CHƯƠNG 13
Tia sáng đầu tiên của ban mai, hơi lạnh.
Chớp mắt, gặp được ánh mắt anh.
Xoa mắt, anh còn ở trước mắt.
Đáng ghét, chiếm giấc mộng của em còn chưa đủ sao,
Đáng ghét.
Một tia sáng chiếu qua gương mặt anh.
Gương mặt ấy, ánh mắt ấy, anh khẽ mỉm cười.
Mau tỉnh, chúng ta yêu nhau đi.
Mau mau, chúng ta hẹn hò đi.
Thế giới lớn như vậy, cố tình gặp được anh.
Em có thể nghĩ đến, nhưng không tưởng tượng được,
Anh đều có, đều có.
Cho nên sẽ không phải là mơ đi.
Sờ sờ gương mặt như phát sốt, nghe tiếng tim đập thình thịch.
Đừng che mặt, đừng che mặt.
Thế giới lớn như vậy, cố tình gặp được em.
Các phím đàn trắng đen tấu lên một khúc nhạc,
Mộng cũng có hương vị.
Chuồn chuồn đang bay lượn và bảo anh nhớ em thật nhiều.
Nghĩ đến ánh mắt cong cong của em, nhẹ nhàng cười.
Còn có, tóc đuôi ngựa.
Tia nắng ban mai, là tia sáng trong đáy mắt anh.
Tia nắng ban mai, cũng là tia sáng trong đôi mắt em.
Máy sấy tóc phần phật mà thổi, thổi tới chút ấm áp.
Chút ấm áp nơi ngón tay anh, nhẹ nhàng và dịu dàng.
Nhìn vào đôi mắt em, mọi phiền muộn đều quên đi.
Tất cả đều trở nên hoàn mỹ,
Ngọt ngào vô hạn lan tràn.
Từ đây mỗi một ngày đều là một bầu trời khoáng đãng.
Ngẫu nhiên trời mưa cũng không sao,
Có anh, có anh.
(Đây là hát song ca nên lời Khang Tiểu Ngư hát chính thì mình sẽ để chữ nghiêng cho khỏi nhầm. Còn đoạn trên là Tiểu Ngư thử giọng nên hát hết bài luôn ☺)
Khang Tiểu Ngư nhắm mắt lại, theo tiếng nhạc chuyên chú hát. Cô thích âm nhạc, khóe miệng cô không tự chủ nhẹ nhàng nhếch lên, khi hạ xuống cảm xúc trở thành hư không. Đây là nguyên nhân cô thích âm nhạc, mỹ diệu mơ hồ, tất cả đều khiến khóe mắt cô cong cong.
Hát xong một bài hát, tiếng nhạc dừng lại, Khang Tiểu Ngư vẫn như cũ nhắm mắt đắm chìm ở âm nhạc. Một lát sau, mới rời khỏi cảm xúc từ âm nhạc, cô tháo xuống tai nghe, xoay người sang chỗ khác, kinh ngạc nhìn những người đứng ở cửa.
Kha Tước, chị J, tiểu Tề, Tiểu Mẫn còn có ba người khác nữa đều đứng ở cửa nhìn cô cổ quái.
Khang Tiểu Ngư có chút co quắp đứng lên, bất an mà nhìn về phía Kha Tước.
Diện mạo Khang Tiểu Ngư không tính là đại mỹ nữ khiến người khác kinh diễm, đối với người đã quen nhìn các loại mỹ nhân trong giới giải trí như cậu mà nói, trong ấn tượng của Kha Tước, Khang Tiểu Ngư là một cô gái hết sức bình thường, nhưng thời điểm cô cất tiếng hát, cả người đều trở nên khác biệt, có một loại
linh khí nháy mắt trào ra khiến Kha Tước không thể không kinh ngạc.
Vốn dĩ Kha Tước chỉ nghe cô cười hát vài tiếng nho nhỏ, biết giọng của cô không tồi, giai điệu cũng không có vấn đề gì. Mới thuận miệng đề nghị cô tới thử giọng xem sao. Nhưng mà lúc cô thực sự ngồi hát trong phòng thu, mỗi tiếng hát bay ra vẫn làm Kha Tước sợ hãi. Một là vì chất giọng đáng kinh ngạc của cô, hai vì khi cô hát giọng hát cực kỳ truyền tải, mang đến một loại linh khi khiến người khác kinh ngạc.
Lại nhìn dáng vẻ rụt rè có chút khẩn trương này của cô, Kha Tước tán dương mà cười rộ lên, hướng cô dựng ngón cái.
Khang Tiểu Ngư lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, khẩn trương trong lòng giảm đi một chút, nỗ lực đưa ra một nụ cười đối với những người ngoài cửa.
"Chị J, chị không cần phải tìm người thử giọng nữa. Như thế nào?” Kha Tước hỏi.
Chị J một lần nữa đánh giá Khang Tiểu Ngư, nói: “Mang cô ấy đi thử ống kính xem một chút.” Thử kính? Khang Tiểu Ngư sửng sốt, vì sao lại muốn thử ống kính? Khang Tiểu Ngư nghi hoặc mà nhìn phía Kha Tước, Kha Tước vẫy tay về phía cô. Khang Tiểu Ngư đi qua, đi theo Kha Tước qua
hành lang thật dài, hướng về một nơi khác.
Chị J nhìn bóng dáng Kha Tước, nhíu mi, muốn để trợ lý mang Khang Tiểu Ngư đi thử ống kính là được, cậu cần gì phải mang theo. Rảnh như vậy?
Cô nghĩ nghĩ, vẫn thôi đi. Cũng đi theo Kha Tước đi đến studio.
Hai tiểu trợ lý liếc nhau, có chút bất đắc dĩ. Bởi vì đây là Kha Tước, nếu là
nghệ sĩ khác, chị J đã sớm chửi.
“Vì cái gì muốn thử ống kính?” Khang Tiểu Ngư nhỏ giọng hỏi.
“Nếu có thể hát, vậy cậu cũng chụp hình luôn, sẽ có cảm giác một chút.” Kha Tước giải thích.
Khang Tiểu Ngư có chút mâu thuẫn mà nhíu mi.
Kha Tước từ kinh pha lê hai bên hành lang thấy biểu tình của Khang Tiểu Ngư, nói: “Đương nhiên, sẽ không để cậu làm công không, làm người mẫu sẽ có thù lao.”
Khang Tiểu Ngư trong lòng có chút kích động. Tiền, cô cần tiền.
Khang Tiểu Ngư nhấp môi, muốn hỏi thử ống kính là chuyện như thế nào, đã tới studio rồi. Kha Tước đơn giản chỉ đạo hai câu, nhϊếp ảnh gia từ đầu tới đuôi đánh giá Khang Tiểu Ngư một vòng.
“Đi đến sofa tạo vài tư thế là được.” Nhϊếp ảnh gia nói liền bắt đầu điều chỉnh máy ảnh. Không cần chỉ thị của hắn, các trợ lý bên cạnh thuần thục chỉnh ánh sáng.
Khang Tiểu Ngư chưa từng trải qua chuyện này, trong lòng nhịn không được mà khẩn trương.Nhưng cô ngại hỏi nhiều, chịu đựng cảm giác khẩn trương, đi giày cao gót không thoải mái về phía chiếc sofa trắng. Cô cẩn thận ngồi xuống sofa, ánh đèn sáng lóa chiếu vào mắt cô, làm cô không khỏi nheo mắt lại.
“Mở mắt ra, nhìn bên này.”
Khang Tiểu Ngư mở to mắt, dưới ánh đèn lóa mắt, nỗ lực bày ra tươi cười nhìn về phía màn ảnh.
“Cười tự nhiên một ít, không cần gồng mình, thả lỏng, thả lỏng……”
Nhϊếp ảnh gia chậm rãi dẫn đường Khang Tiểu Ngư bày ra mấy tư thế đơn giản, nhưng mà Khang Tiểu Ngư đều biểu hiện không tốt. Mười phút sau, nhϊếp ảnh gia quay lại, lắc lắc đầu, nói với chị J: “Biểu cảm quá kém, không được.”
Kha Tước nhìn về phía Khang Tiểu Ngư, Khang Tiểu Ngư khẩn trương ngồi ở trên sofa, cúi đầu, đôi tay đặt ở trên đùi, co quắp mà kéo làn váy phù dâu màu hồng nhạt.
Chị J không do dự nhiều, nói: “Vậy quên đi, giọng hát không tồi. Vậy cô ấy chỉ hát còn chụp hình thì tìm người khác. Tôi thấy A Thanh khá được, cô bé đó sẽ rất tốt……”
“Chờ một chút.” Kha Tước lập tức đi về phía sofa.
Cậu ngồi bên cạnh Khang Tiểu Ngư, đem một tai nghe nhét vào lỗ tai Khang Tiểu Ngư, hỏi: “Anh ta hát nghe hay hơn hay mình hát hay hơn?”
Khang Tiểu Ngư nhìn Kha Tước, lập tức cười tươi, đôi mắt đẹp cong thành
vầng trăng non: “Giọng hát trong điện thoại là giọng của cậu nha.”
“Không giống nhau a. Mình là nói, hiện tại mình hát cho cậu nghe, cậu nghe lại xem cái nào dễ nghe hơn?” Kha Tước bỗng nhiên thò lại gần, giơ tay day day thái dương của Khang Tiểu Ngư rồi đưa tới sau tai của cô .
Tay hắn thon dài trắng. Ngón tay đυ.ng tới tai của Khang Tiểu Ngư, lỗ tai Khang Tiểu Ngư lập tức đỏ.
Màu đỏ nhợt nhạt trên lỗ tai dần dần lan tràn tới trên đôi má của cô.
Kha Tước lùi lại phía sau, dựa vào trên sofa, nhẹ nhàng ngâm nga: “Thế giới lớn như vậy, cố tình gặp được em. Các phím đàn trắng đen tấu lên một khúc nhạc,
Mộng cũng có hương vị. Chuồn chuồn đang bay lượn và bảo anh nhớ em thật nhiều. Nghĩ đến ánh mắt cong cong của em, nhẹ nhàng cười.
Còn có……”
Hắn dừng lại nhìn về phía Khang Tiểu Ngư, hỏi: “Ôi, quên lời, câu tiếp theo là gì?”
Khang Tiểu Ngư nhẹ nhàng hát theo nhịp: “Còn có, tóc đuôi ngựa. Tia nắng ban mai, là tia sáng trong đáy mắt anh. Tia nắng ban mai, cũng là tia sáng trong đôi mắt em. Máy sấy tóc phần phật mà thổi, thổi tới chút ấm áp. Chút ấm áp nơi ngón tay anh, nhẹ nhàng và dịu dàng. Nhìn vào đôi mắt em, mọi phiền muộn đều quên đi. Tất cả đều trở nên hoàn mỹ, ngọt ngào vô hạn lan tràn.…”
Nhϊếp ảnh gia kinh ngạc mở to hai mắt, không thể tưởng tượng mà nhìn cô gái trong màn ảnh. Rõ ràng một phút trước còn ngượng ngùng co quắp, biểu hiện cực kỳ mất tự tin , lúc này bỗng nhiên…… Rực rỡ lung linh. Đặc biệt là khi cô nhìn Kha Tước, trong mắt giống như có cả dải ngân hà.
·
Kha Tước đưa Khang Tiểu Ngư đến bãi đỗ xe dưới tầng ngầm, cười nói: “Mình còn phải trở về làm việc, không thể đưa cậu về. Để tài xế đưa cậu về. Tí nữa đem địa chỉ nhà cậu gửi cho mình, mai mình qua đón cậu.”
“Ngày mai liền quay chụp? Không…… Không phải, mình thật là mình sẽ được chụp sao?”
“Qua, được thông qua?” Khang Tiểu Ngư nhìn Kha Tước, mơ mơ màng màng.
“Đúng vậy, cậu được chọn. Chúng ta cùng chụp hình.” trong mắt Kha Tước tràn đầy ý cười, giúp Khang Tiểu Ngư kéo cửa xe.
Khang Tiểu Ngư mơ mơ màng màng mà chui vào trong xe, lại nhịn không được nhìn Kha Tước, hỏi: “Kia…… Mình có cần chuẩn bị gì không?”
Kha Tước biết cô khẩn trương, nghiêm túc suy nghĩ một chút, dặn dò: “Yêu cầu đêm nay đi ngủ sớm một chút, nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai có
trạng thái tốt.”
Xe đi rồi, Khang Tiểu Ngư nhìn ra sau xe nhìn bóng dáng xoay người rời đi của Kha Tước. Bây giờ cô vẫn còn cảm thấy có chút không chân thật, cô thật sự cùng cậu song ca sao? Còn muốn…… cùng chụp hình với Kha Tước sao?
Khang Tiểu Ngư lại bắt đầu miên man suy nghĩ, không ngừng tưởng tượng chụp hình sẽ ra làm sao. Căn cứ vào mấy video đã xem, đoán mình cùng Kha Tước phải chụp như nào.
Tưởng tượng đến trong màn ảnh cô cùng Kha Tước phải đυ.ng chạm rất nhiều, cô không khỏi lại nghĩ tới lúc ở studio Kha Tước vén tóc cho cô.
Gương mặt cô lại bắt đầu nóng lên. Rõ ràng cô biết Kha Tước làm như vậy là cố ý muốn điều động cảm xúc của cô, nhưng tưởng tượng đến ngày mai quay chụp, cô cùng Kha Tước
khả năng còn có rất nhiều sự đυ.ng chạm thân mật, hai má cô ửng đỏ càng thêm nghiêm trọng.
Hiện tại cự tuyệt còn kịp sao……
Cô sợ chính mình chịu không nổi……
Cô một đường miên man suy nghĩ, xe ngừng lại cũng chưa phát hiện. Thẳng đến khi tài xế nhắc nhở cô tới rồi, cô mới ngượng ngùng nói cảm ơn, vội vàng xuống xe.
Khang Tiểu Ngư mới từ trong xe xuống, liền nghe thấy Lục Trầm Hòa do dự mà gọi cô.
“Tiểu Ngư?” Lục Trầm Hòa cau mày, nghi hoặc mà nhìn Khang Tiểu Ngư. Anh nhìn về phía chiếc xe chở Khang Tiểu Ngư trở về, mày nhăn đến càng chặt.
“Anh rể, sớm như vậy anh đã về rồi!” Khang Tiểu Ngư vội vàng nói.
Lục Trầm Hòa không trả lời, ngẩng đầu nhìn trời.
Trời, đã tối.
Khang Tiểu Ngư cắn cắn đầu lưỡi .
Lục Trầm Hòa đi qua chỗ cô, kéo áo khoác lông trên người cho cô, hỏi: “Ăn cơm chiều sao?”
Khang Tiểu Ngư lắc đầu, lại thực nhanh gật đầu.
Lục Trầm Hòa không nói thêm nữa, mang theo cô về nhà. Trở về nhà, Lục Trầm Hòa trực tiếp đi đến phòng bếp, đeo tạp dề nấu cơm.
Khang Tiểu Ngư giống như đứa nhỏ phạm sai lầm, đứng ngoài phòng bếp cúi mặt xuống giống như đang chờ người khác giáo huấn.
Lục Trầm Hòa quay đầu lại nhìn cô một cái, nói: “Mùa đông ngày càng lạnh, đi tắm nước nóng, đem váy trên người thay ra.”
Khang Tiểu Ngư cúi đầu nhìn váy phù dâu của mình, kéo giọng nói thật dài “Nga ——” một tiếng, chán nản xoay người hướng nhà tắm.
Lục Trầm Hòa lớn hơn Khang Tiểu Ngư mười hai tuổi, Khang Tiểu Ngư từ lúc mười hai tuổi
liền đi theo chị gái Khang Tiểu Linh dọn đến nhà Lục Trầm Hòa. Bốn năm ở chung, Lục Trầm Hòa không chỉ là anh rể của
Khang Tiểu Ngư, càng như là người thân của cô.
Cho dù tất cả mọi người nói cô không nên ở lại trong nhà của anh rể, đặc biệt là sau khi Khang Tiểu Linh qua đời. Bởi vì…… Không an toàn, ảnh hưởng không tốt, sẽ bị người khác nói ra nói vào.
Nhưng ở trong mắt của
Khang Tiểu Ngư, cho dù không hề có huyết thống, Lục Trầm Hòa cũng là người mà cô coi trọng như người nhà.
Khang Tiểu Ngư nhịn không được quay đầu lại nhìn
bóng dáng nấu cơm của Lục Trầm Hòa, trong lòng cô có chút bất an, cô hối hận không cùng anh rể nói trước việc này, cô
lại bắt đầu lo lắng anh rể không cho cô đi quay chụp. Càng quan trọng là, ánh mắt anh rể
đánh giá chiếc xe của Kha Tước, làm Khang Tiểu Ngư thật lo lắng anh hiểu lầm cái gì.