Tôi thấy mẹ im lặng nhìn người đàn ông đó một lúc.
" Tơ... Tơ ơi !".
Tiếng mẹ gọi tôi.
Tôi đang đứng ở gốc Na vội chạy ra " dạ" một tiếng.
_ Ra đây mẹ bảo .
Tôi nghe mẹ nói vậy thì đi đến gần chỗ mẹ và người đó đang đứng.
Mẹ bước tới nắm lấy tay tôi và nói.
_ Tơ à ! Đây là... Đây là Bố ruột của con , ngoan chào bố đi con.
Lúc đó tôi còn nhỏ, nên cũng vô tư lắm , một người đàn ông lạ Hoắc chưa gặp bao giờ , tự nhiên giờ bảo tôi gọi là bố sao tôi thấy nó xa lạ quá, tôi nhìn người đàn ông đó mà miệng vẫn không thể cất lên thành tiếng.
_ Cảm ơn em.
Người đàn ông đó nhìn mẹ tôi nói rồi nhẹ nhàng khom người ngồi xuống ôm tôi vào lòng , hôn nhẹ lên trán tôi, miệng cất lên những tiếng nói có vẻ rất mệt.
_ Con gái, là Bố đây ,bố xin lỗi.
Tôi hồn nhiên đáp.
_ Bố... Là bố của con à ?
_ Ừ , là bố... Bố đây.
_ Thế lâu nay bố đi đâu ? Sao bố không ở với con , người ta bảo con không có bố, họ chửi con là con hoang, máy đứa bạn không ai chịu chơi với con hết.
Tôi thấy khoé mắt của Bố có gì đó ươn ướt Bố nói.
_ Bố xin lỗi, là lỗi của bố.
Tôi nhìn qua mẹ thấy mẹ cũng đang khóc, hai hàng nước mắt đang lăn dài trên gò má màu nâu xám của mẹ.
Hôm đó sau mấy năm được sinh ra trong cuộc đời lần đầu tiên tôi biết mình cũng có bố, tôi đi khoe với các bạn.
" Tớ cũng có bố nhé ".
Nhưng đổi lại sự vui mừng của tôi , bọn chúng nó vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, như kiểu tôi là người ngoài hành Tinh mới tới hay sao ấy.
Mười ngày sau đó tôi nghe tin Bố tôi mất vì bị ung thư.
Lúc đó còn nhỏ tôi cũng chưa hiểu hết được sự mất mát đó cho đến tận bây giờ tôi mới hiểu hết và thấm thía được những thiếu thốn và mất mát mà mình đã phải chịu, ngày đó nghe tin Bố mất tôi vẫn chưa biết được nỗi đau mất Bố , vẫn vô tư hồn nhiên , mặc dù người ở gia đình bên bố đã nhận mẹ con tôi, ngày bố mất tôi cũng tới dự nhưng tôi vô tư đến nỗi không biết rơi một giọt nước mắt.
Năm tôi chín tuổi mẹ tôi có dẫn về nhà một người đàn ông lạ , mẹ nói với ông bà là mẹ muốn lấy người đàn ông đó để có người nương tựa lúc về già , ông bà tôi cũng không hề phản đối, người đàn ông đó đã có gia đình , có bốn người con nhưng đã ly hôn và cũng từ đó tôi và mẹ dọn về một căn nhà khác cách chỗ nhà ngoại tôi cũng chỉ vài cây số , và cũng từ đây tôi bắt đầu sống cảnh cha dượng con vợ.
Người ta nói .
" Con mất cha ăn cơm với cá, con không mẹ lót lá mà nằm ".
Nhưng tôi lại khác , tôi đến với cuộc đời này bằng sự uất hận và nỗi thống khổ của mẹ, bằng cái nhìn khinh bỉ và miệt thị của người đời, có lẽ như vậy nên cuộc sống của tôi cũng muôn màu những bi thương và nước mắt.
Mấy ngày đầu Ông Tùng , chồng mới của mẹ tôi , trước mặt của mẹ tôi luôn đối xử với tôi rất ôn nhu và lịch thiệp , đi đâu về có gì cũng mua cho tôi,,,, Nhưng đó chỉ là khoảng thời gian đầu mà thôi , vài tháng sau đó mẹ tôi thông báo có thai ông ấy cũng thây đổi thái độ với tôi hẳn .
""Muốn sống ở đây thì tự kiếm việc mà làm , không ai dỗi hơi mà nuôi ngông mày mãi đâu ôn con à ! ""
Tôi gọi ông ấy là Dượng mọi người à , lúc đó cũng còn nhỏ lắm , chín tuổi thôi mà nghe vậy tôi tròn xoe đôi mắt nhìn ông Tùng nhưng mà trong lòng vẫn dấy lên một nỗi sợ , khi tôi bắt gặp ánh mắt ông ấy nhìn lừ lừ , tôi nghe vậy cũng thấy sợ và đáp ;
""Dạ , giờ con làm gì hả dượng "".
-Tự tìm lấy việc mà làm .
Nói rồi Ông Tùng vào trong nhà lôi ra một mớ quần áo bẩn của ông ấy vứt thẳng vào mặt tôi mà nói ;
-Đây , đem ra ngoài giếng giặt sạch đi cho tao , mai tao còn mặc đi làm , nhớ ! giặt cho sạch nếu không đừng có trách tao .
Tôi nhặt mớ quần áo đem ra giếng ngồi đưa cái bàn chải chà chà mãi vì sợ không sạch sẽ bị chửi , tôi đã từng xin mẹ giặt đồ chung nên tôi cũng biết được chỗ nào bẩn thì có thể cho thêm xà phòng vào và đưa cái bàn chải chải đi , chải lại cho thật kỹ .
Mẹ tôi đi làm đồng về thấy vậy liền nói ;
-Thôi đồ của Dượng để đó lát nữa Mẹ giặt cho , chứ lỡ mày giặt không sạch lại mất công mẹ giặt lại cũng như nhau à !
Tôi chưa kịp đứng dậy thì Ông Tùng đã lên tiếng nói ;
-Em bầu bì thì để nó giặt đi cho quen , nó cũng lớn rồi , chín tuổi rồi chứ còn ít ỏi gì nữa , giặt vài ba cái đồ chứ có phải kêu nó làm gì nặng nhọc đâu mà em cứ cuống hết cả lên , chiều nó quá riết nó sinh hư đấy .
Mẹ tôi nghe Ông Tùng nói vậy thì im lặng đi vào trong nhà .
Cũng kể từ ngày hôm đó mẹ đã không còn quan tâm tôi nữa , mẹ mặc cho như thế nào thì kệ ,
Có những lúc thèm được mẹ ôm vào lòng hay được mẹ dẫn đi chơi như những đứa bạn cùng trang lứa , nhưng mà Mẹ của tôi bộn bề với những công việc , mẹ tôi đi bán hàng ở ngoài chợ có hôm mãi tối muộn mới về về đến nhà bầu bì lại mệt nên thời gian dành cho tôi cũng không có nữa .
-Này ... con Tơ đâu ....
Tôi nghe thấy tiếng Ông Tùng gọi lớn liền đáp nhanh .
-Dạ , Dượng gọi con có gì không ạ ?
Vùa nói đến đó thì tôi đã bị Ông ấy túm lấy tóc dục đầu tôi vào trong tường nhà , miệng khẽ rít lên từng tiếng ;
-Có phải hôm qua tao bảo Mày giặt đồ tao thì giặt cho sạch rồi mà , Mày không nghe hả ?
Vừa nói Ông ấy lại dục đầu tôi vào tường liên hồi và nói tiếp ;
-Tao nói cho mà biết mày chỉ là cái đứa con hoang thôi nhé , có nhà ở , có cơm ăn là ngon lắm rồi ấy , khôn hồn thì câm mẹ mồm mày đi , mày mà nói với ai cái gì là tao sẽ gϊếŧ chết mày nghe chưa ?
"-A... Dượng ơi ! Con đâu quá ! xin dượng bỏ con ra .
-đâu này , đâu cho mày nhớ !
mặc cho tôi khóc , tôi xin , nhưng ông ấy vẫn cố tìиɧ ɖu͙© tôi vào tường máy phát nữa mới chịu bỏ tôi ra .
Tôi đâu quá nên vẫn thút thít khóc thì Ông Tùng lại vằn mắt lên quát.
_ Mày câm mồm chưa ? Có thích khóc không ? nếu thích tao cho khóc nữa .
Nghe Ông Tùng nói vậy người tôi lại run lên như cầy sấy , tôi không dám ho he khóc nữa nhưng miệng vẫn khẽ nấc nhẹ lên từng hồi.
Tối hôm đó mẹ tôi về , tôi thấy mẹ về tôi nhìn mẹ tôi tủi thân lắm, tôi muốn nói cho mẹ biết, tôi muốn ôm mẹ khóc nhưng tôi sợ vì tôi thấy ánh mắt Ông Tùng đang nhìn chằm chằm vào tôi, mẹ tôi thấy đầu tôi bị sưng lên thì hỏi.
_ Tơ , đầu con bị sao vậy? Sao bị u một cục to vậy hả ?
Tôi đang chưa kịp nói gì thì Ông Tùng đã nói.
_ Lúc nãy nó chạy ngoài đường bị ngã đấy chứ đâu , đã bảo tối rồi ở yên trong nhà có chịu nghe đâu cứ ra ngoài đường hóng cơ.
Mẹ tôi nghe vậy lại quát tôi.
_ Tối rồi ra đường làm gì đã nói bao nhiêu lần rồi không chịu nghe cơ , vào tắm rửa đi để mẹ nấu ăn.