Về đến nhà Tôi mới nghe Mẹ và bà kể lại hóa ra sau bà có thêm một người con kế Bố Tôi nhưng không may ngày đó Nội mang thai chú Ba lại bị hư vì là ngày xưa nên bị hư rồi để vậy ở nhà tự xử chứ không như bây giờ , khi chú tuột ra khỏi người nội thì được hứng vào một cái thau để sẵn .
Rồi nội bê nguyên cái thau đựng đầy máu và thi thể nhỏ bé của chú Tôi ra bờ ao sau nhà mà đổ chứ không hề chôn cất gì hết....
Tôi hy vọng lần này sẽ có được kết quả như mong đợi , tôi quá mệt mỏi với cái hiện tượng này rồi , cứ tới đúng giờ như anh Mạnh nói là tôi lại đốt một lá bùa mà anh ấy đã ghi lên giấy theo thứ tự . quả đúng như anh ấy nói , ngày đầu tiên uống vào , nó đắng kinh khủng , sau khi uống người tôi bắt đầu mệt .mỏi không còn chút sức lực nào.... giống như đang vật lộn giành lại sự sống của chính mình ...
những ngày tiếp theo thì dần dần không còn đắng nữa , người trông cũng khỏe hơn nhiều , tôi bắt đầu làm những công việc nhà , cũng không còn ủ rũ mệt mỏi như lúc trước nữa , và đặc biệt Tôi không còn mơ thấy người đàn ông kia nữa .
Cho đến một ngày , tôi quên không mang theo lá bùa mà thầy cho để đeo bên người , tôi lại đau bụng , đau giữ dội , chị tôi thấy vậy vội chở tôi đi bác sĩ , nhưng vừa đi được nửa đường thì không hề đau nữa , chị tôi rất tức , bỗng nhiên chị nhìn tôi , rồi nhìn lên tóc Tôi và nói.
-Tư nè . hay em cắt tóc đi , tóc dài quá không tốt...( Lúc đó tóc Tôi dài lắm , dài quá mông của mình cơ)
Tôi hơi lưỡng lự vì tôi vốn thích tóc dài.
- thôi , tóc em đang đẹp mà , em không thích cắt tóc ngắn.
-nhưng mà em quên chuyện vừa rồi hả , tóc dài quá không tốt .
Nghe chị nói vậy tôi gật đầu , chị dẫn tôi vào một tiệm cắt tóc gần đấy, và thế là mái tóc dài nuôi bao năm giờ đã từ từ rơi xuống đất , Tôi cắt ngang vai ...
Tối hôm đó , sau khi cơm nước xong xuôi tôi bắt đầu đi ngủ , và một lần nữa tôi gặp lại người đàn ông đó .
Lúc này thì Tôi cũng biết đó là chú rồi.
Tôi thấy Tôi bị chú rượt đuổi , tôi trốn hết chỗ này đến chỗ khác . đến khi không thể chạy được nữa , tôi ngồi bệt xuống và chú đã tóm được tôi
trông chú rất tức giận . và giờ tôi đã hoàn toàn thấy được mặt của chú , giống hệt như ba của tôi vậy . đôi mắt chú đỏ ngầu hằn lên những tia máu . chú nhìn tôi quát :
- Tạị sao mày dám cắt đi mái tóc...?mày dám trốn tao phải không ?
- Cháu không có , chú bỏ cháu ra , đau quá , sao chú không chịu theo mẹ quan âm hả ...?
- đi với tao .
Nói xong chú nắm tay lôi Tôi đi đâu Tôi cũng chẳng rõ , gió bắt đầu mỗi lúc một lớn , thổi mù mịt cả bầu trời , phút chốc gió ngừng thổi , xuất hiện trước mặt tôi là chợ . Tôi thấy nhiều người buôn bán tấp nập cười nói vui vẻ ... nhìn sang tôi không thấy chú đâu nữa , Tôi bắt đầu bước từng bước , tất cả đều mờ mờ ảo ảo , không thể nhìn rõ như ta từng thấy , tôi đi được vài bước thấy một cô . tôi giật mình lùi lại vài bước ,,, "là cô tám ... Nhưng rõ ràng cô tám đã chết cách đây nửa năm rồi , sao giờ lại ngồi đây chứ ... không lẽ ,, đây là,,,, tôi hoảng sợ chạy đi qua gian hàng khác , Tôi nhìn xuống dưới đất và thấy tất cả đều không đi bằng chân như những người bình thường mà họ đều lướt đi trên không trung
Tôi hoảng sợ la lên....
Rồi Tôi nhìn thấy một gia đình có hai đứa con nhỏ , tôi liều mạng hỏi :
-anh chị ơi , cho em biết đây là đâu không ạ ?
-đây là chợ của những người đã chết ,,, sao em lại hỏi vậy ....???
tôi như không tin vào tai mình nữa ....
nhìn lại thấy người đàn ông mặt mũi máu me . chay bị gãy lìa chỉ còn dính một tí da . kế bên là cô vợ không thể nhìn ra mặt mũi gì , hai cháu nhỏ một trai một gái thì tay chân cứ lủng lẳng. lúc thì xoay vòng tròn , lúc thì treo ngược lên , cười khanh khách , ... tôi lấy hết can đảm hỏi anh chị lần nữa ...
- sao cả gia đình anh chị lại ở đây ...???
anh kia trả lời :
-cả gia đình anh đi về thăm nội , nhưng không may đi giữa đường bị xe tải tông trúng , cán chết cả gia đình ... nói đên đây anh hơi cuối mặt xuống
Tôi nghe mà không thể tin nổi vào tai mình.
Tôi vội chạy thật nhanh khỏi đó cứ chạy mãi , chạy mãi .... miệng không ngừng lẩm bẩm " mình không thể chết được ".
tôi cứ chạy mà không thể nào thoát ra được , nó như một mê cung vậy ,, đâu đâu Tôi cũng gặp những người với dáng vẻ không còn toàn diện ấy nữa , Tôi ghê sợ... , có người thì mắt lồi ra như sắp rớt ra ngoài , có người thì phía sau rỗng toát không có óc .... chạy mãi thì va phải chú .. tôi dừng lại thấy chú đi cùng hai ông lão tóc bạc , trông quen lắm , giống ai đấy ... sau đó , chú chỉ vào mặt tôi mà nói :
- Từ nay tao trả lại tự do cho mày , mày về đi , tao không theo mày nữa ...
tôi mừng quá vội nói :
-cảm ơn chú , mà hai ông này nhìn sao quen quá ... !
hai ông cười cười tiến lại thì ra đó là ông nội và ông ngoại của tôi .... ông. Nội nhìn tôi cười bảo.
-về đi bé tư , từ nay nó không theo con nữa đâu , ông sẽ coi chừng nó ...
chú tôi lại gần Tôi và lên nói .
- mày đi lẹ đi không tao đỏi ý giờ , trời sắp sáng rồi đó .
tôi hỏi tiếp .
- vậy làm sao con về đây hả ông nội, ông ngoại?
ông ngoại từ từ nắm tay tôi bảo :
-con đi với ngoại .
Thế là Tôi theo ông đi mãi đến một con đường có một cánh cửa đen , ông bảo cứ đi qua cánh cửa là con sẽ về đến nhà .
tạm biệt ông xong tôi vừa bước qua cánh cửa thì choàng tỉnh dậy .
lúc này cũng là 4h sáng rồi .
Sáng ra tôi kể lại cho Mẹ tôi nghe và bà dẫn tôi thắp hương cho 2 ông và chú ...
nội tội sau khi nghe má tôi nói cũng đã mời thầy và cúng cho chú , xin tạ tội với chú ,
kể từ đó tôi được sống một cuộc sống bình thường như bao người khác , không còn cảm giác sợ hãi lo âu gì nữa.