Những Đồng Tiền Lạnh

Chương 7

""À ! đúng rồi , Chị Linh ""

Mình phải gọi cho chị ấy để nhờ chị ấy giúp ""

Nghĩ là làm luôn , mặc dù bây giờ cũng đã khá muộn , nhưng còn hi vọng thì làm thôi , Tôi lấy điện thoại gọi ngay số mà hôm bữa chị Linh có đưa cho tôi .

Tôi bấm gọi điện thoại bên kia đổ chuông mãi nhưng vẫn không thấy ai nghe mấy , hoảng quá tôi gọ tiếp , mãi đến cuộc thứ năm mới có người nghe máy .

- Ừm .... , ai đấy ?

[Chị Linh vừa ngái ngủ vừa đáp ].

Tôi thấy Chị Linh bắt máy , nghe được giọng của chị ấy trong lòng có cảm giác yên tâm được một phần , Tôi đáp ;

-Dạ , em đây , em là Vân đây .

-Vân nào nhỉ ?

-Dạ là Vân , bữa bay cùng chuyến với chị , mà chị cho em số điện thoại bảo có gọi cho chị ấy ạ ?

Chị Linh im lặng một lúc rồi mới nói ;

-À ! Ừ , mà em gọi chị muộn vậy có gì không ?

Tôi cố để nói chuyện một cách bình thản nhất .

-Dạ , chị ơi ! em không muốn làm ở đây nữa , chị có cách gì không ? giúp em với ?

Chị Linh nghe vậy vội nói nhanh .

-Tại sao ? bữa giờ chị tưởng em làm đó yên ổn rồi chứ ? sao vậy ?

Nghe Chị Linh nói vậy Tôi thật lòng không biết trả lời như thế nào ? nên nói ra sao để có lý do thuyết phục , chứ còn nói ra chuyện bẩn thỉu kia thì chắc có chết tôi cũng không nói rồi , suy nghĩ một lúc tôi cũng chưa tìm ra được lý do nào cho phù hợp , cuối cùng tôi nói ;

-Em sợ , nhà này có cái gì đó làm em thấy sợ , em áp lực quá , chị ơi ! giúp em với được không ?

-Chị giờ cũng đang bận tối mặt tối mũi , mai lại phải bay về Việt Nam để đưa người qua , chắc để thời gian tới Chị qua llảiooif có gì chị tính nhé !

""tút...tút""

Chị ấy nói xong câu đó thì điện thoại bên kia cũng tút thật nhanh , những tiếng ""tút ..tút "" nghe nó lạnh lùng và vô cảm làm sao ?

Có lẽ người ta không muốn giúp hay tại lý do của tôi không đủ sức để thuyết phục lòng người , chút ánh sáng từ điện thoại cũng dần tắ , tôi lại ngồi lù lù trong một góc phòng lạnh lẽo , tôi sợ ngày mai phải giáp mặt với người đàn ông cặn bã kia , tôi thât sự rất sợ ... Và rồi cứ như thế tôi thϊếp đi lúc nào không biết ....

"" cốc.... cốc... cốc ...cốc..""

Tôi đang miên man trong Giấc ngủ thì bỗng nhiên giựt mình vì có tiếng ai đó gõ cửa liên hồi , Tôi vội vội vàng vàng bật dậy , nhìn đồng hồ thì trời ơi .

""sao mình ngủ quên được nhỉ ?""

không kịp chải đầu chải tóc gì hết tôi chạy nhanh ra mở cửa , thì thấy đứng trước cửa phòng của Tôi lại là ông Chan , thấy ông ấy bất giác tôi rụt nhanh chân lại , một cảm giác rờn rợn sờ sờ , nhưng không ông ấy vẫn thản nhiên như thường nhìn tôi qoát .

-Cô có biết bây giờ là mấy giờ rồi không ?

Tôi lấy hết can đảm đáp .

-Thưa ông Tôi muốn nghĩ , Ông cho tôi nghĩ tôi không muốn làm ở đây nữa .

Đúng là tôi quá ngu ngốc , tôi cũng không có sự chuẩn bị gì hết , cứ nghĩ đơn giản như ở đây cũng như ở quê, không làm đuọc thì nghĩ , chứ có ai ngờ sau khi nói xong câu nói đó , tôi lại chịu sự tra tấn về tinh thần nhiều như vậy ?

Sau khi ông Chan nghe tôi nnóinhư vậy , thì quắc ánh mắt sắc như dao nhìn tôi , rồi nắm láy tay tôi lôi tôi xồng xộc vào trong một căn phòng sặc mùi ẩm mốc , vì căn phòng này là căn phòng họ dùng để đựng đồ , không có ai ở ?

Tôi một phần vì sợ một phần vì hoang mang quá , bất chợt không biết nên làm như thế nào và hơn hết tôi sợ , chuyện không muốn như tối hôm qua lại xảy ra với mình , nên nhân lúc ông Chan vừa lôi tôi tới căn phòng này thì tôi đã nhanh chóng cắn vào tay ông ấy một cái , có vẻ như ông ấy bị cắn đau quá và bất ngờ nên đã buông vội tôi ra , tôi định chạy ra thì lại bị một bàn tay khác của Ông Chan túm lấy .

""Bốp....Bốp ...""

-Mẹ , mày con đĩ này , mày Dám cắn bố mày à ?

Tôi bị ông ấy tát cho hai cái liên hồi thì vội vàng quỳ xuống van xin .

-Xin ông , xin ông tha cho tôi về .

HAHA.

Ông ta cười phá lên .

-Mày nghĩ lấy được tiền tao rồi về dễ vậy à ? làm gì có ngon vậy? Mày cứ ở đây , khi nào thích thì Tao sẽ xuống , ít nhất là trong một tháng , còn mày mà nghĩ cách chạy trốn tao mà bắt được thì đừng trách tao , nghe chưa con đĩ [ Ông Chan vừa nói vừa gằn lên từng chữ ].

""rùm...""

Cách cửa phòng bị đóng lại , Tôi ngồi lù lù một góc , cảm thấy trên khóe miệng có gì đó ươn ướt , vừa ướt vừa tanh . Tôi đưa tay mình chạm nhẹ vào .

""máu ""

thì ra lúc nãy bị tát khóe miệng của tôi bị chảy máu , bây giờ mới thấy rát ở má và đau .

Tôi nhớ nhà , tôi nhớ con , nhớ chồng nhớ Gia Đình của mình , tôi nhớ tình làng nghĩa xóm ở quê tôi , nhớ cánh đồng bình yên sau những chiều tà ....