Bẵng đi một thời gian Tôi cũng đã xin được một chân dạy kèm cho một Bé Trai lớp hai , mới ngày đầu tới nhận việc thì đã gặp người không đáng phải gặp rồi .
Hôm đó vừa bước vào ngôi nhà khang trang đó , đang còn ngồi chờ chị chủ nhà lên kêu thằng cu con xuống thì bên ngoài đã nghe thấy có tiếng người gọi to "" sóc , sóc ơi , ra Cậu có cái cho sóc xem này ""
Tôi nghe thấy tiếng ai đó quen quen , hình như là đã nghe ở đâu đó rồi nên quay lại nhìn , bốn con mắt chạm vào nhau thì trời ơi .... sao mà xui thế .
Người đó chính là Vĩnh , Tôi thấy vậy vội quay mặt đi thật nhanh , nhưng có lẽ đã không còn kịp nữa rồi , Vĩnh đã thấy Tôi , hắn ta vội đi tới nắm lấy tay của Tôi và nói ;
-Cô đây rồi , lâu nay cô trốn đi đâu vậy hả ?
Tôi giựt tay hắn ra và đáp ;
-trốn gì chứ ? mất gì Tôi phải trốn ?
-Trốn nợ .
Hắn nhắc đến từ ""nợ "" Tôi cũng mới thực sự nhớ ra là mình còn nợ hắn ta một khoản tiền rất lớn , giờ hắn bảo Tôi trốn nợ , Tôi biết sao đây ? lâu nay chưa có việc làm nên chưa có tiền để trả hắn , giờ mới kiếm được việc làm lại gặp sao quả tạ này , trời ơi ! Tôi còn chưa kịp nói gì hắn đã đi lại gần chỗ Tôi và nắm lấy tay Tôi lôi Tôi đi , đúng lúc đó chị Huyên [ chị chủ nhà ] cũng vừa hay xuống thấy vậy cũng ngạc nhiên nói ;
-Ơ !!! Vĩnh , em đến lúc nào đó , có chuyện gì vậy ? em quen với cô bé này à ?
-dạ , em cũng mới tới thôi , hôm nay chị cho em mượn nhóc này chút , em có chút việc riêng .
Nói rồi Vĩnh dắt tay Tôi đi thật nhanh ra ngoài và đẩy Tôi vô xe rồi lao vội đi , Vĩnh lái xe thật nhanh và tuyệt nhiên cũng không hề nói gì một câu , Tôi thấy vậy cũng không dám lên tiếng , cho đến khi xe dừng lại ven sông ở ngoại ô thành phố , Vĩnh mới nói ;
-Cô đang cố tình trốn tránh Tôi phải không ?
Tôi vội thanh minh;
-không ....? chỉ là Tôi chưa có tiền trả anh nên Tôi chưa tìm anh thôi , giờ Tôi mới tìm được việc làm thì bị anh phá hỏng mất rồi .
-vậy khoản tiền Tôi cho cô vay cô định tính sao ? bao giờ thì trả cho Tôi đây hả ?
Tôi nghe thấy hắn nói có phần nghiêm túc nên không biết làm sao , mặt cũng đã đỏ lên vì hoảng , giờ mà hắn giở trò đòi tiền thì biết làm sao , 20 triệu chứ ít gì , kiếm đâu ra , Tôi nhìn hắn vẻ van lơn nói ;
-Anh cho Tôi thư thư thêm một thời gian nữa được không ? chứ giờ Tôi cũng không biết lấy tiền đâu ra để trả cho anh hết .
VĨNH ĐÁP ;
-Vậy giờ Tôi cho Cô cơ hội kiếm tiền Cô có muốn làm không ?
Nghe hắn nói đến đây Tôi nghĩ về những gì mà hôm bữa Thủy có nói khi mà Tôi bị đuổi việc ở nhà hàng , Tôi nhìn xung quanh đến một bóng người cũng không có bất giác Tôi thấy sợ , và sợ cái tên đang ngồi cùng mình trong xe , vậy nhưng có lẽ Vĩnh khá nhạy bén đã hiểu được suy nghĩ của Tôi , hắn ta cười phá lên và nói.
-Này Nhóc , Nhóc đang nghĩ xấu gì Tôi đó ? yên tâm Tôi không đến nỗi tệ như cô nghĩ đâu , Tôi chỉ định tạo công việc cho cô làm và hỏi xem cô có chịu làm để trả tiền cho Tôi không thôi .
-Nhưng mà làm gì ạ ! anh có thể nói rõ cho Tôi biết được không ?
-dễ lắm , về nhà Tôi phục vụ cho Tôi . rồi Tôi sẽ xóa nợ cho cô .
Nghe đến hai chữ "" phục vụ "" mặt Tôi lại đỏ lên , còn hắn khi nói xong câu nói đó lại nheo nheo mắt lên nhìn Tôi cười .
Tôi nhìn thấy khuôn mặt cùng nụ cười của hắn dưới ánh hoàng hôn của chiều tà trông thật đẹp làm sao ...? nhưng sao người đẹp như vậy lại có thể biếи ŧɦái như vậy nhỉ ? tiếc thật đấy ! Hắn thấy Tôi im lặng lại lên tiếng ;
-Sao vậy ? lại suy nghĩ gì sâu xa thế Nhóc , ý Tôi là Nhóc về nhà nấu ăn cho Tôi rồi Tôi sẽ trừ nợ cho nhóc thôi mà , có gì đâu mà nhóc hoảng lên như đĩa phải vôi thế kia , không cần làm 10 tháng đâu , chỉ cần nấu ăn cho Tôi khoảng 5 tháng thì coi như Tôi xóa hết nợ cho cô ok chịu không ? suy nghĩ nhanh lên nếu không tôi đổi ý bây giờ vì Tôi là đang tạo việc làm cho cô đấy , thay vì đi xin việc bên ngoài phải làm cực mà chưa biết đến bao giờ mới trả được hết nợ cho Tôi thì chỉ cần nấu cơm cho Tôi 5 tháng đã trả xong khoản nợ 20 triệu , quá hời rồi đấy .
-Nhưng mà ....
-Không nhưng nhị gì hết cô cứ suy nghĩ đi , nếu ok thì gọi vào số điện thoại này cho Tôi rồi Tôi tới đón cô .
-sao lại tới đón Tôi .
- Thế cô biết nhà Tôi mà tự đến à, với lại đón cô về nhà Tôi ở để tiện nấu ăn cho Tôi chứ còn gì nữa .
-Nhưng Tôi còn đi học ;
-việc đó cô không phải lo , cô cứ suy nghĩ và Tối cho Tôi câu trả lời là được mà Tôi nghĩ cô không cần suy nghĩ cũng biết việc này quá lợi đối với cô rồi còn gì .kiếm đâu ra cái công việc vừa đi học vừa đi làm mà lương cao như vậy ? hay Nhóc ngại vụ đó , mà Tôi và em thì có còn gì cần giấu nữa đâu mà ngại .
Tôi im bặt mặt lại đỏ tía tai , tức mà không nói gì được , vì lại sợ hắn dở trò đòi nợ vì dù sao mình cũng đang là con nợ của hắn mà , biết sao giờ .
Bữa đó về nhà Tôi cứ suy nghĩ mãi , làm cho tên biếи ŧɦái đó liệu có nguy hiểm gì không? Nhưng mà suy cho cùng Hắn nói cũng đúng , ở cái đất thành phố này kiếm việc thật là khó , nhất là khi mình còn là sinh viên còn phải phụ thuộc giờ giấc nữa , chả thế mà đã cả nửa tháng nay Tôi tìm việc mà mãi không được , xong cũng may nhờ cái Hồng nhường cho chỗ dạy kèm này vì nó có người yêu lo cho rồi đỡ vất vả , không như bọn Tôi , xoay sở trăm bề mà vẫn chả thấm vào đâu , hơn nữa suy cho cùng thì giữa Tôi và hắn chuyện gì đã xảy ra cũng đã xảy ra rồi có còn gì nữa đâu , chỉ có điều đã xảy ra nhưng mà là do rượu và ngoài ý muốn chứ nào có ai yêu đương gì ai , suy đi nghĩ lại mãi cuối cùng Tôi cũng lấy điện thoại nhắn tin cho Vĩnh bảo mai đến đón Tôi , ở gần chỗ nhà hàng hôm bữa Tôi làm .
Thế là cứ như vậy hôm sau Vĩnh đến chỗ hẹn đón Tôi , khi đến nơi Vĩnh thấy Tôi đi người không thì ngạc nhiên nhìn Tôi nói.
-ủa Cô đi người không hả ?
-chứ ý anh là sao ?
-cô có biết nhà Tôi chỗ nào không ? rồi sao cô về , trong khi cô còn phải ở để nấu ăn cho Tôi . Có khi tôi làm đêm mệt còn phải ăn khuya nữa.
-ý anh là Tôi phải ở lại chỗ nhà của anh luôn ấy hả ?
-chứ cô nghĩ sao ?
-Tôi....tôi ....Nhưng còn ....
Mà thôi cô trọ ở đâu để Tôi chở cô về rồi lấy những thứ cần thiết thôi , còn quần áo không cần đâu.
-vậy Tôi không đi nữa có được không ?
-vậy Tôi cộng lãi nhé , mà 20 triệu lãi hơi nhiều đấy !
lời tác giả ; mn thấy anh Vĩnh có bá đạo không ?ép người như vậy là cùng ..