Đúng là có trải qua mới thấm được nỗi đau của những kẻ bị thất tình , ngột ngạt và khó thở là có thật ...Tôi lang thang bước đi vô thức cảm giác niềm tin giữa người với nhau cũng thật là mong manh như sợi chỉ , cứ bước đi như vậy mà không hề để ý đến đường nên Tôi đến chỗ quán cũ mình làm việc lúc nào không biết .
""Bùm...""
cái điện thoại của ai đó bị rớt xuống đất .
.
mãi suy tư Tôi cũng không để ý nên đã vô tình đυ.ng trúng ai đó vừa bước từ trong quán ra .Tôi nhìn thấy vậy thì hốt hoảng Xin lỗi.
-Tôi .... Tôi xin lỗi anh nha , Tôi không có cố ý đâu .
Nhưng giọng anh kia lại đanh lên như thép ;
-cô nhìn xem , cô làm vỡ nát cái điện thoại của Tôi rồi , cô nghĩ một câu xin lỗi như vậy là xong à ? cô đền đi .cô có biết khó khăn lắm Tôi mới rước được em nó về không hả ? vậy mà cái đồ vô ý thức đi không chịu nhìn đường như cô làm nó vỡ tan tành rồi , không nói nhiều cô mau đền cho Tôi.
Đúng là cuộc đời sao mà nó hãm vậy kìa , đã thất nghiệp , lại thất tình giờ còn gặp cái cảnh này trong khi trong người cũng chả còn bao nhiêu tiền , giờ người ta bắt đền thì Tôi cũng chả biết phải làm sao nữa , Tôi nhìn người đối diện rồi nhìn cái điện thoại xịn xò còn được người ta nhặt lên giọng run run nói ;
-Anh à .... thật sự tôi không có cố ý đâu , điện thoại của anh bao nhiêu vậy ạ ?
-cô nhìn mà không biết dòng điện thoại này là dòng điện thoại gì à , mà còn hỏi .
-Tôi thật sự không có biết , anh có thể nói rõ được không ạ ! Tôi sẽ cố gắng để đền cho anh mà .
-Này Nhóc ...lại có chuyện gì đấy ?
Tiếng một người đàn ông vọng lại sau lưng , ngoảnh lại thì Tôi thấy đó là Vĩnh .
Tôi chưa kịp lên tiếng thì người kia đã lên tiếng ;
_Cô ta đi không nhìn đường nên làm vỡ cái điện thoại mới mua của Tôi rồi , này anh nhìn xem .... thế này thì còn dùng gì được nữa [ vừa nói anh ta vừa đưa điện thoại của mình cho Vĩnh như để minh chứng cho lời nói của mình ]
Vĩnh nhìn qua cái điện thoại một lượt rồi lắc đầu nhìn Tôi , nhìn người đó và nói ;
-Vậy giờ mày định sao ?
-Làm hư thì phải đền chứ sao nữa , ai bảo cô ta đi không nhìn đường , cô ta sai mà đâu phải là do tôi đâu .
-Lần này cô toang thật rồi đó .
-vậy là sao anh nói rõ được không ?
-với lương làm thêm của cô thì chắc cỡ tầm gần mười tháng nhịn ăn mới mua được cái này để trả cho nó ;
Tôi nghe vĩnh nói xong thì tay chân càng bủn rủn hơn , mặt cũng tái đi vì sợ.
""chết rồi giờ sao đây ? sao mà xui vậy trời ""
Người kia nghe nói vậy thì giãy nảy lên nói ;
-này hai người đừng có mà dàn dựng cảnh quen biết , than nghèo mà chạy trốn , tao là tao không bỏ qua đâu đền đây, không đền thì đừng hòng đi ,
Người đó vừa nói xong thì Tôi thấy Vĩnh rút trong túi quần ra một xấp tiền toàn tờ 500 ngàn mới tinh và nói ;
-đây chỗ này 20 triệu vẫn dư cho cái điện thoại iphone 11 pro của mày rồi đấy , xem như cái công nãy giờ mày làm đàn bà đứng đôi co với một người con gái ;
-Mày....mày ...
-Mày cái gì không lấy thì đưa đây 2 người tự đi mà giải quyết với nhau Tao đây không liên can .[ vừa nói Vĩnh vừa quay mặt nhìn qua chỗ khác ]
Người kia thấy vậy thì giận dữ bỏ đi .
- Cảm ơn anh , số tiền này anh cho Tôi trả dần được không ?
- Không cho cô trả dần thì cô lấy đâu ra tiền trả cho Tôi , cô đúng là làm gì cũng hậu đậu , mà sao cô nghĩ việc ở đó rồi , à chắc là hậu đậu quá nên bị đuổi đúng không ?[ Vĩnh vừa nói vừa nhìn Tôi cười vẻ đắc ý lắm ]
Chả hiểu sao mà hắn lại có thể gán cho Tôi cái mắc hậu đậu như vậy được nhỉ , nhưng mà nghĩ đến lý do bị đuổi việc là Tôi lại cảm thấy rùng mình ớn lạnh rồi nên thôi kệ Tôi để mặc cho hắn tự suy diễn , sao cũng được , cần gì phải giải thích , Nhưng mà lại nghĩ ngay đến khoản tiền to đùng đang nợ hắn Tôi lại thấy ngán ngao cho số phận của mình rồi , giờ không có việc làm thì biết đến bao giờ mới trả được hết nợ , chứ đừng nghĩ là mười tháng , Vĩnh thấy Tôi im lặng không nói gì thì lên lên tiếng ;
-Cô sao thế ? nhìn màu bi thương quá vậy ?Bộ thất tình hả ?
-ừ ....
Tôi vừa nói xong thì Vĩnh cười phá lên ;
-Thôi bớt giỡn đi Nhóc , người như nhóc không đá người ta thì thôi ai mà đá nổi nhóc , đừng chăn anh , nhìn nhóc anh lại thèm anh cũng đang cô đơn tội nghiệp anh .
Tôi nghe Vĩnh nói vậy thì vừa thấy giận vừa buồn cười nói .
-Thôi Tôi về đây , anh muốn nghĩ sao thì nghĩ, số tiền đó Tôi sẽ ráng làm để trả cho anh dần dần , dẫu sao cũng cảm ơn anh ;
Nói rồi Tôi cũng bước đi luôn,nhưng vừa đi được một chút thì đã bị bàn tay của Vĩnh nắm lại .
-Tôi xin lỗi , đi nhậu với Tôi đi .
-Bỏ ra , nhưng Tôi không biết nhậu.
-Nhóc không cần nhậu , chỉ cần ngồi nói chuyện với Tôi thôi .
Không hiểu sao lúc đó Tôi lại đi cùng với Vĩnh nữa , Tôi và Vĩnh đến một quán bar cũng không xa chỗ Tôi làm lắm , bước vô đó Tôi thấy như bước vào một thế giới khác vậy , đàn bà con gái ai cũng ăn mặc rất hở hang , lại còn ôm hôn nhau giữa chốn đông người mà không ngại ngiếc gì , Tôi ngại đỏ hết cả mặt Tôi giựt giựt tay của Vĩnh ý bảo về , Vĩnh nhìn Tôi nói ;
-sao vậy , lần đầu đi bar hả ? không sao đâu .
Vĩnh dẫn Tôi đến chỗ ngồi còn hắn đi gọi đồ uống .
Một lát Tôi thấy phục vụ đưa đồ uống đến , Vĩnh rót ra hai ly , một ly lấy uống bà một ly để đó nhưng cũng không nèo Tôi uống mà chỉ nói;
-cô có thể thử nếu thích .không thì ăn tạm hoa quả đi .
Tôi thấy Vĩnh uống rất nhiều liền nói ;
-Này anh , phải chăng đàn ông các anh ai thất tình cũng uống rượu như vậy hả ?bộ uống rượu vào rồi sẽ quên được hả ?
-Không hẳn , cô không thấy con gái họ cũng uống rượu nhiều đó à ?
Tôi lướt nhìn xung quanh một vòng , quả đúng thật ở đây con gái họ uống rượu có kém gì đàn ông ?
-Cô thử một chút đi , rượu này cũng dễ uống chứ không phải như mấy loại rượu mà người ta hay nấu ở quê đâu ,, cuộc sống mà , cứ cho mình cái quyền thoải mái hơn một chút đi , đừng tự o ép mình vào khuôn khổ quá như vậy sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều , con gái uống rượu không hẳn là xấu mà là uống như thế nào mới quan trọng .
Tôi thấy Vĩnh nói cũng đúng sống thoải mái hơn một chút , đừng o ép mình quá , thế là Tôi cũng thử uống xem như thế nào , quả đúng là rượu này nó ngọt ngọt vị nho ngon ngon dễ uống chứ không hề cây xè như rượu ở quê mà Bố Tôi hay uống .Thế là Tôi và Vĩnh cứ uống mà Tôi cũng không biết rượu này nó dễ uống nhưng mà cũng dễ say lắm.
Hôm sau tĩnh đập vào mắt Tôi là căn phòng sạch sẽ và sang chảnh vô cùng Tôi bàng hoàng khi thấy người nằm bên cạnh mình là Vĩnh và trên người cả hai chúng Tôi chỉ không có gì ngoài chiếc chăn đang cùng đắp chung .