Trở Về Từ Địa Ngục

Chương 3: Đứa bé

Dịch: LinhMuội

***

- Nếu không phải mấy tháng nay anh làm chuyên gia tư vấn giúp tôi phá mấy vụ án, tôi còn tưởng rằng anh đang nghiên cứu vấn đề tâm lý học nào đó nên lấy tâm lý mình ra để nghiên cứu.

- Tôi sợ cô đơn và ồn ào khi ở một mình nên mở cửa hàng vàng mã là lựa chọn tốt nhất. Anh không thấy sao, hầu hết khách đến tiệm của đều yên lặng.

- Ha ha.

Ngô Đại Hải liếc mắt nhìn rồi cho xe dừng lại ở phía trước tiệm tạp hóa Minh, nơi này là khu phố cổ nên mặt tiền phía trước cửa hàng cũng không lớn lắm.

Lương Xuyên xuống xe và mở rèm cuốn lên, thế nhưng hắn lại phát hiện ra không thể bật đèn được.

- Tôi vừa xem qua, khu phố này cúp điện rồi.

Ngô Đại Hải gãi đầu:

- Dù sao cũng đã cúp điện rồi, anh ở đây cũng chẳng làm được gì, đi ăn tối với tôi đi, tôi giới thiệu Tôn Kiến Quốc cho anh gặp mặt.

Vụ án trước hắn vô cùng bội phục anh, tôi muốn hẹn anh ra ngoài uống một ly.

- Hôm nay là giỗ bảy ngày cha hắn, tôi đến đây lấy ít vàng mã để ghé qua nhà hắn.

Lương Xuyên cũng không từ chối, Ngô Đại Hải cũng không phát hiện ra từ lúc vào cửa hàng không bật được đèn khuôn mặt của Lương Xuyên bắt đầu thấm mồ hôi.

- Tôi lấy chỗ này, bao nhiêu tiền vậy?

Ngô Đại Hải lấy tiền giấy vàng mã mỗi loại một ít, chuẩn bị lấy ví ra.

- Khỏi cần lấy, ví của anh bỏ trong xe có mang xuống đâu.

Lương Xuyên bước ra khỏi cửa hàng, sắc trời bắt đầu tối dần, nhưng bên ngoài tương đối trống trải, không bí bách như phía bên trong cửa hàng.

- Hề hề, tôi quên, tôi quên.

Ngô Đại Hải không đề cập đến tiền nữa, leo lên xe với Lương Xuyên.

Nhà Tôn Kiến Quốc cách cửa hàng Lương Xuyên không xa lắm, một ngôi nhà nhỏ trong vùng, Ngô mập mạp đem theo đồ vật đi vào, Lương Xuyên vào sau.

Lúc vào nhà hắn trông thấy vợ chồng Tôn Kiến Quốc đang trò chuyện với Ngô mập mạp, Ngô mập mạp là đội trưởng đội cảnh sát nên hai vợ chồng mang theo thái độ lấy lòng rất rõ ràng.

Bố cục căn nhà gồm hai phòng ngủ và một phòng khách, trong phòng khách đang bày một di ảnh trắng đen của một ông lão.

Không khí tràn ngập mùi tro tàn, hẳn là vừa mới đốt giấy vàng mã xong.

- Lương cố vấn, xin chào, xin chào.

Tôn Kiến Quốc chủ động bắt tay với Lương Xuyên, khách tới nhà nên mặc dù mẹ của Tôn Kiến Quốc đang chăm sóc cháu trai hai tuổi trong phòng cũng bước ra chào hỏi khách khứa, mắt bà lão đỏ hoe chắc là vừa mới khóc.

Đám tang được xử lý trong nội thành nên cũng không quan trọng, Tôn Kiến Quốc bận rộn công việc nên chỉ làm qua loa trong nhà, hơn nữa đến thất tuần thì thân thích, bạn bè mới đến thăm.

Vợ Tôn Kiến Quốc và mẹ hắn xuống bếp nấu cơm, Lương Xuyên và Ngô mập mạp xem tivi trong phòng ngủ, con trai Tôn Kiến Quốc nằm trên giường, đứa bé hai tuổi trông rất dễ thương.

Có thể thấy được quan hệ giữa Tôn Kiến Quốc và Ngô mập mạp cũng không tệ, Ngô mập mạp là một con người lão luyện giỏi luồn cúi nhưng loại người này trong lĩnh vực chuyên môn thì không được giỏi lắm, cho nên Ngô mập mạp rất giỏi trong việc lung lạc tâm phúc tài giỏi dưới tay mình.

Tuy nhiên Lương Xuyên đến làm cố vấn tâm lý cho Ngô Đại Hải cũng là do có ngoại lực trợ giúp.

Lương Xuyên ngồi bên cửa sổ, trong phòng có trẻ con nên hắn không hút thuốc lá, ngược lại Ngô mập mạp và Tôn Kiến Quốc không cố kỵ gì mà nói chuyện tiếng hơi to.

Trên ti vi đang chiếu bộ phim hoạt hình Bear Infested. Lương Xuyên bắt đầu chú ý đến vẻ ngoài của đứa trẻ này có chút không bình thường, dường như nó e ngại một thứ gì đó. Nếu là người bình thường nhìn vào thì chỉ nghĩ rằng đứa bé thấy khách đến nhà nên sợ hãi, nhưng Lương Xuyên nhìn ra điểm khác biệt là nỗi sợ hãi của đứa bé này không đến từ hắn hay Ngô mập mạp.

Kiến Quốc mời Ngô đội trưởng và Lương cố vấn ra ngoài ăn cơm.

Vợ của Lương Kiến Quốc đứng ở phòng khách gọi vào.

- Được rồi, ăn cơm thôi, Ngô đội trưởng, Lương cố vấn, đêm nay chúng tôi uống vài ly nào.

Tôn Kiến Quốc đứng dậy mở cửa phòng ngủ mời Ngô mập mạp và Lương Xuyên đến phòng khách dùng cơm.

- Đến, bé ngoan, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm nào.

Ngô mập mạp xoay người ôm đứa bé hai tuổi ra khỏi giường nhưng đứa bé bỗng nhiên bật khóc ầm ĩ.

Khuôn mặt Tôn Kiến Quốc lập tức tối sầm lại.

- Tiểu oa tử, khóc cái gì mà khóc, không được khóc nữa!

- Ồ, không có gì, không có gì, trẻ con hay sợ người lạ, đợi vài ngày nữa tôi mua cho nó một ít đồ chơi là quen thôi.

Ngô mập mạp cười ha hả, trong đội cảnh sát biệt danh của hắn là khẩu xà tâm phật nên chút việc nhỏ này hắn cũng không tức giận.

Đứa bé vẫn còn đang giãy giụa khóc, mẹ đứa trẻ nghe được tiếng con khóc nên cất tạp dề bước lên, Ngô mập mạp thuận thế đưa đứa bé cho mẹ nó bế.

- Bé ngoan, không khóc, ngoan nào, không khóc, không khóc nữa nhé!

Có lẽ là mẹ con nên dưới sự an ủi vỗ về của mẹ đứa bé dần dần không khóc nữa.

- Con hư tại mẹ, mấy ngày nay không có chuyện gì cũng khóc, chẳng giống một đứa con trai chút nào.

Tôn Kiến Quốc có chút bất mãn nói.

Cô vợ trẻ trừng Tôn Kiến Quốc một cái, e ngại còn khách khứa nên cũng không có nói gì.

Nhưng lúc này, đứa bé đã biết nói chuyện đang nằm trong lòng mẹ đưa ngón tay nhỏ chỉ về phía giường.

Vừa khóc nức nở vừa nói:

- Ông nội, ông nội, ông nằm bên cạnh và luôn nhìn con….

….

Tất cả những người có mặt trong phòng đều im lặng sau câu nói của đứa trẻ. Bầu không khí lập tức rơi vào tình trạng đóng băng. Tôn Kiến Quốc là người đầu tiên phản ứng, hắn làm bộ muốn giành lấy đứa trẻ từ trong vợ, chuẩn bị đánh đòn.

- Không biết trong đầu đứa bé này nghĩ gì, cũng dám nói loại lời này, thật là lì lợm mà, lì lợm quá rồi!

Mẹ của đứa trẻ biết tâm trạng của chồng đang kích động, có khả năng đánh con nên cô ôm chặt đứa nhỏ trong lòng không dám giao ra, hai vợ chồng giành giật đứa trẻ.

- Tôn Kiến Quốc, anh nên chú ý một chút, anh làm cái gì vậy!

Ngô béo nghiêm túc hét lên.

- Anh là cảnh sát nhân dân, nhìn lại dáng vẻ của mình thử xem, anh muốn bạo lực gia đình à!?

Cũng không phải Tôn Kiến Quốc muốn đánh con mình. Theo suy nghĩ của hắn, con trai đang nói bậy bạ, dám đùa giỡn với cái chết của cha mình, trong nháy mắt ngay lúc đó, hắn cũng bị lời của đứa trẻ làm cho giật mình. Khi cảm xúc vượt khỏi tầm kiểm soát, rất dễ làm cho bản thân mất khả khống chế.

- Tôi xin lỗi, đội trưởng Ngô.

Tôn Kiến Quốc cúi đầu thở phì phò, nhưng mắt hắn thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn trên giường.

- Đem di ảnh trong phòng khách cất đi. Chắc từ nhỏ đứa bé theo ông bà nhiều đúng không?

Lúc này Lương xuyên mới lên tiếng hỏi.

- Đúng vậy, chúng tôi quá bận rộn với công việc nên đứa trẻ này ở với ông bà từ nhỏ.

Người vợ trả lời.

- Được rồi, đặt di ảnh trong phòng khách rất dễ khiến đứa trẻ có những suy nghĩ lệch lạc. Bây giờ trên mạng có rất nhiều kênh để trẻ em truy cập thông tin không kiếm soát. Mọi người cũng nén bi thương đi, đừng thể hiện quá nhiều trước mặt con trẻ. Ông của nó đã mất, tâm lý của đứa nhỏ lúc này còn chưa thích nghi được nhưng thằng bé cũng biết người mất là một chuyện đáng buồn, vì vậy tự tạo ảo giác chính mình. Điều này cần phải được chú ý, nếu không dễ bị mắc một số bệnh tâm lý.