Tôi đang cố gắng để kìm nén , cố gắng để không bật ra tiếng khóc vì Tôi không muốn mình yếu đuối trước mặt anh , càng không muốn anh biết được Tôi khóc vì quá đau lòng trong tình yếu .
"""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""
""Bốp"" Hưng đấm mạnh vào mặt của Thanh một cái , vừa đấm vừa chửi thề .
-TᏂασ con Mẹ Mày thằng chó .... Mày hèn quá !
Vừa nói Hưng vừa quay sang Tôi nắm lấy tay Tôi lôi tôi lên xe cho bằng được , anh chở Tôi đến một ngôi chùa lớn ngoài Thành Thị , con đường lên Chùa lớn là một ngọn núi cao , đứng trên giữa đường lên núi có thể nhìn thấy cả Thành Phố .
Xuống xe cả hai chúng Tôi không ai nói với ai câu nào , bất chợt anh ôm chầm lấy Tôi , Tôi vội đẩy anh ra .
-Hưng; Bông nghe anh nói .
-em không nghe ....
-em phải nghe anh nói , em biết anh lâu rồi , anh cũng không phải là người bạ đâu yêu đó , em phải tin anh , anh chỉ có mỗi em mà thôi .
Tôi đáp với giọng hờn ghen ;
-Nhưng cô gái đó , rồi cả hơn tuần rồi anh không về , sao trùng hợp vậy ...? anh có gì để giải thích ...?
-Em nghe anh nói Bông anh sắp đi Hàn , nên anh phải học hơi nhiều để thi , anh chỉ có em , em phải tin anh ....em hiểu không ,,,/?
Tôi nhìn xuống Thành Phố lòng đầy buồn bã , nén tiếng thở dài "" không biết anh có thật sự như anh Thanh nói hay không ...?""
Nói rồi anh cũng tiến lại ốm Tôi chặt hơn, cái ôm của anh đủ để khỏa lấp đi mọi hờn ghen và nghi ngờ trong Tôi.
Tôi nghe tim còn nặng tình với anh lắm thế nên chỉ cần anh nói là trong anh chỉ có tôi là mọi hờn giận cũng tan biến hết .
Tôi nghĩ làm ở chỗ cũ và xin vào nhà hàng ngoài thị trấn cho gần chỗ anh ở .Làm ở đây Tôi ở lại quán luôn . Công việc thì cũng không có gì là nặng nên Tôi làm rất ổn .
Hôm nay Tôi đang làm thì Thanh điện thoại cho cho Tôi , Tôi không nghe máy nhưng mà Thanh lại gọi liên hồi nên Tôi cũng đành nghe ;
-A lô ; anh Thanh gọi cho em có chuyện gì không ạ ?
giọng THanh có vẻ rất gấp gáp và hốt hoảng lắm.
-Em à ? thằng Hưng nó nhậu với máy đứa nào đó , đang đánh nhau kìa .
Tôi vội vàng cúp ngang cuộc điện thoại đang dang dở và gọi ngay cho anh , nhưng đúng lúc điện thoại anh lại thuê bao .
cũng xui rủi thế nào hay là ý trời mà Tôi gọi cho anh không được nên đành gọi lại nhờ Thanh chở ra chỗ anh .
Nhưng thật không ngờ lòng dạ tên Thanh này lại xấu xa dơ bẩn đến như vậy ...? lại dùng đến kế bẩn mưu hèn này để hòng chiếm đoạt đời con gái của Tôi .
Một lúc sau Thanh đến đón Tôi , nghe tin anh đánh nhau lòng Tôi lại rối như có lửa trong người, trong lòng cũng không còn để ý được nhiều , chỉ mong nhanh nhất để có thể đến được với anh , nhưng mà con đường Thanh chở Tôi đi sao lại cứ bị giồng lên giồng xuống hoài , lúc này Tôi mới để ý thì thấy sao không giống đường ra chỗ Hưng , mà lại thấy vắng vẻ , hẻo lánh.
Thấy vậy nên Tôi hỏi;
-Anh Thanh , anh chở em đi đâu đây ? đường gì mà vắng vẻ quá vậy ?
-Ở Huyện B , thằng Hưng nó nhậu ở bên đó .
Tôi vừa sợ vừa lo nên ngồi im cho Thanh chở đi tiếp .Nhưng Tôi nhìn qua hai bên đường thì thấy không có nhà , ở phía trước chỉ có mỗi ngôi nhà dân cuối cùng nữa là hết , còn lại là đường dẫn vào trong núi .Lúc này Tôi cũng đã lờ mờ nhận ra được ý đồ của Thanh , Tôi bắt đầu hoảng sợ , trong phút chốc Tôi nhảy vội xuống khỏi xe , cũng may xe vừa lên cầu và leo dốc nên xe chạy cũng chậm nên Tôi mới có thể nhảy được , cũng may chỉ bị trẹo chân , nhưng theo bản năng Tôi vẫn cố lấy hết sức bình sinh khập khiễng chạy vào nhà dân ở trước mặt , vào tới nhà thấy một người phụ nữ Tôi hoảng hốt nói ;
-Cô ơi ! giúp cháu với ! có người gạt cháu , đường trong đó có nhà không cô ?
-Không con , đó là núi mà , sao đêm hôm con lại vào đó , có gì vô đây rồi nói , không sao đâu con ,,,,
Nghe cô ấy nói mà Tôi lại càng thấy ghê sợ hắn hơn.
Tôi trốn trong nhà khoảng mười lăm phút mà thấy Thanh cứ lòng vòng lượn đi , lượn lại ngoài đường để kiếm Tôi , Tôi sợ quá tắt luôn điện thoại .Thanh tìm một lúc không thấy Tôi rồi cũng bỏ đi .
Tôi ngồi xuống thở phào nhẹ nhõm , bật điện thoại lên Tôi gọi lại cho anh xem có gọi được không thì nghe tiếng chuông đổ, tay Tôi run run khi anh bắt máy Tôi đã bật khóc trong điện thoại .
-Anh ơi ! cứu em ....
-Bông có chuyện gì ? em đang ở đâu .
-em bị lạc ạ [ Tôi vừa nói vừa khóc]
-em cứ ở yên đó , hỏi người ta xem ở đó là ở đâu anh tới liền .
Tôi hỏi họ địa chỉ và nói lại với anh . khoảng hai mươi phút sau thì anh cũng đến , thấy anh đến Tôi mới thật sự cảm thấy an toàn , Tôi và anh chào cô chủ nhà rồi ra về , về tới nhà anh hỏi ;
-Em đi đâu mà lạc vào trong rừng vậy ...?
nghe anh hỏi như vậy Tôi lại bật khóc và kể hết cho anh nghe .....