Quá Khứ Mang Tên Anh

Chương 7

Tôi chưa kịp nói gì thì Thúy đã nhanh miệng cắt ngang cuộc nói chuyện .

- Anh Hưng chở em về với nha .

Hưng lạnh lùng đáp ;

-Bông về thì anh chở luôn , em về thì anh chở , còn em không về thì anh ra thành thị lại đây .

Nghe xong câu nói đó của anh Tôi hơi bị bất ngờ ""họ đang yêu nhau mà dù cho có giận nhau cũng đâu cần phải vô tình như đến mức thẳng thừng ra như vậy ///?"".

liếc qua Thúy Tôi thấy Thúy cũng bất ngờ không kém gì Tôi.

nhưng trong ánh mắt của Thúy bây giờ có thêm cả phần ghen ghét căm phẫn nữa ,Thúy đưa ánh mắt nhìn Tôi và nói ;

-Thôi mày về luôn đi , mai ra lại .

Tôi có chút do dự vì sợ giờ mà về mai sẽ không có ai chở ra , nhưng Hưng như hiểu được ý Tôi và nói ;

-sáng mai anh chở em ra lại , nên giờ em về cùng đi .

-dạ ... vậy chờ em chút em vào báo với cô chủ một tiếng ;

Tôi vào trong xin phép và nói dối cô chủ là nhà có việc nên cho con về mai con ra , cô chủ lúc đầu có vẻ không được ưng bụng vì giờ cũng khuya quá rồi nhưng Tôi nói mãi cuối cùng cũng chấp nhận cho Tôi về . vừa bước lại ra cửa đã thấy Hưng nhanh tay tháo cái khăn quàng cổ của anh ra và nói ;

-em quàng vào đi , chạy xe lạnh lắm đấy !

Tôi nhìn qua Thúy lưỡng lự đáp .

-Thôi em không lạnh đâu .

nhưng khi câu nói của Tôi vừa dứt thì nhanh như cắt anh đã đưa khăn quàng vào cổ cho Tôi luôn rồi .

Thúy ấm ức bặm môi nhưng đành im lặng không nói gì .và leo nhanh lên xe để ngồi giữa.Tôi theo nó cũng leo lên để ngồi sau nhưng khổ nỗi con nhỏ bạn nó hơi bị ú nên hết mất chỗ , Hưng thấy vậy nắm lấy tay Tôi và nói ;

-Em lên ngồi trước anh đi ,

Thế là Tôi ngồi trước , trời đang là mùa đông nên xe chạy gió lùa nên lạnh lắm , Tôi bất giác chạm nhẹ lên tay anh , Tôi cũng không hiểu vì sao Tôi lại làm như vậy nữa , Tôi dặt hai tay của mình lên tay anh , tay anh rất lạnh , đầu của Tôi để hơi ngã vào đầu của anh .Tôi cảm nhận được anh hôn nhẹ lên tóc Tôi , và cứ như thế anh để mặt Tôi và mặt anh sát bên nhau .

Thúy chỉ muốn Hưng chở mình về để có cơ hội nói chuyện , nhưng ai ngờ được Hưng bảo Bông về Hưng mới chở nên kế hoạch bị vỡ mộng , hơn nữa Hưng chở thẳng Thúy về nhà trước nên trong lòng ấm ức lắm .

xe dừng ở đầu ngĩ Tôi chào anh rồi bước vào trong nhà , nhưng khi vừa đi được một bước thì bàn tay của Tôi đã bị bàn tay ai kia giữ lại .

Hưng nhìn Tôi nói ;

-Mình nói chuyện đi .

Tôi ngạc nhiên nhìn anh đáp ;

- nói chuyện gì ?

- thế em nghĩ mình nói chuyện gì hả em ?

""kỳ nhỉ , hay lão này hôm nay lại muốn ăn chửi nhỉ ? giữa mình và hắn thì có chuyện gì mà nói .""

-Tôi ;em không biết ....?

Tôi vừa nói xong thì bất giác anh đi tới ôm lấy Tôi , một mùi thơm đặc biệt của nước hoa được phát ra từ người anh xông lên mũi của Tôi , mà cho tới tận bây giờ Tôi vẫn không thể nào quên đi được mùi thơm rất nam tính đó ., anh cao 1m77 nên việc anh ôm gọn một đứa cao 1m55 như Tôi là rất bình thường , cái ôm đầu tiên , nữa như mơ , nữa như thật khiến cho Tôi chưa thể nào thoát ra được .

Hưng vừa ôm Tôi vừa nói ;

- Anh nhớ em nhiều lắm .

Tôi đẩy nhẹ anh ra trong một thoáng bối rối nhìn anh và nói ;

-ôi ! là sao ...? anh đang nói gì thế ?

Hưng thản nhiên đáp như không hề có chuyện gì ?

-Bộ em không nhận ra là anh yêu em hả Bông ?

Tôi ấp úng nói ;

-em.....em ...

Hưng tiếp ;

-Một tháng qua mình không gặp nhau rồi , em có nhớ anh không ...?

-Anh nói gì kỳ vậy ? không phải anh không phải anh và Thúy đang yêu nhau sao ...?

Anh nhíu mày hỏi .

-Ai nói với em vậy ?

-Thì cái Thúy nó bảo hai người đang yêu nhau bữa giờ hôm nay là anh và nó đang giận nhau nên nó mới nhờ em gọi kêu anh chở về .

Anh cốc nhẹ vào đầu Tôi và nói ;

-Bông ơi ! sao em khờ quá vậy ? anh với Thúy không có yêu đương bao gờ hết , thật ra Thúy có thích anh nhưng anh đã nói rõ ràng là người anh thích là em .hôm Thúy có đưa đoạn ghi âm cuộc nói chuyện giữa em và Thúy , em nói em không thích anh thì lúc đó anh đã biết Thúy là người như thế nào rồi , anh cũng đã từng nói với em rồi mà . bạn thân là thân ai nấy lo đó , em có để tâm lời anh nói đâu .

Thì ra là như vậy ,nghe anh nói Tôi dần hiểu ra được mọi chuyện ,nếu như anh và Thúy đang yêu nhau mà dù cho có giận nhau thì anh cũng đâu cần buông những lời nói không mấy thiện cảm đó với Thúy . Trong lòng Tôi lúc này lại thấy vui ghê gớm , một cảm giác vui mừng , lâng lâng khó tả vô cùng , chợt nhận ra mình cũng đã yêu anh , nhưng chỉ vì hai chữ ""bạn thân "" mà lâu nay Tôi cứ nghĩ anh đang yêu bạn thân Tôi nên đã vô tình tạo thành cái lá chắn ngăn cách tình cảm của hai chúng Tôi .Tôi lúc này cảm xúc đan xen lẫn lộn , không biết nói gì hơn , chỉ biết sát lại ôm lấy anh , cái ôm đầu tiên trong đời Tôi chủ động .

-Tôi ;em xin lỗi , em cũng nhớ anh Hưng ơi ! không biết từ khi nào em lại yêu anh rồi , khoảng thời gian qua không nói chuyện với anh em mới biết được mình yêu anh và cần có anh bên cạnh nhiều lắm , nhưng mà em lại không dám nói ra những suy nghĩ của mình .

-Hưng ;làm người yêu anh nha .

Tôi không biết nói gì hơn ngoài việc gật đầu đồng ý , anh ôm lấy Tôi siết chặt hơn rồi hôn lên tóc Tôi miệng khẽ thì thầm;

-anh nhớ mùi tóc này của em , nhớ em , nhớ em nhiều lắm .

rồi anh buông Tôi ra nhìn Tôi mấy giây và rồi anh lại đặt lên môi Tôi một nụ hôn rất nhẹ .Tôi nhắm mắt khẽ nhận nụ hôn đầu đời ngọt ngào và nhẹ nhàng , Chúng Tôi cứ như vậy đứng ôm nhau giữa trời đông giá lạnh , nhưng mà trong tim của cả hai Tôi biết chúng Tôi không hề thấy lạnh chút nào .

""có phải tình yêu là như vậy được bên người mình yêu thì dù ngoài trời kia có giá rét thì chỉ cần bên anh , chỉ cần có anh thôi thì cái lạnh vẫn không là gì , hay bởi tại tình yêu giúp cho con người chúng ta có thêm sức mạnh để quên đi cái cảm giác giá lạnh của mùa đông ...? như bầu trời kia dù không có sao , cô độc, u ám bởi một màu đen kịt nhưng chỉ cần có anh thì con đường về vẫn rực sáng .....

hôm sau anh chở Tôi ra chỗ làm xong anh lại ra thành thị để học tiếp , cứ như vậy một tuần chúng Tôi lại tranh thủ gặp nhau một lần .

tháng mười ở quê Tôi đang là mùa mưa , mưa to kinh khủng , hôm đó trời mưa rất to , mọi người chắc ai cũng đã từng yêu , cũng đã từng trải qua cái cảm giác nhìn mưa mà lòng lại nhớ người yêu rồi đúng không , quả thật Tôi lúc này cũng vậy , nhìn trời cứ mưa rả rích không thôi , trong lòng lại nhớ anh đến cồn cào .

Tôi lấy điện thoại gọi cho anh .

-Anh ơi ! nh về nha , tự dưng mưa làm em nhớ anh quá !

-trời mưa mà em , mưa to quá .

giọng buồn buồn Tôi nói ;

- dạ vậy thôi ạ !

cúp điện thoại Tôi vào trong quán ngồi , quán bây giờ đang vắng khách vì trời mưa to quá , bỗng nhiên có một vị khách bước vào Tôi và người đó cả hai đều nhìn nhau ngạc nhiên không kém .