Đương Lúc Xuân Đến Tôi Nhớ Người

Chương 47: Em là bậc thầy trong làng hôn môi đó

EDITOR: LAM

Còn hai mươi mấy ngày nữa là tới kỳ thi nghiên cứu sinh, nhiệm vụ thiết yếu của Phí Tân lúc bấy giờ chính là ôn bài. Ban đầu hắn trọ ở đây chỉ để thuận tiện cho việc đi làm ở Thất Trung nhưng hiện tại lại đổi thành thuận tiện cho Du Trọng Hạ, mỗi lần tan học rảnh rỗi em ấy đều sẽ chạy đến đây chơi.

Mặc dù vậy, Du Trọng Hạ cũng tương đối tự giác, cậu chàng sẽ không làm phiền tới việc luyện thi của hắn, em ấy đến đây chỉ để ăn ké bữa cơm còn có ngủ lại qua đêm hay không thì phải xem tâm trạng lúc đó thế nào.

Hắn bận bịu với chuyện học hành nên chẳng thể quan tâm đến Du Trọng Hạ, những lúc như thế cậu chàng sẽ nằm trên ghế sô pha hoặc trèo lên giường để bấm điện thoại hoặc chơi game bằng máy trò chơi cầm tay, có đôi khi em ấy sẽ ngồi ở trước bàn trà làm cho xong bài tập về nhà hoặc là đọc nhẩm những bài thơ cổ và văn ngôn.

Tuy rằng Du Trọng Hạ nói muốn nhận hắn làm anh trai nhưng cả hai lại chưa thể thích nghi được với cách xưng hô mới, bình thường em ấy vẫn sẽ gọi hắn là “Thầy Phí”. Song, hắn có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, từ sau khi nhận hắn làm anh, em ấy càng thêm gần gũi với hắn và nhất là không thèm khách khí nữa.

Hôm nay được nghỉ lớp tự học, Du Trọng Hạ lại đến nữa rồi.

Phí Tân mới vừa tắm xong, tóc còn chưa kịp sấy khô, chỉ có thể vừa cầm khăn lau tóc vừa bước tới mở cửa cho cậu chàng, hắn nói, “Trước kia mỗi lần đến đều biết đường nhắn tin hoặc gọi điện, thế quái nào bây giờ ngay cả một câu thông báo cũng không có?”

Du Trọng Hạ bước vào trong rồi ném ba lô của mình lên trên ghế sô pha sau đó cởϊ áσ khoác ngoài, cây ngay không sợ chết đứng mà nói, “Em đến nhà anh hai của em! Phải thông báo trước luôn hả?”

Phí Tân, “Lỡ chẳng may anh hai của em không có ở nhà thì sao?”

Du Trọng Hạ, “Ờ hớ. Vậy thầy cho em một cái chìa khóa là được chứ gì?”

Phí Tân, “Em cũng tự nhiên ghê ha. Không cho.”

Du Trọng Hạ, “Thầy có nhất thiết phải thế không? Bản thân biết rõ mình chẳng thể thoát khỏi định luật thật là thơm

(*)

nhưng vẫn cứ phải mạnh miệng mới chịu.”

Hắn nghĩ bụng, cứ chờ mà coi, chìa khóa nhà sao có thể tùy tiện cho em? Thầy sẽ không thỏa hiệp đâu.

(*) Nguyên văn 真香定律 Định luật thật là thơm hiểu một cách ngắn gọn theo kiểu Tiếng Việt thì sẽ là định luật vả mặt. Đây là một thuật ngữ lưu hành trên internet, có nguồn gốc từ nhân vật Vương Cảnh Trạch trong chương trình Biến Hình Kế do đài truyền hình vệ tinh Hồ Nam sản xuất. Vương Cảnh Trạch chê điều kiện ở nông thôn tồi tàn nên muốn trở về thành phố, ông nội mở lời khuyên nhủ thì cậu ta lại tức giận quát lên: “Cho dù Vương Cảnh Trạch là tui có chết đói, chết bờ chết bụi, nhảy từ nơi này nhảy xuống cũng quyết không ăn bất cứ thứ gì ở nơi đây.”. Tuy nhiên, mấy tiếng sau Vương Cảnh Trạch đói bụng, cậu ta buộc phải ăn cơm tại gia đình nông thôn, lại còn vừa ăn vừa nói “Thật là thơm”. Từ đó thuật ngữ “Thật là thơm” dùng để chỉ những con người câu trước câu sau vả nhau đôm đốp.

Phí Tân bước vào buồng tắm để làm khô tóc, Du Trọng Hạ đi theo tới trước cửa rồi dựa người lên trên nhìn chằm chằm hắn. Tắm xong, hắn mặc một bộ đồ ngủ bằng vải satin màu đen, đứng trước gương sấy khô mái tóc đen rối bù của mình, sắc thái ở mặt và cổ thiên về tone lạnh kết hợp với làn da trời sinh hoàn hảo đến mức khiến cho gã trai thẳng điệu đà như Giang Sở cũng phải tò mò về bí quyết làm đẹp.

Du Trọng Hạ lên tiếng, “Thầy Phí, thầy đích thị là một tiểu thịt tươi.”

Âm thanh của máy sấy khá ồn, Phí Tân nghe không rõ nên mới nhấn số nhỏ nhất rồi hỏi, “Gì cơ?”

Du Trọng Hạ, “Em nói thầy là một anh chàng xử nam rất đẹp trai!”

Phí Tân nhấn số lớn nhất, tiếp tục hong khô tóc.

Du Trọng Hạ đi ra, mở tủ lạnh ngó nghiêng một chút, cậu không tìm được đồ ăn ngon vì thế mới đặt một hộp hoa quả gọi ngoài.

Tiếng máy sấy dừng lại, Phí Tân bước ra sau đó nói, “Du Thập Ngũ, em chớ có suốt ngày cười nhạo thầy còn trinh, em nói cứ như thể em không phải vậy đó… Chả có nhẽ em mất đời trai rồi?”

Hắn vẫn chưa chắc chắn lắm về điều này.

Mắt thấy thiết lập tính cách lão tài xế sắp bị phá vỡ, Du Trọng Hạ bèn đánh đòn phủ đầu, “Em nói em không phải lúc nào? Đấy là do thầy tự suy diễn, thầy cho rằng những điều thầy nghĩ đều đúng hết hay gì?”

Phí Tân, “Em đã nói dối thầy, thầy cứ ngỡ đó là sự thật.”

Du Trọng Hạ, “Thầy cho rằng sự thật mà thầy ngỡ chính là sự thật, sự thật mà thầy cho rằng lẽ nào phải là sự thật sao?”

Phí Tân sững sờ.

Du Trọng Hạ thỏa mãn, cậu nói, “Em không ấy ấy với những người bạn gái trước kia nhưng em cũng đâu có nói với thầy là em đã này kia kia nọ chứ. Em muốn giữ trọn tấm thân trinh tiết của mình đến tận đêm tân hôn sau đó sẽ cùng bà xã xử nữ của em khám phá cái gọi là sinh mệnh hài hòa

(1).”

Phí Tân, “…”

Du Trọng Hạ, “Hoàn cảnh của hai ta không giống nhau, em là chủ động lựa chọn làm xử nam còn thầy là bị bắt phải trở thành xử nam hay còn có tên gọi tắt là thặng nam

(2)

đó.

Phí Tân, “… Ok ok, em đúng. Thầy nói không lại em.”

Thiết lập hình tượng của lão tài xế đã bị vỡ một nửa, Du Trọng Hạ đành phải gắng hết sức để duy trì một nửa còn lại, cậu bắt đầu ba hoa chích chòe, “Em chỉ còn kém mỗi một bước sinh mệnh hài hòa nữa thôi, những bước trước đó cũng không phải chưa từng thử qua, dù sao quen những mười mấy cô bạn gái sao có thể trong sáng mãi được, em là bậc thầy trong làng hôn môi đó, em còn biết…”

Phí Tân làm ra động tác đình chỉ, “Dừng! Một gã thặng nam như thầy không xứng đáng tán gẫu về đề tài này. Thầy muốn ôn bài, em làm gì thì làm đi.”

Hắn đi đến ngồi xuống phía trước chiếc bàn cạnh cửa sổ sau đó bắt đầu luyện thi.

Vài phút sau, Phí Tân quay đầu lại nhìn, Du Trọng Hạ ngồi ngay ngắn trước bàn trà để làm tuần san Tiếng Anh.

Dạo gần đây Du Trọng Hạ học hành rất chăm chỉ, thành tích môn Văn của em ấy vô cùng tốt, văn viết một cách nước chảy mây trôi. Việc em ấy khoe khoang nói tri thức của mình chất đầy mười lăm cái xe cũng không phải là nói dóc hoàn toàn.

Kiến thức về lịch sử, hiểu biết về tình hình chính trị đương thời và địa lý quả thực uyên bác, Phí Tân thường xuyên cảm thấy sự hiểu biết của em ấy vượt xa cả hắn.

Trước kia, trong kỳ thi Văn khoa tổng hợp

(3)

chẳng qua là do Du Trọng Hạ làm bài cẩu thả chứ nếu thật sự muốn làm thì cậu chàng hoàn toàn có thể đạt điểm tương đối tốt trong số các em học trò của ban nghệ thuật. Điểm yếu của Du Trọng Hạ là Anh Văn và Toán Học.

Tuy nhiên, Phí Tân phát giác ra môn Tiếng Anh đối với Du Trọng Hạ mà nói cũng không phải là một môn học quá khó khăn, thiên phú ngôn ngữ của em ấy quá mức tuyệt vời, nhất là khi làm các dạng câu hỏi đọc hiểu, em ấy có cảm quan đặc biệt tốt về cấu trúc và ngữ cảnh, khuyết điểm chính là vốn từ vựng không nhiều, vấn đề này chỉ cần cố gắng là có thể cải thiện được. Riêng môn Toán xác thực yếu kém, sau khi lên cấp ba không chịu khó học hành cho nên em ấy cần phải bổ sung căn bản kiến thức từ năm lớp mười cho đến tận bây giờ. Cuối cùng, trình độ chuyên môn của em ấy cực kỳ vững vàng.

Tổng kết lại, Du Trọng Hạ xác thực là một người rất có tiềm lực.

(1) Nguyên văn

生命的大和谐 – Những bậc thầy trong làng tiểu thuyết kiếm hiệp khi mô tả cảnh H, mỗi người đều sẽ có những nét đặc trưng riêng. Kim Dung là “Rung động trong lòng”, Cổ Long là “Ưm một tiếng”, Huỳnh Dị là “Lưng hổ đong đưa”, còn Lương Vũ Sinh thì là “Sinh mệnh hài hòa”.

(2) Nguyên văn 剩男 – Thặng nam hay thừa nam là một thuật ngữ internet ám chỉ những người đàn ông đã ba mươi tuổi mà vẫn còn ế.

(3) Nguyên văn 文综卷 – Văn tống quyển hay Văn khoa tổng hợp là một dạng cấu trúc đề thi gồm ba môn tổ hợp là Chính Trị, Lịch Sử, Địa Lý với thời gian thi trong 150 phút, tổng điểm tuyệt đối 300.

Không gian yên tĩnh bao phủ toàn bộ căn nhà trọ nho nhỏ này.

Anh sinh viên ngồi trước cửa sổ ôn luyện cho cuộc thi nghiên cứu sinh, em học trò thì lại ngồi ở chính giữa gian phòng khách vùi đầu làm bài tập Anh Ngữ.

Đúng… Là một bức tranh vô cùng hài hòa.

Phí Tân nghĩ sự mờ ám mà hắn cảm nhận được chẳng qua là do một mình hắn đơn phương mà thôi, theo thời gian mọi thứ rồi sẽ chậm rãi nhạt phai, mối tương tác giữa hai người bọn họ sẽ dần dần lắng đọng trở thành loại tình thân mà Du Thập Ngũ hằng ao ước. Có một đứa em trai là một chuyện không tồi chút nào.

Khi còn nhỏ, hắn từng xin Tân Lệ Bình cho mình một đứa em trai hoặc em gái, bố mẹ của hắn bộn bề nhiều việc, bản thân hắn thường xuyên bị bỏ ở nhà một mình cho nên có vài năm hắn đã thật sự mong muốn có một người bạn nhỏ tuổi chơi đùa cùng với mình. Hắn mặc sức tưởng tượng chính mình dạy dỗ người bạn nhỏ học bài, dẫn người bạn nhỏ đi đánh bóng rổ, bày người bạn nhỏ chơi game các kiểu. Trong một mối quan hệ, hắn thích trở thành người dẫn dắt, đó chính là nguyên nhân dẫn đến việc khi hắn và Giang Nhân Khuyết thảo luận về vấn đề “Nếu tương lai bản thân trở thành một người đồng tính luyến ái” hắn cho dù có làm gay thì nhất định cũng phải là công.

Tiếng chuông cửa vang lên, hộp hoa quả gọi ngoài mà ban nãy Du Trọng Hạ đặt đã tới. Cậu chàng mở cửa rồi cầm chiếc hộp vào, sau đó nói với Phí Tân, “Nghỉ ngơi chút đi, bổ sung chút vitamin nè.”

Hắn từ chối, “Thầy đánh răng rồi.”

Phí Tân tiếp tục làm bài, Du Trọng Hạ mở ra chiếc hộp, vừa ăn vừa bước đến bên cạnh thầy Phí rồi ghim một miếng xoài đưa đến bên môi của hắn.

Phí Tân, “Không ăn…”

Thừa dịp thầy Phí mở miệng nói chuyện, Du Trọng Hạ kiên quyết nhét miếng xoài vào trong họng của hắn.

Phí Tân, “…”

Du Trọng Hạ hỏi anh trai mình, “Ngọt không?”

Phí Tân, “… Ngọt.”

Huyết áp của hắn tăng vọt khi bị đút cho miếng xoài này, lỗ tai trở nên nóng bừng.

Du Trọng Hạ xoay người bưng lấy chiếc hộp, hoan hô một tiếng, “Ố là la xong đời! Thầy Phí sắp sâu răng rồi!”

Phí Tân, “…”

Du Trọng Hạ trở lại bàn trà sau đó tiếp tục ăn hoa quả, thậm chí còn cố ý phát ra tiếng nhai nhóp nhép liên hoàn.

Dù sao Phí Tân buộc phải đánh răng thêm lần nữa, hắn bèn ghé tới cầm lấy một cái nĩa khác rồi cùng ăn hoa quả với Du Trọng Hạ, tiện đà nhặt lên tuần san Tiếng Anh mà cậu chàng mới vừa làm lên nhìn, liếc mắt một cái đã thấy ngay lỗi sai.

Du Trọng Hạ, “Em chưa hoàn thành, bao giờ xong sẽ so đáp án sau đó lướt app Tiểu Viên Sưu Đề để xem cách giảng giải, thầy không cần quan tâm.”

Phí Tân ấm ức, “Lẽ nào thầy giảng không rõ ràng hơn cái

app Tiểu Viên Sưu Đề ấy à?”

Du Trọng Hạ rút tuần san ra khỏi tay hắn, mở miệng dạy dỗ, “Chuyên tâm làm đề của thầy đi! Đậu không nổi Bắc Đại lúc đó lại quay sang đổ thừa cho em trai.”

Phí Tân, “Vẫn có thời gian chỉ em làm một vài bài mà.”

Du Trọng Hạ, “Khỏi, năm sau em mới phải thi đại học chứ không như thầy thời gian gấp rút gánh nặng đè trên vai, mấy ngày này em không vội. Còn thầy nếu như thi rớt, thử coi em có đánh gãy chân thầy không.”

Phí Tân, “???”

Du Trọng Hạ cười ha hả, sau đó nói, “Rất xin lỗi, nhất thời nhanh mồm nhanh miệng xem thầy như Du Quý Dương.”

Phí Tân, “Em thường xuyên đánh em trai của mình hả?”

Du Trọng Hạ, “Không, chỉ đánh qua một lần, nó và Vạn Bằng hôn nhau.”

Phí Tân, “Du Quý Dương bằng tuổi em, em yêu đương những mười mấy lần, còn cậu ấy hẹn hò hôn môi thì đã làm sao?”

Du Trọng Hạ, “Bởi vì em có tiêu chuẩn kép, anh hai và em út giống nhau chỗ nào? Em là anh trai, em có trách nhiệm phải dạy dỗ nó.”

Phí Tân cho rằng hành vi mưu toan dùng bạo lực để bẻ thẳng em trai của Du Trọng Hạ có chút không ổn, hắn bèn nói, “Thầy nếu đã làm anh của em, vậy thì khi thầy thấy em hôn môi với người khác, thầy cũng có quyền đánh em đúng không?”

Du Trọng Hạ, “Đương nhiên không thể! Sao thầy có thể động thủ đánh em chỉ vì chuyện đó?”

Phí Tân, “Gì thế này? Lại tiêu chuẩn kép rồi hử?”

Du Trọng Hạ, “Em khổ luyện nhiều năm mới có thể đạt được trình độ thượng thừa trong làng hôn môi, ông trời còn ban cho em một đôi môi hệt như đóa hoa chính là để em đi mơn trớn người ta, cho dù thầy có là anh em cũng không được phép cướp đi quyền lợi hôn môi của em.”

Dứt lời, Du Trọng Hạ ngay lập tức mím lại “Đôi môi như đóa hoa” của mình, cậu mấp máy mấy cái rồi dùng đôi mắt nai nháy mắt với Phí Tân, lông mi vừa dài vừa cong bất chợt mở to, bờ mi dường như vυ't lên, đâm vào viền mắt của cậu.

Phí Tân cạn lời, hắn tùy tiện nhét một miếng hoa quả vào trong miệng mà chẳng hay nó là loại gì. Răng nanh nhai ngấu nghiến, toàn bộ khoang miệng ngập tràn vị thơm ngọt của quả dâu tây mọng nước khiến cho hắn trở tay không kịp, bối rối vạn phần.

Chứng kiến vẻ mặt ngây ngô của thầy Phí, Du Trọng Hạ nhanh chóng cười nhạo thành tiếng, “Dòm thầy là biết ngay thầy chưa từng hôn ai bởi vậy thầy hổng hiểu được đâu. Sau này khi thầy đã có người yêu, chỉ cần hôn một lần thì thầy sẽ hiểu ngay thôi, giả dụ như thầy gặp được một cô người yêu cực kỳ phù hợp, mới hôn hai cái mà thầy ngay lập tức có phản ứng… Chuyện cần hiểu tự khắc sẽ hiểu.”

Phí Tân, “…”

Về căn bản Du Trọng Hạ hoàn toàn chẳng hay biết gì nhưng điều đấy không ảnh hưởng đến việc bản thân có thể giả vờ giả vịt, cậu vẫn bình thản tiếp tục ăn trái cây, lại còn trêu chọc người khác, “Ơ kìa thầy Phí, sao thầy đỏ mặt dữ vậy ta?”

Phí Tân đặt nĩa xuống, đứng dậy và nói, “Thầy đi làm bài đây.”

Du Trọng Hạ, “Sao lại vàng rồi?

(4)”

Phí Tân, “… Bôi sáp chống lạnh.”

Du Trọng Hạ bật cười, mắt thấy Phí Tân đúng là bước đến trước bàn để ôn thi, cậu bèn ăn vội mấy miếng hoa quả sau đó cất tất cả những miếng còn lại vào trong tủ lạnh rồi trở về khu vực bàn trà làm cho xong tuần sang hãy còn dang dở.

(4) Nguyên văn 怎么又黄了, đây là một đoạn ám hiệu tương đối nổi tiếng giữa anh hùng trinh sát Dương Tử Vinh với trùm thổ phỉ Tọa Sơn Điêu trong bộ phim Đấu Trí Núi Uy Hổ. Nội dung của phim Đấu Trí Núi Uy Hổ bắt đầu với phân đội 203 thuộc liên quân Dân chủ Đông Bắc dưới sự chỉ huy của thủ trưởng Thiếu Kiếm Ba, trên cánh đồng tuyết Lâm Hải thời điểm đó vẫn bị bọn thổ phỉ hoành hành thường xuyên và nhiệm vụ của đội là phải đảm bảo an toàn cho dân chúng cũng như tìm cách diệt thổ phỉ. Trước sự bành trướng của bọn thổ phỉ Dương Tử Vinh đã trà trộn lên núi Uy Hổ để nằm vùng. Tọa Sơn Điêu vì muốn chắc chắn về thân phận của Dương Tử Vinh nên đã hỏi những câu ám hiệu mà chỉ có thổ phỉ mới biết. Nguyên văn như sau: “Tại sao lại đỏ mặt?”, “Tinh thần phấn chấn.”, “Thế sao lại vàng rồi?”, “Bôi sáp chống lạnh.”.

Một tuần cuối cùng trước khi kỳ thi nghiên cứu sinh diễn ra.

Du Trọng Hạ hẹn Phí Tân tới chơi Trốn Thoát Khỏi Mật Thất nhằm giải tỏa căng thẳng, quá mức khẩn trương sẽ có ảnh hưởng xấu đến thành tích.

Trốn Khỏi Mật Thất cấp độ cao phải chơi nhiều người mới vui thế nên cậu mới gọi thêm Dương Kha và hai cậu bạn ban thể chất nữa đến góp vui.

Trong suốt khoảng thời gian này, đám Dương Kha chưa hề có cơ hội gặp lại thầy Phí, bọn họ thật sự rất vui khi được nhìn thấy thầy ấy. Ba người vây quanh Phí Tân ríu rít không ngừng, hết hỏi chuyện này lại xọ chuyện kia hòng tranh thủ tình cảm.

Du Trọng Hạ chen lấn tách ba người kia ra sau đó tuyên bố, “Tao nói cho tụi mày biết, tao với thầy Phí đã trở thành anh em, nhóm thể chất tụi bây trong tương lai nếu muốn quấy rầy anh của tao thì phải hỏi xem tao có đồng ý hay không trước đã.”

Dương Kha, “Kết nghĩa?”

Du Trọng Hạ, “Đúng vậy!”

Học trò thể chất A, “Anh em khác họ?”

Du Trọng Hạ, “Đúng vậy, đúng vậy!”

Học trò thể chất B, “Anh em tình thân khác cha khác mẹ?”

Du Trọng Hạ, “Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy! Tụi bây có ý kiến gì sao?”

Ba cậu học trò thể chất, “Chúc mừng, chúc mừng! Việc vui lớn như vậy mà không đãi khách à?”

Du Trọng Hạ chìa tay, “Tụi mày ói tiền ra trước đi.”

Ba cậu học trò thể chất, “Ể…”

Phí Tân, “Buổi tối thầy mời tụi em ăn thịt nướng.”

Ba cậu học trò thể chất đồng loạt nhào tới ôm đùi, “Thầy Phí! Thầy còn thiếu em trai không?”