Khϊếp nhà ông Thanh nghe đâu lại chuẩn bị xây nhà ấy mấy bà .
- tiền đâu mà lắm thế nhỉ ..?
- thì nghe bảo con trai ông ấy đi xuất khẩu lao động bên đài loan gửi tiền về đó .
- trước nhà nghèo nhất xóm nay đùng mộ cái được nhờ con cái lại sướиɠ phây phây .
đó là những lời bàn tán của mấy bà trong xóm nhà Tôi , chả là làng Tôi nay đang rộ lên về việc đi xuất khẩu lao động hòng hi vọng đổi đời . trong cái xóm nghèo này chỉ cần ai hở ra một tý là người ta lại bàn ra tán vào om hết cả xóm với mấy mụ hàng buôn . rõ đến khổ .
Tôi là Vân, tên họ đầy đủ là Nguyễn thị Vân. Tôi sinh ra và lớn lên ở 1 huyện miền núi nghèo của TỈNH NGHỆ AN , nhà tôi nghèo lắm , ngày tôi theo chồng hai bên gia đình cũng không có gì ngoài 1 chữ nghèo , mà ở cái xứ này nghèo cũng đúng thôi , với cái đất chó ăn đá gà ăn sỏi , chẳng thể làm được gì ngoài cáy máy hạt lúa , kiếm chút gạo để ăn , cứ nghĩ lấy chồng rồi hai vợ chồng chỉ cần yêu thương nhau và cùng nhau cố gắng thì dù khó khăn mấy cũng sẽ vượt qua , nhưng không ngờ lấy chồng được mấy tháng tôi lại có thai , thai yếu cũng không làm được gì ? đã khó khăn giờ lại càng khó khăn hơn , cố gắng cầm cự bằng đồng lương phụ hồ ít ỏi của chồng chúng tôi cũng cố gắng ăn uống chi tiêu nhưng mà có con nào tiền sữa , tiền bỉm , hễ chồng nhận lương được đồng nào vừa về đến nhà là bao nhiêu khoản phải chi , tiền vào nhà đói mà có khác gì khói vào nhà trống đau ., tằn tiện , chi ly lắm chúng tôi cũng chỉ đủ sống qua ngày chứ không hề có dư .... nhưng rồi một hôm chồng tôi đi làm bị tai nạn ngã từ trên cao xuống trong lúc đang làm việc , anh bị gãy hai đốt xương sườn , gãy chân .... thế là cuộc sống của anh từ một người nhanh nhẹn , hoạt bát nay lại gắn với cái xe lăn , khuôn mặt anh buồn nay lại mang thêm phần u uất ....
Một hôm Anh khoa [ người bà con xa bên nhà chồng Tôi ] đến chơi thấy tình cảnh vợ chồng Tôi như vậy bèn nói ;
- giờ gia cảnh vợ chồng cô chú Tôi nhìn vào thấy cũng xót xa bi đát quá , chú thì giờ như vậy , con cô chú cũng đang tuổi lên hai , lên ba , mọi chi tiêu lại chỉ dồn vào mấy sào ruộng thế này thì bao giờ mới ngoi đầu lên được , chưa kể mai này con cái còn đến tuổi đi học đi hành nữa . [ vừa nói anh khoa vừa thở dài ].
Tân chồng Tôi nhìn vào khoảng xa xăm ngoài ngõ cũng thở những tiếng thở dài đáp ;
- giờ biết sao hơn được anh , cuộc sống ở đây , ngoài mấy sào ruộng thì còn biết làm gì ? Tôi thì anh cũng thấy rồi đó .giờ thành phế nhân làm khổ vợ con .
Tôi nhìn chồng nước mắt muốn ứa ra .
- anh đừng nói vậy , anh cũng chỉ vì cố gắng để lo cho gia đình mình nên mới thành ra như vậy ?
anh Khoa lên tiếng phá vỡ đi những lời nói ảm đạm của vợ chồng Tôi .
- Tôi thấy thế này không biết cô chú ngĩ sao ? bây giờ người ta đi xuất khảu lao động ầm ầm , Tôi có quen với môt công ty chuyên đưa người đi xuất khẩu , giờ nhìn gia cảnh cô chs như này Tôi nói , nếu cô ưng đi xuất khẩu lao động giúp việc nhà thì cứ lên tiếng Tôi sẽ giới thiệu đưa cô đi .
- nhưng hoàn cảnh vợ chồng chúng Tôi anh nhìn cũng biết đó , em nghe nói muốn đi xuất hảu lao động phải mất nhiều tiền , mà nhà em thì tiền ăn ngày ba bữa , thuốc thang cho anh Tân còn không có , lấy đâu ra tiền đi hả anh ?
anh Khoa thấy thế thì hồ hởi vui vẻ cười xòa nói ;
- tưởng gì chứ vấn đề tiền nong cô chú không phải lo , công ty mà Tôi đang giới thiệu đưa người đi , họ có hỗ trợ cho vay , qua đó họ đưa tới chỗ làm , làm rồi ho sẽ trừ dần , cô mà đi ả rập ấy tháng cũng được khoảng 8 , 9 triệu , tiền đi nước này cũng ít lắm mất có khoảng 10 triệu thôi , ráng làm một háng lương chứ máy rồi có tiền gửi về lo thuốc thang cho chồng , rồi con cái học hành , nó cũng sắp phải đến trường rồi , mình làm bố làm mẹ phải chịu thiệt hi sinh vì con cái chứ biết sao giờ cô , chứ ở đây tôi thấy tương lai mù tịt quá , đấy cô chú thấy không , nói đâu cho xa nhà Ông Thanh kế gần nhà cô chú kìa , con đi xuất khảu đà loan mới đi chưa đầy 1 năm chứ mấy đã có tiền gửi về cho ông bà Thanh xây nhà rồi đó . cô chú cứ bàn bạc suy nghĩ cho kỹ đi muốn đi thì cứ gọi cho Tôi .
nói xong anh Khoa cũng chào gia đình Tôi và ra về .
lúc đó tiền còn giá trị lắm 10 triệu 1 tháng là số tiền không hề nhỏ , mà có khi làm mãi vợ chồng chúng Tôi cũng không dư nổi tầm ấy tiền .