Người ta thường nói cái Tên gắn liền với số phận của mỗi con người chúng ta , có lẽ nó đúng , rất đúng với Tôi .
Tôi là ""Hoa Lệ"" một cái tên rất đẹp phải không ạ? ai cũng bảo Tôi đẹp , quả đúng vậy Tôi vẫn ;luôn tự mãn về nhan sắc của mình , nhưng cũng chính vì đẹp nên cuộc đời của Tôi mới càng khổ .
Khi Mẹ sinh Tôi ra Mẹ cũng hớn hở vui mừng đón chào Tôi như những người mẹ khác , cũng đem hết tình yêu để gói ghém dành trọn cho Tôi vì Tôi là đứa con đầu lòng của Bố Mẹ , nhưng khi Tôi được Bố làm giấy khai sinh mang tên .
"" HOÀNG HOA LỆ "" thì xong Mẹ Tôi cũng bắt đầu ghét Tôi từ đó , lý do là vì tên của tôi bố đặt giống y tên người yêu cũ của Bố , thế là từ yêu thương mẹ lại chuyển qua ghét Tôi , ghét chính đứa con ruột của mình mặc dù Tôi vô can .
sau Tôi còn 3 đứa em nữa , nhà Tôi không giàu nhưng cũng không phải nghèo khổ lắm nói chung là cũng đủ sống qua ngày , vì Mẹ không yêu thương gì Tôi cho Lắm nên mọi việc trong nhà dù Tôi có cố gắng để hoàn thành tốt đến đâu thì vẫn là cái gai trong mắt của mẹ , Tôi làm gì cũng sợ phật ý mẹ , nhiều lúc nhìn mẹ âu yếm gắp thức ăn cho các em và dành cho chúng những lời nói ngọt ngào mà Tôi thấy chạnh lòng vô cùng , còn Tôi tựa hồ như một đứa con ghẻ bị phân biệt và đối xử .
"" mày còn đứng ì ra đó làm gì , giờ này là mấy giờ rồi mà bếp núc còn lạnh tanh thế kia hả ? bộ mày tính trưa nay cho cả nhà nhịn đói hả ?""
sau những lời quát tháo của Mẹ Tôi vội vàng đi nhen lửa nấu ăn .
Nhưng trái ngược với Mẹ Bà Nội lại rất thương Tôi , mỗi lần Tôi bị Mẹ đánh đòn nội thường can mẹ giúp Tôi và dỗ dành vuốt mái tóc của Tôi và nói .
"" ráng mà học cho giỏi nha con , học cho giỏi rồi thoát khỏi cái vùng quê nghèo này , mày cũng sắp hết cấp ba rồi , cố gắng học lên đại học con à .""
Tôi đưa ánh mắt u buồn nhìn nội đáp ;
"" dạ , nội yên tâm con nhất định sẽ thi đỗ Đại Học "" .
Thế là như một lời hứa dành cho nội , cho người Bà mà Tôi yêu thương nhất và cũng là người duy nhất trong nhà thương Tôi , Tôi ra sức cố gắng học thât giỏi . ngày Tôi cầm tờ giấy báo đỗ đại học sư phạm trên tay về báo với mẹ , mẹ không những không chúc mừng tôi mà còn nói ;
"" giờ dưới mày còn máy đứa em nữa ,mày mà còn đi học đại học nữa thì tiền đâu mà lo cho máy đứa em của mày , với lại mày con gái , ở đây mày thấy không lớp bạn của mày , đứa học cao lắm cũng chỉ hết lớp 12 là cùng , mày cứ đòi học cho nhiều làm gì , học rồi ra biết có xin được việc hay không lại mất bao nhiêu công sức và tiền bạc , máy năm học đó đi làm phụ thêm cho bố mẹ để các e học hành còn đâu thì để ít vốn mà đi lấy chồng chả hơn à ? con gái học gì cho nhiều , học nhiều , học xong lấy chồng cũng chỉ quanh quẩn xó bếp chứ làm gì? ""
Tôi đưa ánh mắt khẩn khoản , van lơn nhìn Mẹ nói ;
- Mẹ ơi ! Mẹ cho con đi học đi , con sẽ cố gắng kiếm thêm việc làm thêm để trang trải việc học , con chưa muốn lấy chồng lúc này , hơn nữa con cũng chưa yêu ai thì lấy ai được hả mẹ ?
Tôi cứ nghĩ nói đến như vậy thì Mẹ sẽ động lòng mà suy nghĩ lại , chứ ai ngờ đâu Mẹ Tôi lại phán thêm một câu lạnh lùng ;
- cái khoản chồng con Mày không cần phải lo , thằng Quang con nhà Ông Huy ở xóm bên kia kìa , Nó đã để ý mày từ lâu mà tao nghĩ mày dù gì cũng đang học dở cấp 3 nên bảo nó chờ mày ráng học cho xong rồi mới tính chuyện ấy chứ ? Mày thấy không ? nhìn nó kìa , con nhà giàu lại đẹp trai thế kia mà chịu để mắt đến mày thì mày còn phải đắn đo suy nghĩ gì nữa ...?
Tôi hốt hoảng cắt ngang lời Mẹ Nói ;
- Mẹ , nhưng con chưa muốn lấy chồng , hơn nữa con đâu có chút tình cảm gì với hắn đâu ...?
- Ôi dào mày cứ nói thế chứ ? tao và Bố mày đây trước cũng có yêu nhau đâu , tình cảm cũng đâu có , ấy vậy mà về sống chung 1 nhà , ngủ chung 1 giường , sớm tối ra vào chạm mặt đến giờ cũng có với nhau 4 mặt con đó thôi , không nói nhiều , cứ nghe lời tao mày sẽ không khổ đâu ...?