Đương Lúc Xuân Đến Tôi Nhớ Người

Chương 62: Du trọng hạ:【quá dài, không xem】

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

EDITOR: LAM

Du Trọng Hạ vui vẻ mời khách thế nhưng sau khi nỗi niềm hưng phấn qua đi cậu lại bất chợt nhớ tới một chút chuyện phiền lòng. Phí Tân thi đỗ nghiên cứu sinh đồng nghĩa với việc sang đến học kỳ sau cả hai người sẽ phải yêu xa. Trong những bộ phim truyền hình, điện ảnh và các tác phẩm văn học, tình yêu cách trở địa lý thường nảy sinh vô số rủi ro. Hai chữ “Yêu xa” này vừa xuất hiện là đã biết ngay cả biên kịch lẫn tác giả lại chuẩn bị xì hơi vào mặt khán giả rồi.

Mặc dù vậy!

Nội tâm Du Trọng Hạ thầm nghĩ: Tui với thầy Phí đâu có sống bên trong mấy loại tác phẩm đó! Câu chuyện tình yêu đẹp như cổ tích của tụi tui sao có thể kết thúc một cách ảm đạm như thế được. Thầy Phí vừa ngọt ngào lại vừa dịu dàng, muốn cãi nhau với ảnh khó lắm. Yêu xa thì yêu xa, một năm chứ nhiêu đâu, chuyện nhỏ.

Tuy nhiên, vào buổi tối trước khi đi ngủ, Du Trọng Hạ đột nhiên thay đổi suy nghĩ: Mẹ bà! Lúc sáng chẳng phải tui đã tự cắm cái flag

(*)

cho mình sao? Thầy Phí tính tình tốt lắm nhưng tui thì không nha! Lỡ chẳng may tui có làm ra điều gì đó sai trái, ảnh đánh thì không đành mà mắng cũng chẳng xong. Rồi lại lỡ chẳng may tui

không đậu được vào một trường đại học chất lượng cao ở Bắc Kinh, bản thân phải ngồi chồm hổm ôn luyện để năm sau thi lại, sang năm rồi lại sang năm, sang năm lâu cỡ nào chứ. Nếu cứ tiếp tục như thế, tình yêu có cổ tích đến đâu rồi cũng tèo cho coi 1551…

(1)

(*) Nguyên văn 立了个 flag = Cắm cái flag

là một thuật ngữ lưu hành trên internet ám chỉ những người miệng quạ, nói tới đâu xui tới đó. Chẳng hạn như vừa mới khen thời tiết hôm nay thật đẹp, dứt lời một cái trời mưa ngay tức khắc.

(1) 1551 là một thuật ngữ thông dụng trên internet,

“1551” thực chất là ywwuyi (y ô ô y), viết theo tiếng Trung là 嘤 嘤 噫, cách các cô gái dễ thương khóc khi muốn làm nũng. Thật ra nguồn gốc ban đầu của 1551 có nghĩa là “mất mặt”, “nhục chưa” cho nên khi có người nào dùng 1551 với bạn thì chưa chắc người ta đã có ý làm nũng biết đâu chừng là đang đá đểu bạn đấy.

Đến sáng ngày hôm sau, khi đã tỉnh khỏi giấc mộng lằng nhà lằng nhằng kia, Du Trọng Hạ bắt đầu suy diễn: So với việc ngồi ở đây lo được lo mất chi bằng tui tranh thủ chút thời gian gạo nấu thành cơm với thầy Phí. Càng sớm càng tốt làm cho xong loại chuyện xấu hổ ấy! Tui chính là một thằng đàn ông có trách nhiệm nhất trên cái trái đất này mà ảnh lại là người có thể song song xếp chung thứ hạng với tui. Một khi ván đã đóng thuyền thì đừng nói chi tới việc yêu xa, dù cho tận thế có đến, mặc kệ xác sống xâu xé ra sao cũng không thể chia lìa được tụi tui.

Du Trọng Hạ mạnh mẽ kiên quyết, đã nói là làm. Cậu một lần nữa vá lại lỗ hổng tri thức gay học, xem thêm mấy bộ video tài liệu, lên mạng mua vài loại vật dụng hỗ trợ cho việc này kia kia nọ của mình. Mọi chuyện đã được chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn chờ thầy Phí từ Bắc Kinh trở về nữa là xong.

Ngày mà Phí Tân đáp máy bay xuống Dĩnh Châu, sắc trời đã chập tối, hắn gọi điện cho Du Trọng Hạ ngay khi máy bay vừa hạ cánh. Lúc này ở trường THPT đang là hoạt động ngoại khóa, Du Trọng Hạ ngồi trong lớp học ăn khoai tây chiên, cậu nhai nhóp nhép rồi nói, “Em sẽ đến gặp anh ngay bây giờ.”

Phí Tân, “Không được trốn tiết, ngoan ngoãn dự lớp tự học đi.”

Du Trọng Hạ, “Vậy tan học em tới nhà anh nha.”

Phí Tân, “Xa lắm, em đừng đến, mốt là cuối tuần rồi, tới lúc đó mình lại gặp nhau.”

Du Trọng Hạ ai oán nói, “Đồ vô tình! Thứ nhẫn tâm! Đi thành phố lớn Bắc Kinh về một cái là bắt đầu lơ đẹp người ta ó.”

Phí Tân, “Ăn nói đàng hoàng lại coi, bé con điệu đà.”

Du Trọng Hạ, “Anh bắt taxi về hay sao? Đã gọi được xe chưa?”

Phí Tân, “Bố mẹ tới sân bay đón anh, anh lấy xong hành lí thì sẽ đi tìm bọn họ.”

Du Trọng Hạ, “Chú dì chắc chắn sẽ vui lắm đây, buổi tối có mở tiệc ăn mừng không?”

Phí Tân, “Hẳn là quây quần ra ngoài dùng bữa. Em đã ăn cơm chưa? Bớt ăn vặt lại, ăn nhiều đồ ăn dinh dưỡng một chút.”

Du Trọng Hạ cất túi khoai tây chiên đi rồi nói, “Em chờ tụi ban thể chất tập luyện xong thì sẽ đi ăn Sa Huyện

(2)

với bọn nó.”

Phí Tân, “Ok, anh nhìn thấy túi hành lí của mình rồi.”

Du Trọng Hạ, “Vậy em cúp máy đây, anh mau ra ngoài đi, đừng để chú dì đợi lâu.”

Phí Tân, “Ok, bye… Yêu em.”

Du Trọng Hạ, “Như cái cc

(3).”

Vài giây sau khi đã cúp máy cậu mới bất thình lình khôi phục lại lí trí, thầy Phí vừa mới nói “Yêu em”?!

Áu…. Áu!!!

(2) Nguyên văn 沙县: Là một huyện của thành phố Tam Minh, tỉnh Phúc Kiến, nổi tiếng khắp cả nước với những món ăn vặt hấp dẫn như hoành thánh, xíu mại, bánh bao, thạch gạo, mì xào, há cảo, súp miến chua cay…

(3) Nguyên văn 比鸡鸡 – Thật ra cái câu này nó đa nghĩa lắm, tùy vào ngữ cảnh sẽ cho ra một ý nghĩa khác nhau, nhưng chung quy lại thì thường được dùng khi nói chuyện với những người cực kì thân thiết với mình. Chẳng hạn như Du Quý Dương chúc 15 ngủ ngon sau đó thả tym, 15 sẽ trả lời lại là 比鸡鸡 (so với kê kê, kê kê = chym) tức là búng (thả) chym. Còn cái câu 比鸡鸡 mà 15 nói với Phí Tân thì thuộc kiểu chym em dài bao nhiêu thì em yêu anh bằng chừng đấy hoặc cũng có thể hiểu là em yêu anh như cái cách em yêu thằng nhỏ của mình vậy. Đây là câu cửa miệng của 15.

Lúc bấy giờ nhóm học trò ban thể chất đi tập huấn trở về, bọn họ ở cửa sau của ban 19 gọi tên của Du Trọng Hạ, “Thập Ngũ! Đi ăn cơm!”

Du Trọng Hạ, “Tới ngay.”

Cậu đứng dậy đi ra.

Nhóm học trò ban thể chất, “???”

Dương Kha hỏi, “Cậu nhảy chân sáo là có ý gì đấy?”

Du Trọng Hạ, “Hổng có gì hết nha.”

Mọi người, “…”

Du Trọng Hạ ngây ngốc cười, “He he.”

Xuyên suốt cả quá trình ăn Sa Huyện, Du Trọng Hạ vẫn luôn bày ra dáng vẻ đắc ý không thôi, thỉnh thoảng còn lộ ra biểu cảm e thẹn hệt như một cô thiếu nữ đang hoài xuân.

Thầy Phí đáng yêu một cách dã man, ảnh ấy thế mà lại ở trong điện thoại ngượng ngùng nói “Yêu em”. Đợi đến khi gặp mặt, cậu nhất định đè ảnh ra hôn một cái thật kêu, sau đó sẽ biến bờ môi anh đào nhạt màu của ảnh thành một đóa anh đào đỏ thắm. Cuối tuần mau mau đến nào! Tới lúc đó cứ chờ mà coi cậu yêu thầy Phí đến Chết! Đi! Sống! Lại!

Cơm nước xong xuôi cả bọn trở về trường học, nhóm học trò ban thể chất bắt đầu ghé tai nhau thì thầm to nhỏ.

Học trò thể chất A, “Hình như Thập Ngũ đang hẹn hò với ai thì phải?”

Học trò thể chất B, “Tao thấy giống lắm á.”

Học trò thể chất C, “Phải đổi biệt danh thành Thập Lục hở?”

Dương Kha, “Đừng đoán mò, cậu ấy mỗi ngày đều tụm năm tụm ba với đám mình, tụi bây có thấy cậu ấy giao lưu với cô gái nào không?”

Học trò thể chất A, B, C, D đồng loạt lắc đầu lia lịa, “Không thấy.”

Học trò thể chất D, “Hay là yêu qua mạng?”

Học trò thể chất C, “Nhưng học kì này Thập Ngũ học hành chăm chỉ lắm, không còn bấm điện thoại thường xuyên như trước nữa.”

Học trò thể chất B nghĩ ra một khả năng mới, “Hoặc có thể chị dâu thứ mười sáu của tụi mình là một học sinh xuất sắc thì sao?”

Dương Kha, “Ban 18 và 19 không hề có học sinh xuất sắc, còn học trò ưu tú ban nào khác chịu để ý tới Du Trọng Hạ đâu?”

Học trò thể chất B, C, D, “Nói cũng đúng.”

Học trò thể chất A, “Tại sao lại không? Thầy Phí đỉnh của đỉnh đấy thôi, thầy ấy rất thân thiết với Thập Ngũ.”

Những người còn lại, “…”

Dương Kha, “Không… Thể… Nào.”

Cả đám rơi vào trầm tư.

Học trò thể chất B, “Thật ra… Tụi mày đã bao giờ nghi ngờ mối quan hệ giữa anh Điểu và Thập Ngũ chưa?”

Học trò thể chất C, “Cuối cùng cũng có người nói ra! Tao sớm đã cảm thấy hai người đó cứ quái quái thế nào ấy!”

Học trò thể chất D, “Tụi mày nói cái gì vậy? Sao tao nghe không hiểu gì hết?”

Học trò thể chất A, “Dòng ngu ngục.”

Học trò thể chất C, “Anh Điểu và Thập Ngũ trở mặt với nhau một cách vô cùng khó hiểu sau đó lại hòa hảo đến mức bất thường.”

Học trò thể chất A, “Buổi tối ngày hôm ấy, trước khi anh Điểu chuyển trường sang nơi khác ảnh đã ôm Thập Ngũ khóc một cách tức tưởi đấy thôi. Lúc đó tao thấy có hơi bất ổn rồi nhưng lại sợ là do mình nghĩ quá nhiều cho nên mới không dám hó hé tiếng nào.”

Học trò thể chất B, C, “Đúng vậy nha, đúng vậy nha, đúng vậy nha. Bọn tao cũng thấy có cái gì đó sai sai!”

Học trò thể chất D, “Ể? Ý tụi mày là? Ể?!”

Dương Kha, “Không… Thể… Nào.”

Sau khi tan tiết tự học tối, Du Trọng Hạ đeo ba lô chuẩn bị trở về nhà. Cậu bước ra khỏi phòng học thì đúng lúc gặp nhóm Dương Kha, bọn họ bèn cùng nhau xuống lầu tiến về phía cổng trường.

Dương Kha hỏi, “Trong ba lô chứa gì thế? Tối về vẫn còn muốn học bài hả?”

Du Trọng Hạ, “Học thuộc 《Liêm Pha, Lạn Tương Như Liệt Truyện》, cô Hứa có bảo tiết truy bài ngày mai sẽ kiểm tra miệng đấy, tụi mày học chưa?”

Nhóm thể chất đồng loạt lắc đầu, “Chưa học.”

Du Trọng Hạ, “Ồ, chủ nhiệm tụi bây nói muốn kiểm tra miệng mà tụi bây không thèm học hành gì luôn à? Muốn chết sao?”

Học trò thể chất A, “Hiện tại cô Hứa đối xử với tụi tui tốt lắm, tụi tui hết sợ cổ rồi.”

Du Trọng Hạ bất mãn lên tiếng, “Không sợ nên đách thèm học Ngữ Văn nữa hay gì? Cổ đối xử tốt với tụi mày còn tụi mày lại muốn gây khó dễ cho cổ phải không? Tao nói cho tụi mày biết, trong mắt tao đứa nào khiến cho cô Hứa buồn chính là phạm phải trọng tội đấy, chớ có quên những gì tụi mày đã hứa với Vạn Bằng Điểu, tao từng nói sẽ thay nó quản thúc tụi mày, đứa nào không nghiêm túc học Văn tao đánh chết đứa đó ngay lập tức.”

Nhóm thể chất tỏ vẻ, “Không dám không dám, tụi tui không dám, trở về học ngay, cam đoan học thuộc.”

Du Trọng Hạ nói, “Tốt nhất nên như vậy. Tụi mày lấy thằng Vạn Bằng Điểu làm gương đi, ngày hôm qua nó cho tao xem bảng điểm kỳ thi tháng của nó, thành tích khá lắm, tụi mày dòm lại cái thây của tụi mày đi, rặc một lũ thất bại. Mày đó, Toán thi được có ba điểm là sao? Mày thật sự cho rằng thi đấu thể thao thì không cần dùng đến đầu óc hay gì?”

Nhóm thể chất, “…”

Du Trọng Hạ tiếp tục răn đe bọn họ, “Tụi mày cứ nhìn thầy Phí ấy, Dĩnh Đại hệ chính quy, lại còn thi đỗ nghiên cứu sinh ở Bắc Đại, những điều đó có làm trì hoãn việc tập luyện thể chất của ổng không? Có ngăn cản được việc ổng sở hữu một cơ bụng và cơ ngực hoàn hảo không? Đám tụi mày, tao nói nào ngay, dù cho có luyện cơ ngực thành Arnold Schwarzenegger

(4)

thì tụi mày cũng không có cửa sánh được với Tân Tân nhà tao.”

Nhóm thể chất, “???”

Dương Kha, “Tân Tân? Nhà cậu?”

Du Trọng Hạ nhanh trí cứu vãn tôn nghiêm, “Tao nói cho có vần vậy thôi! Cái chính là đang muốn khuyên nhủ tụi mày chịu khó học hành, đừng có giở trò xàm quần với tao.”

Dương Kha, “… Thầy Phí?”

Du Trọng Hạ, “Dù mày có gọi ổng thì ổng cũng không tức giận với tao đâu.”

Dương Kha chỉ một lóng tay về phía đường cái đối diện, “Ý tui là… Thầy Phí đang đứng ở đằng kia.”

Phí Tân mặc một chiếc áo măng tô phối với quần jean, hắn đứng đó, đón gió xuân dưới ánh đèn đường rồi vẫy vẫy tay về phía mọi người ở bên này.

Du Trọng Hạ: Rồi xong, người đàn ông của tui đẹp trai dữ thần!

Cả đám học trò cấp ba hệt như ong vỡ tổ ùa qua đường cất tiếng chào hỏi Phí Tân, chúc mừng hắn thi đỗ nghiên cứu sinh.

Dương Kha, “Thầy ơi, đã trễ thế này sao thầy còn đến đây?”

Phí

Tân, “Thầy…”

Hắn còn chưa nói dứt câu mà Du Trọng Hạ đã như Vương Phi hồi còn trẻ

(5)

tiếp nhận phỏng vấn của giới truyền thông HongKong, cậu nói, “Liên quan quái gì tới bọn bây?”

Nhóm thể chất, “…”

Phí Tân vốn dĩ muốn nói hắn chỉ tiện đường ghé ngang qua nhưng hiện tại đành phải đổi thành, “Thầy đến tìm em ấy.”

Du Trọng Hạ kiêu ngạo nói, “Nghe chưa, người lớn bọn tao có chuyện cần nói, trẻ vị thành niên tan học rồi thì về nhà đi.”

Nhóm thể chất ta nhìn mi, mi nhìn ta, trong ánh mắt đồng loạt nổi lên từng đợt sóng to gió lớn, lẽ nào những gì tụi mình suy đoán đúng là sự thật?!

Cả đám, “… Bye bye thầy Phí.”

Du Trọng Hạ, “Về nhà nhớ phải học thuộc 《Liêm Pha, Lạn Tương Như Liệt Truyện》 đấy.”(4) Nguyên văn 施瓦辛格 – Arnold Schwarzenegger là vận động viên thể dục thể hình, diễn viên điện ảnh và chính khách Cộng hòa người Mỹ gốc Áo, ông làm Thống đốc bang California thứ 38. Schwarzenegger bắt đầu tập thể hình khi mới 15 tuổi và được coi là một trong những gương mặt quan trọng nhất trong lịch sử môn thể hình. (Theo wiki)(5) Nguyên văn

王菲 – Vương Phi là nữ ca sĩ, nhạc sĩ Hồng Kông gốc Trung Quốc. Trước năm 1985, cô còn có nghệ danh là Vương Tịnh Văn. (Theo wiki)

Nhắc đến Vương Phi thì không thể không kể đến mối tình làm tốn biết bao nhiêu giấy mực giữa cô và Tạ Đình Phong.

Nhóm thể chất cùng nhau đi tàu điện ngầm.

Đầu tiên, một cuộc thảo luận sôi nổi về việc “Du Thập Ngũ có phải là gay hay không?” được tổ chức.

Cuối cùng cho ra kết luận 99.9% là phải.

Sau đó lại tiếp tục cuộc bình bầu kịch liệt “Bắt cặp với Du Thập Ngũ rốt cuộc là anh Điểu hay là thầy Phí?”

Năm người đã tham gia biểu quyết và kết quả bình chọn như sau:

Vạn Bằng, 1 phiếu.

Thầy Phí, 3 phiếu.

Du Thập Ngũ bắt cá hai tay 1 phiếu, này là do Dương Kha bầu.

Ngay sau khi kết quả được đưa ra, đám thể chất A B C D đồng thanh hô lớn: Hông hổ là thủ lĩnh, góc nhìn bất phàm, mắt sáng như đuốc!

Vài người nhanh chóng thay đổi phiếu bầu sao cho trùng khớp với quan điểm của Dương Kha, toàn bộ phiếu đã được thông qua, cả bọn nhất trí cho rằng Du Trọng Hạ chính là tuýp người đứng núi này trông núi nọ. Vạn Bằng và thầy Phí một lớn một nhỏ đều là hai anh chàng có giá trị nhan sắc đỉnh của đỉnh thuộc loại hiếm khó có tìm thế mà lại bị một kẻ rác rưởi như vậy chiếm làm vỏ xe phòng hờ.

Kết luận cuối cùng: Có một số người, khi còn là trai thẳng thì đã là một gã cặn bã khiến người khϊếp sợ đến khi cong rồi vẫn không quên bản sắc, tính cách thiết lập vững như chóa.

Khọt, phụt!

Du Trọng Hạ và Phí Tân men theo con đường cái rời khỏi cổng trường học, bọn họ sánh vai bên nhau lang thang trong vô định. Cả hai đều lặng thinh không nói, có đôi khi bả vai và cánh tay của họ sẽ tình cờ chạm vào nhau, mỗi lần như thế hai người sẽ nhìn về phía đối phương và trong đôi mắt họ lấp lánh ý cười không cách nào che giấu.

Lúc đầu, xung quanh cả hai có rất nhiều học sinh mặc đồng phục của Thất Trung, theo bước chân dần xa của bọn họ, người đi đường mỗi lúc một thưa thớt, cũng không còn nhìn thấy ai mặc đồng phục nữa.

Du Trọng Hạ bèn cất tiếng hỏi, “Thầy Phí, giờ tụi mình đi đâu?”

Phí Tân, “Anh cũng không biết.”

Du Trọng Hạ, “Anh đến tìm em mà lại không nghĩ trước là sẽ đi đâu à?”

Phí Tân mỉm cười nhìn cậu, “Chỉ muốn đến nhìn em vậy thôi.”

Du Trọng Hạ giễu cợt mở miệng, “Sao bảo cuối tuần gặp, có mấy chục tiếng đồng hồ mà đã không chờ được ư? Anh xà nẹo quá đó.”

Phí Tân, “Những người chưa từng nếm mùi vị yêu đương như bọn anh chính là như thế đấy, không thể bì được với người nào đó, kinh nghiệm phong phú, thuần thục tự nhiên.”

Du Trọng Hạ cười khúc khích, “Quéo quèo queo, chua lè chua lét luôn nè.”

Phí Tân xụ mặt nói, “Bo xì đấy, anh sẽ tiễn em tới trạm điện ngầm.”

Du Trọng Hạ liếc nhìn xung quanh, “Gì chứ? Phải đi bộ tầm mười phút mới có thể đến được trạm tàu điện ngầm gần đây nhất, em thà bắt taxi về còn hơn.”

Phí Tân, “Vậy em bắt taxi đi, anh muốn ngồi tàu điện ngầm.”

Du Trọng Hạ chu mỏ làu bàu, “Em hổng muốn đi bộ xa như vậy.”

Phí Tân, “Xa là xa thế nào? Nếu không phải ngày mai em còn phải đi học thì anh đã cùng em đi bộ về tới tận nhà rồi.”

Du Trọng Hạ giậm chân, “Anh muốn gạt con nhà người ta ban đêm đi lang thang ngoài đường với anh hở, anh hư hỏng quá đi ó.”

Phí Tân, ” Bé con điệu đà.”

Du Trọng Hạ, “Còn anh là chúa xà nẹo.”

Phí Tân chìa tay, Du Trọng Hạ đưa tay mình cho hắn.

Hắn còn giả bộ nói, “Xong đời, dính chặt rồi.”

Du Trọng Hạ cũng phối hợp giả bộ ta đây giật mình, “Bớ làng nước, có ai không? Chúa xà nẹo xuống phố dính người nè!”

Cậu bị chúa xà nẹo nắm lấy bàn tay, hai người thong thả đi dọc con đường đến ga tàu điện ngầm. Lúc đi qua một con hẻm vắng bóng người, cả hai bèn bước vào, trong làn gió nồng nàn của đêm xuân, hai người hôn nhau thật nhẹ nhàng và êm ái.

Du Trọng Hạ lên tiếng, “Hôm nay anh dịu dàng quá thể.”

Phí Tân, “Không tốt ư?”

Du Trọng Hạ, “Nhưng mà anh thở gấp nhiều hơn so với trước kia, đi Bắc Kinh về dung tích phổi cũng bé theo nhỉ, thứ dòng tinh lực dư thừa.”

Phí Tân, “…Anh đang cố hết sức kiềm chế, em đừng ghẹo anh.”

Du Trọng Hạ đổ thêm dầu vào lửa, cậu nói, “Kiềm cái gì? Anh kiềm chế gì nào?”

Phí Tân quát, “Ngậm miệng! Cũng đừng khều bụng anh nữa.”

Du Trọng Hạ ậm ừ mở miệng, “Cứng quá… Ý em là cơ bụng của anh.”

Phí Tân, “…”

Cả hai rời khỏi con hẻm, tiếp tục nắm tay nhau đi dạo.

Du Trọng Hạ quơ quơ tay rồi nói, “Ngày mốt tụi mình gặp nhau sớm một chút.”

Phí Tân, “Ok, khi nào ngủ dậy anh sẽ tới đón em.”

Du Trọng Hạ, “Mấy ngày ở bên ngoài anh có nằm mơ thấy em không đó?”

Phí Tân, “Chắc là có. Tuy nhiên mỗi lần thức giấc anh lại chẳng nhớ mình đã mơ thấy gì.”

Du Trọng Hạ muốn tố khổ dạo gần đây cậu lao lực dữ lắm nhưng vẫn nhịn xuống được, chỉ đáp một chữ, “Ừm.”

Phí Tân, “Ừm là sao? Em có chuyện muốn nói à?”

Du Trọng Hạ, “Ngày mốt gặp rồi em nói cho nghe.”

Phí Tân, “Thế quái nào lại thừa nước đυ.c thả câu kiểu đấy? Tính mồi chài anh phải không?”

Du Trọng Hạ, “Này gọi là một chút tiểu xảo trong tình yêu, anh gắng học hỏi đi.”

Phí Tân, “Lão tài xế mau tới lái anh.”

Du Trọng Hạ, “…”

Cậu nhịn không được bèn nói, “Em kể cho anh chuyện này…”

Du Trọng Hạ nhích lại gần Phí Tân, thì thầm vài câu.

Gò má của Phí Tân đỏ lựng ngay tức khắc, hắn nói, “Như vậy… Lợi hại như vậy cơ á?”

Du Trọng Hạ, “Cũng tại anh đáng yêu quá.”

Phí Tân, “Em dùng tính từ kiểu gì thế? Người đàn ông dũng mãnh như anh mới đúng là ông xã của em.”

Du Trọng Hạ, “Ồ, ông xã dũng mãnh của em đáng yêu hết phần thiên hạ luôn đó.”

Phí Tân, “…”

Du Trọng Hạ thở dài một cách đầy giả tạo, “Mùa xuân khó ở quá đi.”

Phí Tân, “…”

Du Trọng Hạ, “Mùa xuân sang năm tụi mình không được ở gần nhau nữa rồi.”

Phí Tân, “Thế nên em càng phải cố gắng học cho giỏi.”

Du Trọng Hạ, “Đừng có đánh trống lảng! Anh đã xem qua thế giới động vật chưa? Mùa xuân là cái mùa như nào?”

Phí Tân, “Em thôi đi, hiện tại trông em chẳng khác nào một gã lưu manh.”

Du Trọng Hạ, “Em là một gã lưu manh muốn yêu… Anh.”

Phí Tân, “Anh cũng yêu em.”

Du Trọng Hạ, “Nghe trọng điểm coi, em xài động từ mà, lên lên xuống xuống bạch bạch bạch

(6)

xuống xuống lên lên.”

Phí Tân, “…”

Du Trọng Hạ bị mìn của bản thân nổ cho gần banh xác.

Tui là một cậu bé rock & roll bóng đêm nổi loạn theo phong cách

Steampunk

(7)

gì thế này?!

Phí Tân do dự một chút sau đó quyết định nói thẳng, “Không được, em vẫn còn nhỏ.”

Du Trọng Hạ bị xối một chậu nước lạnh lên đầu, cậu thốt lên, “Em lớn rồi!”

Phí Tân, “Em mới học 11… Ít nhất cũng phải… Đợi đến khi em lên đại học đã.”

Du Trọng Hạ không tài nào tin nổi, “Em đã lớp 11 rồi mà anh còn muốn chờ tới khi lên đại học?”

Phí Tân, “Nếu không thì phải thế nào? Em muốn anh cùng với học sinh cấp ba…?”

Du Trọng Hạ, “Có thể hôn, có thể dùng tay, còn sợ gì bước cuối nữa?”

Phí Tân, “Ừ, một bước ấy ý nghĩa khác lắm.”

Du Trọng Hạ, “…”

Hai người đứng ở bên ngoài ga tàu điện ngầm, Du Trọng Hạ cúi đầu muốn quét mã vào trong nhưng Phí Tân kịp thời giữ cậu lại.

Phí Tân, “Sáng ngày mốt mấy giờ anh có thể tới đón em?”

Du Trọng Hạ, “Đừng tới đón em, em không muốn đi chơi với anh.”

Phí Tân, “…”

Du Trọng Hạ, “Hay là do em không đủ hấp dẫn?”

Phí Tân, “Em nói với vẩn gì vậy?”

Du Trọng Hạ cũng không thật sự có loại nghi ngờ này, cậu nói, “Thế thì về căn bản anh đâu cần để ý nhiều làm gì, em cũng không mang thai được.”

Phí Tân, “Chẳng phải em vẫn luôn kỳ thị việc ăn cơm trước kẻng sao?”

Du Trọng Hạ, “Tụi mình khác mà.”

Phí Tân, “Anh biết là không giống. Xin lỗi em, chỉ là anh cảm thấy hiện tại em mới học 11…”

Du Trọng Hạ, “Không cần xin lỗi, anh càng áy náy em lại càng không vui, cứ như kiểu em đang ép anh phải làm thịt em vậy.”

Phí Tân không hiểu cho lắm, hắn hỏi, “Trong lòng em nghĩ cái gì? Sao tự dưng lại nhắc đến việc này?”

Du Trọng Hạ, “…”

Cậu kìm lòng không đậu kể ra, “Đợi đến khi anh rời thành phố để đi học, mối quan hệ của tụi mình đành phải chuyển thành yêu xa, em có hơi sợ hãi.”

Phí Tân, “…”

Du Trọng Hạ ủ rũ nói, “Em mà mang thai thật thì đã tốt, em sẽ ngay lập tức sinh cho anh một đứa bé rồi sau đó ôm con tới nhà anh ăn vạ, cho dù anh có đi xa học mười năm trời cũng đừng có mơ vứt bỏ được em.”

Phí Tân, “…”

Du Trọng Hạ, “Tức quá mà.”

Phí Tân, “Về cơ bản làm gì có ai chọc tức em, em đừng có tự mình suy diễn rồi nổi điên lên như thế.”

Du Trọng Hạ, “…”

Phí Tân nói những lời này hệt như đang rưới sữa tươi lên đầu

(8)

khiến cho con tim của Du Trọng Hạ nát tan.

Không một ai chọc tức cậu hết, yêu xa là chuyện vốn chẳng thể nào dự đoán được kết cục sẽ ra sao. Phí Tân không phải loại người đứng núi này trông núi nọ, cậu cũng vậy. Điều mà cậu lo sợ không xuất phát từ chính bản thân cậu mà là đến từ mối quan hệ mật thiết trong gia đình. Ngoại trừ Du Quý Dương, trong tiềm thức của cậu lúc nào cũng hoài nghi mọi người ai rồi cũng sẽ bỏ cậu mà đi.

Du Trọng Hạ tán gẫu không nổi nữa, cậu nói, “Đi đây, nếu còn dùng dằng nữa sẽ lỡ chuyến tàu cuối mất.”

Để đi đến ga tàu điện ngầm mất chỉ có mười mấy phút nhưng bọn họ lại đi bộ mất ba chục phút mới đến nơi, cuối cùng đành phải đứng chờ chuyến tàu cuối cùng vào lúc mười giờ rưỡi. Cả hai đều chung tuyến đường số 2 nhưng phải ngồi ở hai toa ngược hướng.

Trên sân ga trống trải, chuyến tàu cuối cùng của đôi bên vẫn chưa tới trạm.

Du Trọng Hạ sải bước về phía toa tàu mà cậu phải lên rồi đứng ở khu vực chờ. Phí Tân, người bị bỏ lại giữa sân ga dõi mắt nhìn theo rồi cũng bước sang phía bên kia để đợi chuyến tàu của mình.

Cả hai quay lưng lại với nhau, mỗi người chờ đợi chuyến tàu của riêng mình.

Du Trọng Hạ: Quả nhiên là bị cắm cờ flag mà, cõi trần này còn có gã 0 nào thảm bại hơn tui không?

Anh công nhà người ta thì nóng lòng muốn được vỗ cổ tay(9), vỗ vỗ rồi lại vỗ vỗ còn anh công nhà tui cao một mét tám lăm, cái ấy cũng bự nữa thế nhưng ảnh lại thẳng thừng từ chối tui. Lẽ nào năm 18 tuổi nhất định phải vì yêu mà chảy nước mắt sao? Đệch, đã vậy ông đây còn mắc chứng không thể khóc nữa chứ.

Chuyến tàu điện ngầm mà cậu phải lên đang ầm ầm chạy đến, cậu ngập ngừng quay đầu lại muốn nói lời tạm biệt với Phí Tân nhưng Phí Tân hãy còn quay lưng về phía cậu, ảnh đang cúi đầu bấm điện thoại. Cậu đành phải lên xe, thời gian đậu xe ở trạm này rất ngắn, cánh cửa đóng lại rồi vụt đi.

Bên trong toa tàu không một bóng người hệt như cảnh tượng trong những bộ phim kinh dị.

Du Trọng Hạ: Tèo mẹ rồi! Tân Tân sợ ma, hổng biết lúc lên tàu ảnh có bị dọa sợ hay không?

Đinh! Có tin nhắn mới vừa được gửi đến.

Cậu vừa nhìn một cái mà đã thấy xây xẩm, Phí Tân gửi cho cậu một đoạn tin nhắn rất dài.

【Thập Ngũ, anh vẫn chưa nói điều này với em, rằng em cũng là bảo bối của anh, anh quý trọng em xiết bao, em là quả đào vẫn chưa chín mọng, anh không muốn hái em lúc hãy còn quá sớm.

Bất cứ loại hành vi nào có thể gây thương tổn đến em, anh nhất quyết không làm.

Em cảm tính và phóng khoáng hơn anh nhiều lắm, đây là điều mà anh không hề ngờ tới khi trót phải lòng em. Giữa đôi mình cần có một người biết lên kế hoạch và đưa ra lựa chọn một cách lý tính, trong giai đoạn ấy, người đó chính là anh.

Thế nên xin em hãy đặt hết niềm tin vào anh, bởi vì khát khao được nắm tay em đi đến bạc đầu cho nên anh mới chập chững bước những bước đầu tiên, mối quan hệ giữa đôi mình không chỉ bó buộc trong mùa xuân năm nay càng không phải là mùa xuân sang năm.

Điều anh ngóng trông nhất chính là mỗi một mùa xuân của mai sau, khoảnh khắc khi em nhớ tới anh, trong lòng chỉ có vui vẻ và hạnh phúc, tương lai phía trước không sầu không lo.

Em đừng sợ hãi phải chia ly, bởi vì dù cho đôi mình gần trong gang tấc hay là cách trở núi sông

(10), anh vẫn luôn muốn cùng em, trọn đời. Em vĩnh viễn là Du Thập Ngũ duy nhất trong lòng anh.】

Phí Tân cũng

bước lên tàu điện ngầm để trở về nhà, bầu không khí lúc này quả thật đáng sợ cực kỳ.

Tàu điện ngầm đi qua được vài trạm, Du Trọng Hạ mới phản hồi lại tin nhắn của hắn.

Du Trọng Hạ: 【Quá dài, không xem.】

Phí Tân muốn trầm cảm: Du thập Ngũ, em có biết để viết ra những dòng chữ mùi mẫn như vậy thì cậu sinh viên ngành Kỹ Thuật như anh đã phải tiêu tốn bao nhiêu chất xám không? Em phải xem!!!

Du Trọng Hạ: 【Sáng ngày mốt tới đón em sớm chút, yêu anh.】

Cõi lòng Phí Tân lại nở đầy hoa, hắn trả lời.

Phí Tân: 【Ok, nhiều như Tân

(11).】

(6)

啪啪啪 – Từ tượng thanh, chỉ âm thanh lúc làʍ t̠ìиɦ.

(7) Nguyên văn 蒸汽朋克 – Thời trang Steampunk là một nhánh của thể loại khoa học giả tưởng hay khoa học huyền bí kết hợp với phong cách công nghệ lấy ý tưởng từ máy móc chạy bằng hơi nước thế kỷ 19. Steampunk xuất hiện với nhiều phong cách khác nhau; với một số đối tượng thì đó là nón, áo đuôi tôm, kính bảo hộ và bánh răng; với một số khác lại là mũ bảo hiểm pith, áo khoác kaki, ria mép và súng bắn bằng lực hơi nước; với một số khác nữa nó lại là áo khoác dùng trong phòng thí nghiệm, các thiết bị, kính lúp và những phát minh điên rồ! Ở đây ý của 15 là sao cậu lại có thể hoang dại và điên rồ đến thế.

(8) Nguyên văn 醍醐灌顶 – Thể hồ quán đỉnh (Rưới sữa tươi lên đầu) =Thể hồ (sữa bò nguyên chất có ích cho sức khỏe) + quán đỉnh (rưới nước lên đầu, là một nghi thức tôn giáo trong những buổi lễ long trọng). Thể hồ quán đỉnh có nghĩa là truyền thụ trí tuệ; giúp người triệt để giác ngộ.

(9) Vỗ cổ tay từ này mình có chú thích rồi nhưng vẫn sẽ tóm gọn lại, đây là một thuật ngữ internet, khi bạn vỗ cổ tay sẽ phát ra tiếng bạch bạch bạch tức làʍ t̠ìиɦ.

(10) Nguyên văn ở đoạn trên không phải là sơn hà (núi sông) mà là sơn hải (núi biển), nhưng nếu ở đoạn đấy mình mà để thành “cách trở núi biển” hoặc “cách trở núi và biển” hoặc “cách trở núi sông và biển cả”, trời ơi nó không hề vần một tí nào luôn. Còn nếu để là “cách trở sơn hải” thì lại sợ bị chê là không thuần Việt, ừ đấy…

(11) Cũng hổng có gì, 15 bảo yêu anh thì Tân Tân đối lại là nhiều như Tân = 15 yêu Tân nhiều như cái cách Tân yêu 15 vậy, một kiểu tự sướиɠ xàm xí đú của ông Tân. Cha chả thế giới của mấy bọn yêu nhau.