Tôi biết trong cuộc sống vốn dĩ luôn có những điều khó có thể khiến cho người ta tin , cũng có những câu chuyện mà mọi người sẽ cho đó là phi lý , Nhưng câu chuyện mà hôm nay Tôi kể cho mọi người nghe sau đây là một câu chuyện hoàn toàn có thật . và bây giờ ngồi gõ từng chữ kể lại bàn tay Tôi vẫn run run lên cảm giác như vừa mới hôm hôm qua .
Tôi còn nhớ như in năm đó Tôi mười chín tuổi ,vốn dĩ từ nhỏ đến lớn Tôi cũng không hề bệnh tật gì như những đứa trẻ khác .Tôi hay lên nội Tôi chơi từ sáng sớm cho đến chạng vạng tối mới về nhà ,
Tôi là một đứa con gái không ngoan lắm và Tôi cũng đã bỏ nhà đi bụi được ba năm cho đến một ngày đúng ngày sinh nhật Tôi tròn mười chín tuổi , Tôi biết mình cũng cần phải thay đổi , không nên hở chút là đi bụi như vậy nữa và Tôi quyết định sẽ tu tâm để làm đứa con ngoan nên trưa hôm đó mặc cho mấy đứa bạn rủ rê Tôi cũng không màng mà quyết định ở nhà ngủ cho lành ....
Thời đó nhà Tôi còn nghèo lắm nên nhà Tôi toàn trải chiếu dưới đất để ngủ thôi .Trưa hôm đó Tôi nằm giữa kế bên là Mẹ và chị gái Tôi .đang mê man ngủ thì Tôi có cảm giác như cơ thể của mình từ bụng trở xuống được nhấc lên khỏi đất , cứ đưa lên rồi đưa xuống như vậy , Tôi mở mắt ra cảm giác như mình ngồi cũng không phải mà nằm cũng không phải ngồi , Tôi bất lực ú ớ gọi .
""Mẹ ơi ! Mẹ ....mẹ ....""
Nhưng mà Mẹ Tôi vẫn không mảy may trả lời , Tôi thấy Bà vẫn ngủ ngon lành , rồi Tôi quay qua chị Tôi nhưng có lẽ chị Tôi cũng vậy , vẫn ngủ ngon và không hay biết gì , Tôi vẫn nghĩ được là họ không thấy cảnh này Tôi cố gắng gồng mình để la lên thì ...
""Bịch .."" nửa thân dưới của Tôi lại rớt xuống đất , nhưng mà cả nhà vẫn không ai dậy cả , Tôi cứ nghĩ mình bị mộng du nên tự trấn an mình rồi cố gắng ngủ lại , nằm được một lúc Tôi thấy rất rõ một cái bóng từ từ đè lên người mình , toàn thân lúc này cũng không còn chút sức lực nào ,trong cơn mộng mị miệng vẫn cố gọi Mẹ nhưng vô vọng , rồi Tôi nhớ đến niệm phật và Tôi bắt đầu niệm phật , cứ niệm phật như vậy cho đến khi Tôi cảm thấy cơ thể Tôi nhẹ dần , nhẹ dần , kèm theo sau đó là tiếng cười đầy man rợ ....
Tiếng cười cứ văng vẳng bên tai nghe sâu thẳm như từ một cõi xa xăm vọng về , khi trở về được với thực tế Tôi la lên.
""Ma... Ma ..."
Lúc này Mẹ Tôi mới choàng tỉnh giấc , Chị Tôi cũng vậy , trong phòng Ba Tôi cũng vội vàng chạy ra và hỏi;
Có chuyện gì vậy tư ...?
Tôi vừa run vừa vừa sợ , mồ hôi đổ ra ướt hết cả người , miệng lắp bắp hoảng loạn đáp .
-Có ma ,,,,Ma nó đè con , nó chọc con , con kêu Mẹ mà Mẹ có nghe đâu [ vừa nói Tôi vừa khóc ].
Cả nhà Tôi lúc này thấy Tôi khóc ai cũn có vẻ sợ , Nhưng Ba Mẹ vẫn trấn an Tôi ;
Mẹ Tôi nói ;
-Ma cỏ gì , chắc con bị mớ ngủ thôi , đừng có lo quá !
Và cũng kể từ hôm đó Tôi không còn dám ngủ trưa nữa .
Và Rồi cũng không có chuyện gì xẩy ra với Tôi nữa , mọi việc trong Gia Đình Tôi vẫn diễn ra bình thường ,Tôi cũng không còn bỏ nhà đi bụi nữa , cho đến một hôm Mẹ Tôi dời lại lời hứa tạ lễ thì Tôi lại xẩy ra chuyện , lần này Tôi coi như đã chết lâm sàng rồi ấy .
làng Tôi có một cái Miếu Thờ , hôm đó Mẹ Tôi có việc phải đi xa nên có lên Miếu thắp hương để cầu cho mọi việc bình an và có hứa nếu mọi việc suôn sẻ thì ngày hai tư Mẹ Tôi trở về sẽ cúng tạ cái đầu heo .
Cuối cùng mọi việc cũng được như ý cầu nhưng có điều Mẹ Tôi lại tự ý dời ngày tạ lễ lại qua ngày hai lăm [ngày hôm sau ] . vì ngày hôm sau là Bố Tôi cũng đi làm về nên Mẹ Tôi nghĩ chờ Bố về rồi làm ....Nhưng thật không ngờ , lời đã hứa và nhất là đã hứa với những người khuất mặt , khuất mũi thì không thể cứ vậy ra sao thì ra được ....
Đúng ngày hai tư hôm đó Tôi đang lau dọn cửa chính , Tôi vừa làm vừa hát còn cười giỡn rất vui với Bé Út và thằng em trai ,[ NhÀ Tôi có năm anh em , Tôi thứ tư nên mọi người trong nhà cũng quen gọi Tôi là Tư ]
Đang lâu dọn bỗng nhiên Tôi thấy chóng mặt , buồn nôn ....Tôi vội chạy nhanh vào nhà vệ sinh và nôn , nhưng mà cũng không nôn được , Tôi lại thất thểu bước ra ngoài thì gặp Mẹ , Mẹ thấy Tôi như vậy thì hỏi ;
-Sao vậy ...? mới đó mà làm gì ói giữ vậy ..?
Tôi mệt mỏi lắc đầu đáp ..
-Con không biết nữa , tự nhiên muốn ói quá Mẹ !
Vừa nói dứt câu bụng Tôi lại đâu lên giữ dội , Tôi lại chạy nhanh vào nhà vệ sinh ngồi , ngồi mãi mà vẫn không ói được , mặc dù bụng rất cồn cào , cảm giác rất khó chịu , trán Tôi lúc này cũng đã bắt đầu đổ mồ hôi ,Tôi lúc này cảm giác như mình không thể nào chịu nổi được nữa và từ từ Tôi giò giẫm bước về giường nằm . Con Bé Út thấy Tôi như vậy vội lại hỏi ;
-chị Tư ... Chị sao vậy ...mới bình thường đó mà ...?chị đừng làm em sợ ....