Yêu Kẻ Phụ Bạc

Chương 29

Tại nhà của Mẹ Vĩnh ;

-Mẹ Vĩnh; Lâu ngày qua mới thấy cháu ghé thăm Bác đấy nhé [ nói hờn vẻ thân thiện ].

Tuyết làm bộ nũng nịu đáp ;

-Cháu cũng mới đi qua Anh về, về tới là cháu ghé thăm bác luôn đây ạ , nhớ Bác quá , cháu có chút quà bác xem có hợp ý bác không ...?[ Vừa nói Tuyết vừa đẩy túi quà qua bên phía Mẹ Vĩnh ].

-cháu lúc nào cũng chu đáo quá , cái gì cháu mua mà chả hợp ý bác hihi.

tuyết cười nói ;

-Dạ bác thích là cháu cũng mừng rồi ạ !

Này Nhóc......

[tiếng Vĩnh gọi Tôi ]

Tôi nhăn mặt đáp ;

-sao anh cứ gọi em là nhóc vậy hả ?

Tại anh thích [ cười ].

-nhưng em không thích .[Tôi phụng phịu]

-rồi....rồi ... vậy anh sẽ không gọi như vậy nữa chịu không ? anh lại dặn này .

Tôi đến gần Vĩnh , Vĩnh ôm Tôi vào lòng và nói ;

Chiều anh có việc gấp phải đi Nha Trang vào hôm em ở nhà nhớ để ý cẩn thận .

-dạ em biết mà , nhưng nhà rộng như vậy em ở một mình buồn lắm , hay anh cho em bảo cái Thủy đến chơi với em vài hôm có được không ? mai thứ bảy chắc nó cũng không có tiết .

-ừ , rồi Tùy em ,,,,nhưng nhớ đừng để cho ai người lạ vào nhà là được , ở nhà có gì cứ gọi cho anh ....

-rồi ! em biết mà [ vừa nói Tôi vừa thơm lên má Vĩnh ].

Dặn giò Tôi xong Vĩnh chở Tôi đi siêu thị mua đồ ăn .

Chúng Tôi cùng nhau nấu ăn , ăn xong cũng đến giờ anh đi .

Vĩnh đi rồi Tôi lấy điện thoại gọi ngay cho Thủy ;

-Thủy ; a lô , mày gọi Tao có gì không , hay chỉ là nhớ Tao rồi gọi thôi .

Thủy nói làm Tôi buồn cười , Tôi đáp ;

-Cái con nỡm này , ừ thì là Tao nhớ Mày đây này , hôm nay mày có học không ?

-ÔI , máy hôm nay mới làm xong chuyên đề , mệt hết cả đầu nên đang được nghĩ ba ngày Mày ơi !

Tôi vui mừng reo lên trong điện thoại ;

- Thích thế , vậy Mày qua ở chơi với Tao hai ngày đi .

-Mày đi giúp việc cho người ta Tao qua thế đéo nào được .

Nghe nó nói đến đây Tôi mỉm cười ngớ người đáp ;

-chủ của Tao đi công tác hai ngày , Tao ở nhà có một mình à ? để Tao gửi địa chỉ Mày qua với Tao nha , chứ ở một mình nhà này cũng rộng Tao hơi sợ mày ạ !

-lỡ họ về biết rồi đuổi việc Mày thì sao , ở Thành Phố họ không thích ai cho người lạ đến nhà đâu , nhất là người giúp việc, làm thuê như bọn mình .

-ừ , Tao biết mà , nhưng mày yên Tâm , để Tao nhắn địa chỉ rồi Mày qua luôn nha ,

-ừ , vậy Mày gửi địa chỉ có gì Tao qua chơi một chút để biết chỗ Mày làm cũng được .

cúp điện thoại Tôi nhắn tin gửi nó số địa chỉ nhà của Vĩnh ;

định quay qua rửa máy cái chén lúc nãy hai chúng Tôi mới ăn xong , nhưng vì được Vĩnh cho Thủy đến ở cùng Tôi nên vui quá mãi nói chuyện với Vĩnh nên Tôi chưa rửa thì tiếng chuông công reo lên ở bên ngoài .

""keng....keng...""

""qoái ... sao Thủy đến nhanh vậy ?""

Tôi lậy đật chạy ra để mở cổng vì nghĩ người bấm chuông là Thủy nhưng khi ra đến công thì Tôi chững người lại Vì người đang chuẩn bị bấm chuông lần nữa là cô gái tên Tuyết mà hôm bữa Tôi bắt gặp đang hôn anh ở trong chính ngôi nhà của anh , Nhưng đứng cạnh bên Tuyết lại là một người phụ nữ , cũng xấp xỉ gần 50 tuổi ,[Tôi đoán vậy ] khuôn mặt toát lên vẻ thanh cao , có chút gì đó khiến cho người đối diện phải nể sợ.

Vẫn biết là anh dặn ở nhà đừng để Ai lạ vào, có ai tìm thì bảo anh không ở nhà. Nhưng mà đây là người yêu cũ của anh, bên cạnh cô ấy lại có cả người lớn nên Tôi biết lần giáp mặt này là Cũng khó tránh rồi.

_Này, cô kia sao không mau mở cổng, đứng thần người ra đó là sao, có biết ai đây không? vừa nói Tuyết vừa chỉ qua người bên cạnh mình và nói tiếp.

_đây là Mẹ của anh Vĩnh cô còn không nhanh mở cổng đi, định để bác cháu chúng tôi chết nắng đấy à. ( vừa nói tuyết vừa vòng tay vào tay của mẹ vĩnh)

"mẹ vĩnh".

nghe đến hai chữ này Tôi như bừng tỉnh vội vàng lật đật bước tới mở cổng.

Tay Tôi mở cổng , Miệng cũng theo hành động của Tay mà đáp ;

-dạ.... cháu xin lỗi , cháu không biết , cháu mời Bác vào nhà .

Mẹ Vĩnh và Tuyết không nói gì đi thẳng vào trong .Vào trong nhà Bà Kim [ Mẹ Vĩnh ] đi lượn một vòng xung quanh nhà , Tôi lẻo đẻo theo sau , Bà Kim bước vào phòng bếp thấy Tôi còn chưa cả rửa bát thì lắc đầu nói ;

-chả biết cái thằng con trời đánh này nay học đâu ra cái thói ăn dơ ở bẩn thế này không biết , bát đũa ăn xong còn chả chịu rửa ráy gì hết .

-Tuyết ; Bác à ? anh Vĩnh nào giờ ưa sạch sẽ lắm , cháu và anh ấy yêu nhau mười năm rồi cháu biết mà ,,,,(vừa nói vừa lườm tôi)

Tôi biết là mẹ Vĩnh và Tuyết đang cố tình móc xéo Tôi , nhưng nhà là của người ta , khách cũng do mẹ Vĩnh dẫn đến , hơn nữa Vĩnh cũng đã nói với Tôi cô ấy chỉ là quá khứ , giờ tuyết nói như vậy trước măt mẹ Vĩnh chắc là có ý không tốt rồi , nhưng giờ không có anh bên cạnh nên Tôi đành ngậm ngùi chứ biết làm sao hơn.

Tôi nói ;

-dạ , chị ấy nói đấy đấy Bác à ? đây là lỗi của cháu , nãy ăn xong anh Vĩnh cũng vừa đi luôn , cháu có chút điện thoại, mãi nói chuyện với bạn nên cháu cũng quên , lúc định rửa thì đúng lúc Bác và Chị ấy Tới ạ !

-Bà kIM; Cô đi ra đây Tôi có chuyện muốn nói với cô;

-Dạ .

Nói rồi Tôi đi theo sau Mẹ Vĩnh ra ngoài phòng khách ;

Tôi nhìn hai người lạ mặt đối diện , một người là Mẹ anh , một người là quá khứ của anh , lòng cảm thấy nặng nề , mặc dù đã tự trấn an mình rằng "" bình tĩnh người ta đã kéo cả phụ huynh của anh đến như vậy , hẳn là có mục đích không tốt , phải thật bình tĩnh "" nhưng thật không ngờ khi đối diện nói chuyện với Mẹ của anh thì Tôi đã không thể nào bình tĩnh được ;

-Mẹ Vĩnh ; trước kia ngôi nhà này chỉ có mỗi thằng Vĩnh nó ở , lâu lâu có cái Tuyết người yêu của nó ghé qua , , Tôi thì bận suốt không để ý đến con cái được nhiều , hôm nay qua đây lại thấy người lạ ở trong nhà ngang nhiên , kể cũng lạ , tính con trai Tôi trước giò không thích người lạ vào nhà , vậy cô là gì với nó , người yêu chắc không phải đâu nhỉ ? vì Tôi biết con trai Tôi rất yêu cái Tuyết hai đứa cũng rất xứng đôi vừa lứa , chúng cũng đã yêu nhau được mười năm nay rồi , hai bên gia đình cũng rất môn đăng hộ đối .

Nghe Mẹ Vĩnh nói như vậy Tôi cũng chỉ biết im lặng , cổ họng nghẹn đắng chứ cũng không biết nên phản bác như thế nào? không lẽ lại bảo mình là người hiện tại mà con trai bác đang yêu ,,,,, còn Tuyết chỉ là quá khứ và mà anh ấy không muốn nhắc đến , đang mãi suy nghĩ không biết nên nói như thế nào thì tiếng của Tuyết vang lên phá ngang dòng suy nghĩ của Tôi ;

-Bác ơi ! theo cháu biết được nó là con sinh viên nhà quê , không hiểu sao mà lại quen được anh Vĩnh rồi ám vào anh ấy không buông , giờ anh Vĩnh cũng thà chọn con sinh viên nghèo này để nuôi nó chứ không thèm để ý gì đến cháu nữa [ vừa nói Tuyết vừa giả vờ khóc rồi đưa tay lên lâu nước mắt ].

Bà Kim xoa xoa bàn tay của Tuyết ra vẻ an ủi nói ;

-con bớt yếu đuối đi , khóc làm gì , thằng Vĩnh để đó Bác trị nó cho , Nó là nó nghe bác lắm , nói rồi Bà Kim cũng quay qua nhìn Tôi nói tiếp ;

- Cô nên suy nghĩ cho Kỹ , nhìn cô cũng có chút nhan sắc , mà cô cũng biết đó thường thì đàn ông nó hay ham của lạ , hoa càng đẹp càng thích hái nhưng mà chơi chán đến lúc tàn nó cũng là nó trở về với người xứng đáng với nó mà thôi , cô nhìn xem bên cô nó được gì , nó chả được gì mà chỉ có mất thôi , còn bên cái Tuyết nhà nó có điều kiện ngang tầm với địa vị Gia Đình Tôi nên dù có như thế nào thì cô cũng nên biết là Tôi nhất định thay vì phải chấp nhận cô thì Tôi sẽ chọn cái Tuyêt làm con dâu