát 《 tia nắng ban mai 》 , còn có cùng nhau quay MV cho mọi người thưởng thức. Hy vọng mọi người sẽ thích.”

Lời cuối cùng Kha Tước nói, cũng là nói với fans và tuyên truyền album.

“Xin hỏi, trong album các người hợp tác mấy lần?”

“Xin hỏi, album này sẽ phát hành vào thời gian cụ thể nào?”

“……”

“Ngại quá, những việc này tạm thời không thể tiết lộ.” Kha Tước cầm tay Khang Tiểu Ngư, kéo cô trở về đại sảnh. Cậu nắm tay Khang Tiểu Ngư đi vào cửa quay, những phóng viên muốn theo vào bị bảo an ngăn cản.

Kha Tước nắm tay Khang Tiểu Ngư, không trở lại phòng làm việc, mà mang theo cô từ cửa hông đi ra ngoài, đến bãi đỗ xe. Cậu kéo cao cổ áo, cúi đầu, bước nhanh về phía trước, một tay khác còn nắm lấy tay Khang Tiểu Ngư.

Cho đến khi lên xe, Kha Tước mới buông tay.

“Lái xe, đưa cô ấy về nhà.” Kha Tước nói.

Xe bắt đầu chạy, Khang Tiểu Ngư quay đầu, nhìn chằm chằm Kha Tước. Một cái nhìn này kéo dài một đường.

Cho đến khi về tới tiểu khu của Khang Tiểu Ngư, Kha Tước rốt cuộc nhịn không được, cười thành tiếng, híp mắt nhìn về phía Khang Tiểu Ngư, nói: “Mình biết mình rất đẹp, nhưng cũng không cần nhìn chằm chằm mình cả đoạn đường?”

Khang Tiểu Ngư rất không vui mà trừng mắt nhìn cậu một cái, nói: “Kha Tước, cậu cố ý! Tại sao cậu lại hẹp hòi như vậy, cố ý chỉnh mình!”

Trong mắt Kha Tước xẹt qua một tia kinh ngạc, hỏi: “Cậu cho rằng mình đang chỉnh cậu?”

“Chẳng lẽ không phải sao!” Khang Tiểu Ngư thở phì phì.

Kha Tước trầm thấp cười hai tiếng, sau đó một lần nữa nhìn về phía Khang Tiểu Ngư, nghiêm túc mà nói: “Vừa rồi những lời mình nói trước mặt phóng viên đều là thật sự. Mình rất thích thanh âm của cậu, hơn nữa mình cảm thấy thanh âm của cậu hòa cùng thanh âm của mình sẽ rất hoàn mỹ. Cho nên muốn cùng cậu hợp tác, thành lập một nhóm, cùng nhau ca hát. Cho nên, cậu nguyện ý sao?”

Khang Tiểu Ngư nhìn ra được sự nghiêm túc trong ánh mắt Kha Tước, ngây ngẩn cả người.

Cậu ấy nghiêm túc?

Khang Tiểu Ngư vẫn luôn cho rằng Kha Tước là bởi vì lúc trước cô lừa cậu xuống lầu nên cố ý trả thù cô, hóa ra không phải như vậy sao……

“Cậu nguyện ý sao?” Kha Tước lại hỏi một lần.

“Tới rồi.” Tài xế nói.

Xe đã tới cổng tiểu khu nhà Khang Tiểu Ngư.

“Mình……” Khang Tiểu Ngư có điểm ngốc.

“Không sao, cậu có thể từ từ suy xét. Đương nhiên, nếu cậu cảm thấy ảnh hưởng đến học tập và thành tích thi đại học, cũng có thể đợi sau khi thi đại học mới bắt đầu.” Kha Tước khom người xích lại gần, kéo mũ ở áo khoác Khang Tiểu Ngư đội lên cho cô, “Mấy ngày tới nói không chừng sẽ có người chụp lén cậu, cẩn thận một chút sẽ tốt hơn. Nhưng nếu những người chụp lén đó ảnh hưởng sinh hoạt của cậu, lập tức gọi cho mình, mình sẽ xử lý.”

Mấy lời Kha Tước, Khang Tiểu Ngư nghe rõ mồn một, nhưng lại giống như nghe không lọt một chữ. Cô chỉnh mũ trên đầu, đẩy cửa xe.

Cô xuống xe, đứng ở ven đường, xoay người lại, hoài nghi mà nhìn Kha Tước, hỏi: “Cậu…… Cậu thật sự nghiêm túc sao?”

Kha Tước giơ tay, nói: “Dùng sự đẹp trai của tớ mà thề.”

Khang Tiểu Ngư cổ quái nhìn cậu một cái, sạch sẽ lưu loát mà xoay người, đi vào trong tiểu khu, cũng không quay đầu lại mà đi nhanh về nhà.

·

Sau khi Khang Tiểu Ngư về nhà, phát hiện Lục Trầm Hòa còn chưa về, trong nhà chỉ có một mình cô.

Cũng không biết có phải hay không vừa mới nghe những phóng viên đó gân cổ lên lải nhải nói lâu như vậy, hiện tại cô ở nhà một mình, ngược lại cảm thấy có chút yên tĩnh đến không quen.

Cô đi đến ban công, nhìn xung quanh cổng chính của tiểu khu.

Cô có chút kinh ngạc, xe của Kha Tước còn chưa đi, ánh mắt cô dừng trên xe Kha Tước trong chốc lát, lúc này mới phát hiện Kha Tước từ xe đi xuống, cậu đổi một chiếc áo khoác màu đen, lại đội cái mũ lưỡi trai, khẩu trang, cúi đầu đi thẳng một đường như những người đi đường khác.

Khang Tiểu Ngư biết trong xe cậu luôn chuẩn bị quần áo, mũ lưỡi trai cùng khẩu trang, hẳn là vì phòng ngừa người khác nhận ra cậu đi.

Khang Tiểu Ngư nhìn bóng dáng Kha Tước, có chút nghi hoặc, cậu đang làm gì vậy?