Yêu Kẻ Phụ Bạc

Chương 3

Thế là cuối cùng ngày Tôi nhập học cũng đến , Tôi khăn gói ba lô chuẩn bị lên đường . Ngày Tôi chuẩn bị đi thì Quang có ghé nhà chơi , nhưng hắn cũng chỉ ngồi chơi một lúc thấy Tôi không có thiện ý tiếp đón và cũng không thèm nói chuyện gì với hắn thì về , hắn vừa bước chân ra khỏi cổng thì Mẹ Tôi đã lên tiếng chửi Tôi toe tua .

"" đúng là cái đồ sướиɠ không biết hưởng , phúc đến mà không biết đàng nhận , mai mốt khổ thì đừng có mà kêu ca , ngu thì ráng mà chịu thôi , dễ gì mà có đám nào ngon như vậy ? cơ hội làm gì có lần hai , khó lắm con à ? "" nói rồi Mẹ nhìn Tôi "" hừm lạnh "" một cái rồi đi thẳng ra ngoài .

Nói về Quang Tôi cũng biết thừa hắn thích Tôi từ năm Tôi còn học lớp 10 cơ , chỉ có điều Tôi không mấy mảy may gì đến hắn , không phải hắn xấu xa gì , mà ngược lại hắn khá bảnh trai , nhà lại có điều kiện , Bố làm to , với cái mác ấy con gái trong làng Tôi theo hắn nhiều lắm , nhưng hắn cũng không màng , toàn qua nhà Tôi để trồng cây si thôi ,nhưng không hiểu vì sao dù cho hắn có tốt với Tôi như thế nào thì Tôi cũng không hề có một chút cảm giác gì gọi là rung động.

Tôi xinh Tôi biết rõ điều đó , quãng thời gian cấp 3 bạn gái đứa thì ghen tỵ, bạn trai thì đu bám nhưng Tôi cũng không hề rung động trước một ai cả ? vì trong lòng Tôi luôn tâm niệm rằng .

"" Mình phải học cho thât giỏi để cho Mẹ nhìn Tôi với ánh nhìn khác hơn , Tôi sẽ là đứa con để Bố Mẹ Tôi có thể tự hào mỗi khi nghĩ đến , và như vậy họ sẽ không còn ghét bỏ Tôi nữa ""

Tối hôm đó Tôi ngủ với Bà Nội , bà dặn dò Tôi đủ thứ , nhiều lắm , nào là.

"" lên trên đó xa xôi , không có bà , có bố mẹ ở bên cạnh thì nhớ phải biết tự chăm sóc lấy mình , nấu ăn cho đủ bữa , không được bữa nhịn , bữa ăn mà đau dạ dày nghe chưa ""

Những lúc như thế này Tôi chỉ biết gục đầu vào người Bà , để bà vuốt mái tóc huyền của Tôi và cảm nhận tình yêu thương của Bà , Bà vừa vuốt tóc Tôi vừa nói ;

- nhớ nha con , nhớ phải tự biết cách chăm sóc bản thân , có gì thì cũng phải gọi về nhà , thông báo cho nội biết với nha , con gái lớn nội biết con cũng đã đến tuổi yêu đương , sống cảnh xa nhà con nên cẩn thận , yêu thì yêu nhưng mà cũng đừng tin vội , phải biết giữ mình nha con , xã hội vốn phức tạp, người tốt thì ít kẻ xấu thì nhiều vô kể , bây giờ đồng tiền chi phối tất cả con à ? nên tình người nhạt nhẽo lắm.

đúng là Nội một cô giáo về hưu có khác , lời nói cũng sâu sắc hơn hẳn , Tôi khóe mắt cay cay , lẽ ra những lời dặn dò này phải là Mẹ Tôi nói với Tôi mới đúng vì dù sao đây cũng là lần đầu tiên Tôi xa nhà , ấy vậy mà không , bên ngoài phòng đèn điện đã tắt tự bao giờ , mẹ đã ngủ từ lúc nào ??? Một cảm giác buồn vương vấn mãi , bà ngồi dậy mở hộp tủ của bà ra lấy đôi bông tai vàng đưa cho Tôi và nói ;

- cháu cứ cầm và giữ lấy , mai đi rồi đổi thành tiền lên mà nộp học phí với chi tiêu , rồi có gì bà tính tiếp ;

Tôi hai hàng nước mắt rưng rưng nhìn bà đáp ;

- Thôi bà ơi ! cháu không lấy đâu , bà giữ đi ạ ? giờ cháu lên đó cũng chưa học liền đâu ạ ? cháu còn phải chờ nhập học nữa , nên trong khoảng thời gian chờ cháu sẽ ráng đi kiếm việc làm để làm thêm ạ ! ở trên thành phố họ nhiều việc lắm bà ạ ! không phải như ở mình đâu .

- sao cháu biết ở trên đó nhiều việc , cháu nào đâu đã lên mà biết ?

- thì cháu nghe mấy đứa bạn cháu nói vậy bà ạ ?, bà đừng lo .

- nói vậy chứ , lên đó cũng phải có ít tiền trong người cháu ạ ! rồi đâu phải muốn xin việc là xin được liền đâu , ít ra cháu lên đó cũng phải sắp xếp rồi nghĩ ngơi nữa , nào bà đã nói là phải nghe nghe không ...? cháu cứ cầm đi xem như bà cho cháu gái của bà mượn , sau này học cho giỏi có việc làm rồi kiếm tiền trả lại bà sau cũng được , bà ở quê , thức ăn thì rẻ , rau ria thì đã có ngoài vườn , chứ không như trên đó cái gì cũng phải mua mà bà nghe máy đứa choai choai trong xóm đi làm về nói , đồ ăn trên Thành Phố cái gì cũng đắt , một mớ rau bé tí đã 5,6 ngàn ,

chứ chả như ở quê , bước chân ra vườn cái là có mớ rau ngon lành mà nếu không có mua 1,2 ngàn cũng được nồi canh húp cho mát ruột rồi

.

Cuối cùng không thể nào từ chối được tấm chân tình của Nội nên Tôi đành ngậm ngùi lấy đôi bông tai vàng của bà , Tôi cũng không biết nó tri giá bao nhiêu vì , bà đưa bà cũng không nói mà Tôi cũng ngại hỏi , nhưng trong lòng Tôi tự nhủ rằng.

"nhận thì nhận cho bà vui chứ Tôi sẽ cố gắng để không cần phải tiêu đến đôi bông tai này của bà" .

Lúc đó nghe các bạn và mọi người trong xóm đi học xa về nói rằng , trên thành phố nhiều việc cho sinh viên làm thêm giờ lắm nên Tôi cũng suy nghĩ đơn giản lắm .

"" chỉ cần Bố Mẹ cho học nữa là vui rồi , mọi việc rồi sẽ qua , mình nhất định sẽ cố gắng , nhất định sẽ làm được "", thế rồi Tôi mang cái ước ao , cái khát khao đó ôm bà mỉm cười đi vào trong giấc ngủ .